Chương 92: Có Phải Quá Hung Dữ Với Cô Không?
CHƯƠNG 92: CÓ PHẢI QUÁ HUNG DỮ VỚI CÔ KHÔNG?
Anh... Điều này cũng quá khác thường rồi!
Đột nhiên, bên thắt lưng bị siết chặt, Đường Nhật Khanh đã bị người đàn ông ôm vào trong ngực.
Anh ngồi dựa vào đầu giường, mà cô lại lấy một tư thế hết sức ái muội dựa vào trên người anh.
Gương mặt Đường Nhật Khanh đỏ bừng, ánh mắt tránh né, đổi chủ đề: “Hóa đơn do xương kê ra không thể đưa cho bên tài vụ trước lúc hết giờ làm, ngày mai tôi sẽ lại qua đó nộp."
"Không sao."
Bùi Danh Chính không để ý, ánh mắt nhìn gương mặt Đường Nhật Khanh hoàn toàn không che giấu.
Đường Nhật Khanh sờ mặt, có phần không được tự nhiên: “Trên mặt tôi có gì sao?"
Bùi Danh Chính cong môi, đột nhiên giơ tay ôm lấy mặt của cô, cười hỏi: "Mấy ngày nay có phải tôi quá hung dữ với cô hay không?"
Đường Nhật Khanh ngẩn người, không nói chuyện.
Sao người đàn ông này đột nhiên dịu dàng như nước, ánh mắt nhìn cô dường như cũng có thể nhỏ mật vậy?
"Cốc cốc."
Tiếng gõ cửa vang lên, kèm theo giọng nói của người giúp việc: “Thưa ngài, cháo hạt sen được đưa tới."
Sau đó Bùi Danh Chính đứng dậy, đi tới cửa đón lấy cái khay rồi quay lại.
Từ buổi chiều, sau khi Đường Nhật Khanh đến vùng ngoại ô phía nam thành phố, đừng nói ăn gì đó, đến nửa hớp nước cũng chưa uống, trên đùi bị thương lại còn phải qua lại vất vả làm cô cũng quên mất cơn đói, không còn cảm giác nữa.
Bùi Danh Chính cầm bát cháo qua, mùi thơm ngọt ngào liên tiếp chui vào trong mũi cô làm cô lập tức cảm thấy đói bụng.
"Tôi đút cho cô ăn nhé?" Tâm trạng của Bùi Danh Chính không tệ, nhướng mày nhìn người phụ nữ.
"Không cần, anh vẫn để tôi tự ăn đi…" Đường Nhật Khanh do dự một lát rồi nói, cô giơ tay ra nhận lấy bát cháo.
Bùi Danh Chính đột nhiên tốt với cô như vậy, cô thấy không thích ứng nổi.
Một bát cháo nóng vào bụng, cả người giống như được sống lại, cơ thể cũng thoải mái hơn rất nhiều. Đường Nhật Khanh đang muốn từ trên giường đứng dậy cầm chén đưa đến trên bàn, một chân vừa thò ra ngoài giường thì Bùi Danh Chính ngồi bên cạnh xem tài liệu đã nhíu mày.
"Đừng nhúc nhích." Anh đứng dậy và đi nhanh tới, giơ tay nhận lấy cái bát trong tay cô: “Cô không muốn chóng lành vết thương à?"
Đường Nhật Khanh không phản đối, nhìn người đàn ông đặt cái bát lên trên bàn bên cạnh, trong lòng cô thấy ấm áp.
Bùi Danh Chính xoay người cầm tập tài liệu vừa xem và đi tới ngồi xuống mép giường, thuận tiện giơ một tay về phía cô: “Cô qua đây."
Đường Nhật Khanh chậm rãi dịch qua, thấy một tập tài liệu trong tay anh là buổi giao lưu từ thiện của giới thương mại Hải Thành.
Cô đã từng nghe qua về buổi giao lưu từ thiện này, ba anh cũng từng tham gia, đó đều là do một ít cơ quan từ thiện tổ chức Hải Thành mời người có tiếng tăm trong giới kinh doanh tới tham gia, quảng cáo một chút cho công ty của bọn họ, thuận tiện cũng để cho những nhà kinh doanh quyên góp ít tiền.
Nói trắng ra chính là một hoạt động hai bên cùng có lợi, doanh nhân bỏ tiền làm từ thiện, cũng tạo danh tiếng tốt cho mình.
Đường Nhật Khanh ngước mắt nhìn Bùi Danh Chính: “Anh muốn tham gia sao?"
Bùi Danh Chính rời tầm mắt: “Năm nay là kỷ niệm tròn mười năm của buổi giao lưu từ thiện, chắc chắn mức độ quan tâm sẽ lớn hơn, vừa hay cuối năm công ty có kế hoạch lớn, nhân cơ hội này tuyên truyền một chút cũng không có gì tệ cả."
"Chỉ là buổi giao lưu năm nay khác với năm trước, tăng thêm khâu hoạt động." Bùi Danh Chính dừng lại, chuyển tài liệu cho cô: “Cô xem thử đi."
Đường Nhật Khanh nhìn sơ qua từ đầu tới cuối một lượt, trong lòng đã có hiểu biết đại khái về hoạt động lần này. Buổi lễ quyên góp năm nay khác với những năm trước, còn tăng thêm được mấy hoạt động, thông qua những hoạt động này không chỉ muốn truyền bá năng lượng tích cực, cuối cùng còn muốn chọn ra đại sứ từ thiện trong giới kinh doanh của Hải Thành.
Đại sứ từ thiện chỉ có một chỉ tiêu, đương nhiên cũng đại biểu cho vinh dự cao nhất, chủ doanh nghiệp có thể trở thành đại sứ từ thiện hoàn toàn xứng đáng là ảnh hưởng tốt nhất trong hoạt động, đại biểu cho năng lượng tích cực lớn nhất.
"Rất tốt, cách này có thể tuyên truyền cho doanh nghiệp tốt hơn, nhưng danh hiệu đại sứ từ thiện này hình như không dễ lấy đâu." Đường Nhật Khanh nhìn Bùi Danh Chính, muốn hỏi ý kiến của anh.
"Ừ, cho nên lần này nếu tham gia lại phải tranh thủ có thể lấy được danh hiệu này." Bùi Danh Chính lấy tài liệu về, giọng nói nghiêm chỉnh hơn.
"Chúng ta thật sự phải tham gia sao?"
Cô vừa mới nhìn phần giới thiệu, hoạt động lần này có hội quyên góp chính thức đi tới viện mồ côi tặng đồ sưởi ấm, leo núi gây quỹ quyên góp tài chính, các em bé trong viện mồ côi cảm ơn, tham gia một loạt hoạt động này sẽ phải tốn không ít thời gian.
Bùi Danh Chính gật đầu, tầm mắt dừng lại ở trên người cô một lát: “Những hoạt động cần phải dẫn người hợp tác cùng tham gia, cô đi cùng tôi."
Đường Nhật Khanh không có lý do gì để từ chối, đành phải gật đầu đồng ý, hơn nữa đây là cố gắng làm từ thiện vì Hải Thành, cũng không phải chuyện gì xấu.
"Nếu cô đồng ý, vậy mấy ngày này tạm thời ở lại chỗ tôi dưỡng thương cho lành, để tránh đến lúc đó leo núi lại kéo chân tôi." Bùi Danh Chính bỏ lại những lời này rồi muốn bước nhanh ra ngoài.
Đường Nhật Khanh sửng sốt, vội vàng mở miệng gọi anh lại: “Tôi… Tại sao tôi phải ở đây chứ?" Cô cũng thế có thể dưỡng thương ở nhà mình cơ mà.
Cô ở chỗ của Bùi Danh Chính, không nói hoàn toàn mất tự do, trên thực tế cũng không khác lắm, cho dù cô và anh có giao hẹn nhưng còn chưa tới mức phải ở chung này...
Bùi Danh Chính dừng lại và khẽ nhíu mày: “Cô không muốn à?"
"Tôi..." Đường Nhật Khanh nhất thời nghẹn lời, nhìn ánh mắt của người đàn ông thì lập tức im bặt.
Người đàn ông xoay người đi tới, nhìn Đường Nhật Khanh ở trên giường và chậm rãi cúi người tới, hai tay chống ở hai bên người phụ nữ, nhìn thẳng vào mắt cô, trong mắt có cảm xúc không rõ ràng.
"Cô yên tâm, tôi sẽ cố gắng chăm sóc cô."
Lời nói này dường như là cảnh cáo, lại dường như là lời tỏ tình, Đường Nhật Khanh nhất thời không tìm ra manh mối, nhưng biết rất rõ ràng anh không cho phép từ chối, cô chỉ đành khẽ gật đầu: “Được..."
Thấy dáng vẻ cô như vậy, Bùi Danh Chính cong môi, thỏa mãn thu lại tầm mắt và muốn ngồi dậy, ánh mắt đột nhiên nhìn xuống trên giường.
Mắt anh chợt dừng lại rồi đứng dậy, tiện tay cầm tấm danh thiếp trên giường lên.
Đường Nhật Khanh lúc này mới kịp phản ứng, ngước mắt nhìn tấm danh thiếp kia trong tay anh mà lập tức biến sắc, đó là... tấm danh thiếp do tổng Giám đốc Ngô đưa cho cô!
"Cô muốn nghe ngóng điều gì?"
Bùi Danh Chính ngước mắt nhìn Đường Nhật Khanh, vẻ mặt đã nghiêm túc hơn. Anh biết "Thành Xuyên" này, người này rất nổi tiếng trong ngành, là người thần bí, quả thật có chút thủ đoạn tìm hiểu tin tức, nhưng mười người như vậy thì có chín người nguy hiểm.
Đường Nhật Khanh suy nghĩ xem nên mở miệng thế nào, cô còn chưa nghĩ ra mình nên nói gì thì Bùi Danh Chính đã đoán được.
Ngoại trừ chuyện của ba cô, những chuyện khác đều không cần cô phiền lòng tìm hiểu.
Chân mày anh nhíu chặt: “Cô muốn hỏi thăm chuyện của ba cô, tại sao không tìm tôi?"
Đường Nhật Khanh đã bị anh nhìn thấu cũng không che giấu nữa: “Tôi sợ sẽ gây thêm rắc rối cho anh."
Bùi Danh Chính có thể giúp cô trả số tiền vay ngân hàng, bảo vệ được biệt thự của nhà họ Đường, cho cô một công việc, nói thật cô đã rất cảm kích rồi.
Bùi Danh Chính nhìn vẻ mặt của người phụ nữ, trong lòng chợt thắt lại. Anh trầm giọng nói: “Đường Nhật Khanh, sở dĩ tôi vẫn chưa thu xếp cho cô gặp ba cô là vì bây giờ đang trong thời kì đặc biệt, sự kiện đặc biệt. Cô biết vì sao ba cô bị bắt đến bây giờ, lâu như vậy vẫn chưa xét xử không?"
Đường Nhật Khanh ngước mắt, trong lòng khiếp sợ.
Bùi Danh Chính nói tiếp: "Bởi vì người phía trên đang đợi. Lúc này, ai động vào ông ấy thì người đó sẽ bị điều tra, không đánh một người mà bắt một ổ, cô có hiểu được đạo lý này không?"
Tay Đường Nhật Khanh nắm chặt góc áo, lúc này cô mới hiểu được, liên quan đến tội phạm kinh tế làm gì có chuyện đơn giản như vậy, trong đó có bao nhiêu giao dịch ngầm và cấu kết giữa tiền với quyền, sợ rằng muốn đếm cũng không đếm hết được.
Đường Nhật Khanh khẽ cắn môi, cơ thể run rẩy. Phạm tội bị phạt là chuyện đương nhiên, cô không có ý kiến. Cô muốn gặp ba một lần chỉ xuất phát từ máu mủ tình thâm mà thôi.
Đột nhiên, giọng nói của người đàn ông vang lên phía trên đầu: “Chỉ có điều, tôi có thể giúp cô thu xếp cho các người gặp mặt."