Chàng Dâu Nhỏ Của Lang Vương

Chương 7




Lang Vương sững người nhìn khuôn mặt đẫm lệ của vật nhỏ, mặc cho y cứ đánh đánh đấm đấm vào người mình mà không làm ra một cái phản ứng nào.

Em ấy...đang xù lông sao?

Thỏ Trắng đánh đến mức hai bàn tay đều đã đỏ lên, lồng ngực của Lang Vương cứng như đá vậy, y đấm một hồi cũng thấy tay đã bắt đầu ẩn ẩn đau rồi.

Thỏ Trắng ngồi trước người Lang Vương thở hổn hển, ngồi bình tĩnh được một lúc lại ngẩng mặt òa lên khóc tiếp.

"Uhuhu...đồ xấu xa nhà chàng...ức hiếp người...quá đáng..."

Lang Vương bị cái sự thay đổi đột ngột của Thỏ Trắng quay đến choáng váng luôn rồi, hắn ngây ra một lúc, rồi lại gặng hỏi.

"Em lại muốn nháo cái gì?"

"Huhuhuhu"

Lang Vương thấy vị thê tử nhỏ nhà mình cứ gào lên khóc mãi, hắn lại bắt đầu cáu gắt quát lên"Đánh ta còn chưa đủ hay sao mà khóc? Đồ thỏ ngốc nhà em cũng hay nhỉ, nghĩ đánh ta cho sướng cái tay xong rồi giả vờ khóc như vậy ta sẽ bỏ qua sao? Cũng hay rồi ha, còn biết cả nổi giận cơ đấy, có nín đi không hả?"

Thỏ Trắng bị Lang Vương quát đến nấc lên vài tiếng, uất ức trừng trừng nhìn hắn, đôi mắt long lanh phảng phất một tia hờn dỗi, y cắn môi, dùng giọng mũi nói nhỏ.

"Chàng mới là đồ lang ngốc...hức...cả nhà chàng đều ngốc..."

"Cái gì? Em nói cái gì? Có gan thì nói to lên thử xem, có tin ta sẽ tét mông không hả?"

Thỏ Trắng giống như đã bị chọc đến sinh khí rồi, mọi lần y đều sẽ nhẫn nhịn cúi đầu không phản kháng lại, duy chỉ lần này, y như một con thú nhỏ bị người khác đem ra đùa giỡn trong lòng bàn tay, bị trêu đùa lăn qua lăn lại đến trụi cả lông, y chịu không nổi hỉ nộ ái ố thất thường của Lang Vương, bèn rướn cổ gào lên.

"Em nói chàng đó...hức...nói chàng là đồ ngốc đó...chàng muốn thì cứ đánh em đi... đánh chết em luôn đi..."

Lang Vương lần này đã triệt để đứng hình mất năm giây luôn rồi, bị nước miếng của vị hôn thê nhỏ phun đầy mặt cũng không hề động dù chỉ một cái.

Thỏ Trắng gào đến đói bụng, không có tâm trạng cãi nhau với Lang Vương nữa, liền thút thít di chuyển tới bàn ăn ngồi xuống, Lang Vương giật mình như vừa được tỉnh mộng, hắn cau mày nhìn hành động cầm đũa của y, hỏi lại.

"Em đang làm gì?"

Thỏ Trắng khóc đến độ cổ họng đều như muốn hỏng đi luôn rồi, cảm thấy cực kì đau rát, y cầm li nước đưa lên miệng tu một hơi uống sạch, khàn khàn nói.

"Không cãi với chàng nữa, em đói bụng, ức, em muốn ăn"

Lang Vương giống như quên hết sạch chuyện tức giận vừa rồi, hắn vẫn là quan tâm thỏ ngốc nhà hắn chết đi được, bèn nói "Đồ ăn nguội rồi, để ta kêu hạ nhân đi hâm lại cho em"

Thỏ Trắng ủ rũ cúi đầu ăn một miếng cải thảo trắng, một bộ không muốn quan tâm tới Lang Vương, Lang Vương liền đi tới ngồi xuống chỗ bên cạnh y, nhìn bộ dạng hờn dỗi kia của hôn thê nhỏ, cơn lửa giận trong lòng hắn dường như đã vơi đi hơn phân nửa, hắn chống cằm, như suy nghĩ về điều gì đó, nhẹ mân môi.

"Cổ họng em đau?"

Thỏ Trắng vẫn không muốn nói chuyện cùng hắn, chỉ chăm chăm gắp thức ăn bỏ vào mồm, ngốn đến hai má đều phồng lên như hai cái bánh bao, Lang Vương nhìn mà chỉ muốn bóp một cái.

"Làm sao? Không để ý đến ta nữa?"

Suốt quá trình ăn cơm Thỏ Trắng đều bị Lang Vương chăm chăm giám sát muốn nổi cả da gà, thẳng đến lúc đi ngủ, Lang Vương vẫn không chịu buông tha mà trèo lên giường cùng y, nói đêm nay sẽ ở tại chỗ này của y không về.

Thỏ Trắng muốn đạp hắn xuống giường nhưng nghĩ lại vẫn là không nên làm tổn hại đến long thể của một bậc đế vương, đành buồn bã ôm chăn gối xuống dưới đất nằm, kết quả sáng hôm sau lại phát hiện bản thân đang nằm trên giường, quanh thân bị cái chăn thật dày cuốn vào như một đòn bánh mặc cho tên sắc lang bên cạnh ôm.

Lang Vương buổi sáng phải lên triều nên dậy rất sớm, nhìn thấy thê tử nhà hắn bị quấn thành một đòn mà vẫn ngủ ngon lành đến như vậy, lúc ôm y, khắp lồng ngực đều bị nước miếng dính lên hết luôn rồi, Lang Vương càng nghĩ càng khó chịu, hắn vươn tay nhéo cái má phấn nộ của Thỏ Trắng, giày giày vò vò như đang nắn bột.

Thỏ Trắng bị hắn nhéo đến sinh đau, cảm giác buồn ngủ liền tiêu tán đi mất, y chậm chạp hé mở mắt, nhìn thấy khuôn mặt của cái tên hung thần kia đang kề sát vào mình, y liền "a a" mở miệng.

"Chàng...làm cái gì vậy? Sao lại nhéo em?"

Lang Vương nhìn khuôn mặt nhăn nhó của y, mắt liền mang đầy ý cười, hắn thản nhiên nói "Không có gì, nhìn em ngủ ngon quá nên thấy ghét thế thôi"

Hắn bóp đã rồi thì buông tay ra, hai cái má của Thỏ Trắng phút chốc liền đỏ lên như một cái bánh sữa được trang trí bởi một tầng dâu tây, y vuốt vuốt hai cái má bị đau, ủy khuất nói.

"Em cũng ghét chàng, chàng chỉ toàn bắt nạt em thôi"

"Ai nói ta bắt nạt em? Ta đây là quát yêu, đùa yêu đấy biết không?"

Thỏ Trắng bĩu môi "Em không cần, chàng muốn thì về lại cung của chàng ôm ấp mĩ...mĩ nhân đi"

Lang Vương bình tĩnh hỏi lại, giọng điệu mang đầy ý tứ trêu chọc"Cái gì mĩ nhân? Em đừng quên em chính là người đã đẩy y xuống đấy, tỏ vẻ thanh cao cái gì?"

Thỏ Trắng run rẩy nắm chặt tay, y nuốt nước bọt cố nhịn xuống cơn khóc, Thỏ Trắng biết không còn đường nào giải thích rõ với Lang Vương nữa rồi, có nói tiếp thì hắn cũng sẽ không còn tin nữa, đành ôm hết tội lỗi la lên.

"Phải, em là người đã đẩy y xuống đấy, em ghen tị đấy, chàng đi đi, đi về với mĩ nhân của chàng đi, em không muốn nhìn thấy chàng nữa..."

Thỏ Trắng quyết liệt đẩy Lang Vương ra khỏi phòng, rồi giơ tay đóng sầm cửa lại trước cái nhìn đầy ngạc nhiên của Lang Vương, Lang Vương đứng sững ở ngoài cửa thật lâu, khi phản ứng lại chuyện gì vừa xảy ra, hắn liền giận sôi sùng sục hướng mồm vào trong khe cửa rống lên.

"Em muốn tuyệt giao với ta sao hả?"

"..."

"Được, đồ thỏ ngốc nhà em gan cũng lớn nhỉ, tuyệt giao thì tuyệt giao, để xem ai thua ai, không có em ta còn sống rất tốt đây này, ta còn muốn về ôm mĩ nhân đây này, em cứ ở tại cái chỗ chó má này đến mòn cái mông của em luôn đi, để xem em có hối hận khi thốt ra cái lời thúi đó không, hừ!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.