Chương 97: Cảm Ơn Phải Chân Thành
CHƯƠNG 97: CẢM ƠN PHẢI CHÂN THÀNH
Ngày hôm sau, Đường Nhật Khanh đưa vài bản văn kiện quan trọng đến các bộ phận, đi hết một vòng cũng nghe được không ít tin đồn.
Tin đồn lần này lại không có quan hệ gì với cô mà liên quan đến Chương Tú Tú. Nghe nói sáng sớm nay dưới lầu có một chiếc xe bảo mẫu dừng lại. Có một vài người đi làm nhìn thấy Chương Tú Tú vào tòa lầu của công ty, còn chụp không ít ảnh gửi vào trong nhóm làm việc.
Quan hệ giữa Chương Tú Tú và Bùi Duy không nhiều người biết. Người trong công ty thấy cô ta đi tìm Bùi Duy thì cũng không dám nói vớ vẩn. Mọi người cũng chỉ âm thầm buôn dưa lê mà thôi.
Trong phòng làm việc của phó tổng giám đốc, sắc mặt của Bùi Duy hơi nặng nề. Anh ta nhìn người phụ nữ đang ngồi ở sofa, gần như không ép nổi ngọn lửa tức giận trong lồng ngực: "Lần trước tôi đã nói với cô rồi! Có chuyện hay không thì cũng không được đến công ty! Những lời tôi nói cô coi như gió thoảng bên tai sao?"
Chương Tú Tú để ví sang một bên, rồi tiện tay cởi áo khoác lên bên ngoài để lộ ra chiếc thắt lưng vừa mỏng vừa xuyên thấu bên trong. Đôi mắt giống như chứa nước mùa thu vậy: "Cậu Duy, đừng tức giận. Lần này em đến thực sự có chuyện quan trọng."
"Chuyện quan trọng!" Bùi Duy hừ lạnh: "Đến phòng làm việc của tôi chuyện khác không nói đã cởi quần áo là chuyện quan trọng?"
Anh vẫn bắt chéo chân, không thèm nhìn cô ta lâu hơn.
"Không phải. Anh nghe em nói, anh có nhớ đạo diễn Trần mà lần trước lúc chúng ta ăn cơm gặp phải?"
Chương Tú Tú dán đến, vươn tay ôm chặt một tay của Bùi Duy: "Hai ngày trước ông ta hẹn gặp em nói định quay một bộ phim điện ảnh chủ đề tình yêu, có ý để em diễn nữ chính. Nhưng bây giờ vốn đầu từ không đủ..."
Bùi Duy nghe vậy thì lập tức hiểu ý trong lời nói của cô ta nên vươn tay đẩy thẳng cô ta qua một bên: "Hóa ra cô đến tìm tôi bỏ vốn đầu tư?"
Chương Tú Tú có thể đi đến vị trí như ngày hôm này thì không thể thiếu Bùi Duy ở sau lưng đập tiên đập tài nguyên. Chỉ là tự cô ta không ra gì, kỹ năng diễn xuất cũng không ổn nên tác phẩm có thể lấy ra cũng không có. Mặc dù có nổi tiếng nhưng cũng không có nhà sản xuất phim đạo diễn giỏi tìm đến cô ta, nhiều nhất cũng chỉ nhận quảng cao quay phim ngắn, Mặc dù tiền kiếm được nhiều nhưng danh tiếng trong giới giải trí cũng không ra gì.
Chương Tú Tú vẫn chưa từ bỏ mà tiếp tục dính lên thổi gió bên tai: "Cậu Duy, chỉ cần bộ phim này có thể quay thành công thì chắc chắn sẽ nổi tiếng! Đạo diễn Trần hôm đó đã phân tích với em rồi, nửa năm gần đây không có bộ phim nghệ thuật xuất sắc nào. Bây giờ chính là cơ hội tốt!"
"Tiền tôi đập trên người cô trước đây còn ít sao? Lần trước sắp xếp vai nữ chính của một điện ảnh, vai phụ người ta đều nổi tiếng rồi, vậy mà chỉ có cô là không nổi tiếng được! Cuối cùng còn bị bạn mạng đánh giá là bộ phim nát của năm. Cô còn không biết ngại muốn tôi đầu tư?"
Bùi Duy lạnh mặt: "Chuyện này cũng đừng nghĩ nữa, cô quay về đi."
"Cậu Duy!" Chương Tú Tú vừa oán trách vừa tủi thân nói: "Bộ điện ảnh lần trước anh cũng biết do đâu. Nữ phụ nổi tiếng cũng do phía sau cô ta có kim chủ đập tiền! Đạo diễn đó cũng không cố gắng, cả bộ phim đều làm bừa cẩu thả!"
Chương Tú Tú thấy Bùi Duy trầm tư không nói gì, chỉ có thể lấy ra một bản kế hoạch từ trong túi, đưa cho Bùi Duy: "Cơ hội lần này thực sự rất hiếm có. Anh nghĩ kỹ xem, nửa năm nay cũng không có một bộ phim văn nghệ tình yêu. Hơn nữa đạo diễn Trần nói rồi, nam chính lần này định mời Kỳ Tinh Hà đến diễn, đang thương lượng với đoàn đội bọn họ. Anh cũng không phải không biết, lượng vé bộ phim lần trước của Kỳ Tinh Hà cháy hàng đến mức nào."
Bùi Duy nghe thấy tên "Kỳ Tinh Hà" thì lông mày giật giật. Anh ta đương nhiên biết, minh tinh trẻ đang nổi có cả nhan sắc lẫn kỹ năng diễn suất trong giới giải trí năm ngoái có bộ phim nghệ thuật kể về thời kỳ bảy tám mươi rất bán chạy.
Anh ta nhận bản kế hoạch, tiện tay lật xem thì cũng đã hiểu đại khái câu chuyện trong kịch bản. Biên kịch cũng là biên kịch nổi tiếng, đạo diễn Trần anh ta cũng có nghe qua. Điều quan trọng là đây thực sự là một kịch bản khá tốt.
Chương Tú Tú thấy Bùi Duy hình như có hứng thú, vội vàng vừa cười vừa dựa gần vào: "Nếu không thì hôm nào chúng ta hẹn đạo diễn Trần ăn cơm, anh cũng tìm hiểu tình huống trước cũng tốt."
Xí nghiệp nhà họ Bùi rất lớn, vốn đầu tư cũng hùng hậu. Có lúc cũng đầu tư tiền vào ngành bất động sản và điện ảnh, lợi nhuận chia hoa hồng cũng rất lạc quan. Mấy tháng gần đây công ty cũng không có hạng mục đầu tư khác, nói không chừng có thể bàn được chuyện này với Bùi Danh Chính.
Nếu như bút đầu tư này thành công thì anh ta cũng có thể thắng chút mặt mũi trước mặt ông cụ Bùi.
Bùi Duy nắm chặt quyển kịch bản trong tay, suy nghĩ cũng chỉ trong phút chốc rồi mở miệng nói: "Được, hôm nào tôi sẽ gặp mặt đạo diễn Trần."
Chương Tú Tú vừa nghe thì lập tức tươi cười rạng rỡ: "Được, vậy em sẽ liên hệ với đạo diễn Trần để sắp xếp."
Đưa tiễn được Chương Tú Tú thì Bùi Duy lại lật kịch bản một lần nữa. Chuyện này một mình anh ta không quyết định được, còn phải đi tìm Bùi Danh Chính một chuyến mới được.
Sau khi bận rộn một buổi sáng thì chân của Đường Nhật Khanh hơi đau. Lúc cô đưa cà phê cho Bùi Danh Chính, một chân của cô run khiến ly cà phê trong tay cô suýt nữa rơi xuống đất.
May mà cô nhanh tay nhanh mắt, kịp thời giữ cắc chiếc ly. Nhưng động tác nhỏ này vẫn bị Bùi Danh Chính nhìn thấy.
"Sao vậy?" Bùi Danh Chính ngước mắt nhìn cô.
Đường Nhật Khanh thuận miệng đáp: "Không sao. Vừa nãy không cẩn thận ngẩn người thôi."
"Đi đường mà có thể ngẩn người?" Bùi Danh Chính rõ ràng không tin, khí lạnh trên mặt lại nhiều thêm mấy phần: "Có phải chân lại đâu không?"
"Không có." Chân của cô đã kết vảy rồi, nơi bị thương cũng sắp khỏi rồi. Nên lúc đi đường lâu sẽ có chút không thoải mái và hơi ngứa.
Bùi Danh Chính vừa nhìn đã biết cô nói dối, không nói gì cả mà chỉ bỏ công việc trong tay xuống, đứng thẳng người dậy và kéo cô bước đến sofa.
"Tổng giám đốc Bùi..."
Đường Nhật Khanh hơi băn khoăn, lúc này là lúc tổng giám đốc bận rộn nhất, thường xuyên có người đến báo cáo công việc. Nếu như có người nhìn thấy...
"Ngồi xuống..." Bùi Danh Chính hạ giọng ra lệnh.
Đường Nhật Khanh không thể từ chối nên chỉ có thể làm theo. Cô vừa ngồi xuống sofa thì Bùi Danh Chính đã ngồi xuống bên cạnh cô, trực tiếp cầm cái chân bị thương của cô lên nhẹ nhàng đặt lên chân anh.
Anh nhẹ nhàng kéo ống quần tây của cô lên, lộ ra vết thương được băng bó: "Tôi nhìn xem vết thương khép lại như thế nào rồi."
Anh vừa nói vừa nhẹ nhàng kéo vải băng bó ra, một vết thương dài đã kết vảy lộ ra trên làn da trắng nõn có hơi gay mắt.
Lông may cau lại, anh lại dán lại băng gạc, sau đó kéo ống quần xuống và đặt chân cô xuống. Sau đó anh quay người nhìn cô nói: "Không được đi bộ quá nhiều, đừng để nơi kết vảy lại rách ra. Hôm nay tôi lại đưa cô đi bệnh viện thay băng."
"Được." Đường Nhật Khanh chỉ có thể gật đầu đồng ý.
"Những văn kiện còn lại cô không cần phải đi đưa nữa, tôi sẽ sắp xếp Hồ Nguyệt Như đi làm. Chiều nay cô chỉ cần nghe điện thoại và sắp xếp lịch trình là được rồi."
Bùi Danh chính cũng đủ tinh tế, mỗi một chi tiết anh đều suy xét đến.
Đường Nhật Khanh trong lòng thấy ấm áp, nở nụ cười với anh: "Được, cảm ơn anh."
Cô chỉ là theo thói quen cảm ơn nhưng Bùi Danh Chính lại hơi đơ người, ánh mắt nhìn cô cũng trầm xuống vài phần: "Đường Nhật Khanh, không có ai dạy em rằng cảm ơn phải chân thành sao."
"Chân thành?" Cảm ơn như thế nào mới coi là chân thành?
Bùi Danh Chính như cười như không, khóe miệng hơi nhếch lên: "Nếu như cô không biết thì để tôi dạy cô."