Chàng Dâu Nhỏ Của Lang Vương

Chương 2




Thỏ Trắng ngồi bên mép giường nhìn cái chỗ lún xuống trống trơn không một bóng người ở bên cạnh, y cũng có nghe cung nữ nói qua Lang Vương mỗi buổi sáng liền sẽ lên triều rất sớm, giấc ngủ cũng không được sâu lắm, rất dễ bị đánh thức, hầu như cũng đã trở thành thói quen luôn rồi.

Vào giữa trưa Thỏ Trắng sẽ ngồi trong đình viện ngoài tẩm cung dùng thiện, rất thuận tiện để hóng mát, y nhìn một bàn sơn trân hải vị trước mặt nhưng cũng không có hứng đụng tới, cái bụng vẫn đang réo lên kêu "ọt ọt"

"Đói quá hà"

"Đói thì ăn đi, ngồi sững ngốc đó làm cái gì?"

Thỏ Trắng khuôn mặt cứng ngắc nhìn qua người vừa tới, Lang Vương trên thân vẫn mặc y bào vàng, sắc mặt hắn nhìn có vẻ không tốt lắm, ngón tay chỉ vào bàn ăn.

"Ngươi sao lại không ăn?"

"Đại..." Thỏ Trắng vừa rặn ra một chữ đã bị ánh mắt lạnh băng kia phóng tới mang đầy ý cảnh cáo, liền nuốt xuống lời vừa lên tới cổ họng, sửa lại thành "Phu quân"

"Ừ, sao?"

"Tiểu dân..."

Lại một tiếng gầm nhẹ vang lên, chặn ngang lời của Thỏ Trắng "Còn dám gọi tiểu dân?"

"A, aa, em, huhu, em muốn ăn cà rốt..."

Lang Vương sửng sốt nói "Đồ ngon không ăn, lại đi gặm cà rốt làm gì, ngươi có phải là..."

Chưa nói hết câu Lang Vương liền im bặt, Thỏ Trắng hai mắt hồng hồng không dám nhìn hắn, bị Lang Vương quát đến oan ức rơi nước mắt, Lang Vương liền kéo y đặt lên đùi, nhíu mày.

"Khóc cái gì? Mới nói có mấy câu đã khóc, có phải đại nam nhi không thế?"

Tuy ngoài mặt nói vậy nhưng Lang Vương vẫn là phân phó cho hạ nhân đi làm mấy món cà rốt dâng lên, Thỏ Trắng nhu nhu mềm mềm tựa vào ngực hắn, hai tay cầm hai cái củ cà rốt chín giòn to bự, chu miệng hức hức gặm xuống, Lang Vương nhìn hai cái má trắng nõn ửng hồng chuyển động qua lại của Thỏ Trắng, yết hầu lên xuống nuốt nướt bọt, mặt vẫn cau có như cũ, một bàn tay lại chui xuống bóp bóp cái mông tròn trịa đang đặt trên đùi.

Cung nữ đứng hầu hạ bên cạnh há hốc mồm nhìn cái đuôi lang màu đen vẫy qua vẫy lại của cái thân người to bự kia, dụi dụi mắt nhìn lại một lần nữa.

Mấy ngày nay Thỏ Trắng ở trong cung rất nhàm chán, y hết ăn rồi ngủ rồi sẽ lăn, lười biếng đến nỗi chân cũng không muốn dùng để đi, trong hoàng cung to lớn cũng chỉ có một mình y là quý phi được Lang Vương sủng ái, mấy cung quý phi khác đều bị bỏ hoang không chủ nhân.

Lang Vương thì bận rộn xử lí công vụ, không có tâm hơi để ý tới y, Thỏ Trắng càng nghĩ càng uất ức, cảm thấy thực tủi thân, mấy hạ nhân trong cung thấy vương của họ không còn tới chỗ Ngọc Li Thường cung nán lại, liền thay đổi 180 độ, hất mặt khinh thường.

"Hừ, quả nhiên là đại vương không có sủng ái gì vị quý phi vô dụng này hết, chỉ ham mê 1, 2 ngày rồi bỏ thôi, đúng thật không ai có thể làm cho đại vương của chúng ta rung động mà, các ngươi đoán xem, đại vương không chừng còn đang muốn nạp phi, chọn một người xứng đáng hơn lên ngồi ở vị trí vương hậu thì sao?"

"Phải nha, gần đây ta còn nghe nói ngài ấy đang bận đi kết giao cùng với các sứ giả nước khác tới, có lẽ sắp có mấy vị tân quý phi chuyển vô chăng, haha"

Thỏ Trắng đứng ngoài cửa nghe bọn hạ nhân phun ra mấy lời ác ý, lòng ôm một củ cà rốt bự còn đất bám lên, bĩu môi lau nước mắt.

"Ta mới không thèm để ý phu quân"

Thỏ Trắng bởi vì mỗi ngày chỉ ăn cà rốt để sống, thân hình đã gầy nay còn gầy hơn, y cầm hai cái bánh bao thật bự thật mềm nhét vô ngực, nhìn chính mình trong gương đồng, nhưng mà nhìn cỡ nào cũng chỉ thấy có một con quỷ hốc hác không có tí thịt trên người.

"Hức...xấu quá..."

Thỏ Trắng trốn trong bụi cây hoa viên cầm một cái bánh bao được nhét trong ngực lên, nước mắt lưng tròng nhai nhai nuốt nuốt, đột nhiên khắp trong cung lúc này một trận gió dữ mưa rền, tiếng của hạ nhân cùng thị vệ một to một nhỏ thoáng qua đầy sốt sắng.

"Nương nương, người ở đâu?"

"Nương nương..."

Lang Vương khó khăn lắm mới xử lí hết đống công vụ chất như núi, nghĩ muốn về cung ôm cái thứ mềm mềm kia lên giường nghỉ ngơi, nhưng vừa về tới Ngọc Li Thường cung đã không còn thấy người đâu, hỏi hạ nhân thì bọn chúng lại lắc đầu không biết.

"Đúng là nuôi cơm cho một lũ heo đần độn ăn mà, ngay cả chủ nhân của mình còn không biết chạy tới nơi nào, mụ nội nó thứ âm binh bát đản"

Lang Vương tức giận đùng đùng tự đích thân đi tìm thê tử nhỏ của mình, khi đi ngang qua khu hoa viên trong cung, hắn chợt dừng lại, nheo mắt nhìn kĩ cái thứ dài dài trắng trắng nhô lên khỏi bụi cây, túm lên.

Thỏ Trắng hai má đầy nước mắt ngậm trong mồm cái bánh bao, viền mắt ửng đỏ sợ hãi nhìn hắn, trong miệng bị nhồi đầy bánh hơi phồng lên, môi chu lên khẽ gọi.

"Phu...phu quân..."

"..."

Thỏ Trắng hơi cựa quậy, trên mái tóc trắng dài đầy lá cây vướng vào, Lang Vương hai mắt hằn đầy tơ máu, liền túm cái eo không có chút thịt của y mạnh mẽ ôm chặt vào lòng, nâng cả thân thể nhẹ tênh của y lên, vỗ bép một cái vào cái mông căng tròn.

"Chỉ biết làm ta lo lắng, trốn cái gì? Tưởng ta không tìm được em hay sao? Khóc, khóc, suốt ngày chỉ biết khóc"

"Hức...phu quân..."

Thỏ Trắng nghẹn ngào mở miệng, vừa thốt ra được hai chữ, mấy vụn bánh trong miệng liền phun ra dính trên mặt Lang Vương, Lang Vương "soát" một cái liền đen mặt, ngay cả ý nghĩ muốn tàn sát phong giới đều có rồi.

"A, uhuhu...em...em in nhỗi...hức..."

"Ngậm miệng"

Thỏ Trắng oan ức nấc cục, hai má bị nhồi bánh vẫn phồng ra như cũ, khô khan nuốt ngược nước mắt vào trong, không dám hé miệng tiếp nửa lời.

Lang Vương bị chọc đến tức điên người thở "phù phù" nhưng tay vẫn lén đưa lên vỗ vỗ cái ngực phẳng của Thỏ Trắng nhằm giúp y nhuận khí, cũng tranh thủ thò vào vạt áo nhéo một cái lên đầu nhũ hồng nhạt của y, hai cái tai Thỏ Trắng liền thất kinh cụp xuống, Lang Vương lại gầm lên.

"Cất cái tai vào!"

"Aa, em...ông ố ý mà..."

"Ngậm cái miệng lại, mặt ta còn chỗ nào để em phun nữa không hả?"

"Huhu"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.