Chương 80: Đứa Con Riêng Vô Dụng
CHƯƠNG 80: ĐỨA CON RIÊNG VÔ DỤNG
Bùi Danh Chính vội đứng lên, bước tới đón: “Ba.”
Đường Nhật Khanh cũng vội vàng đứng lên, chậm rãi đi về phía Bùi Danh Chính.
“Cái thằng này! Từ Nam Hải về cũng không về thăm ba trước!” Ông cụ Bùi cười mắng một câu, giơ tay đánh nhẹ vào cánh tay Bùi Danh Chính.
Bùi Danh Chính khẽ cười: “Công ty quá bận, con thật sự không thể tới đây lúc mới về được.”
Đường Nhật Khanh đứng bên cạnh nhìn hai cha con thân mật với nhau, nhất thời cảm thấy mình hơi dư thừa.
Đúng lúc này, ông cụ Bùi nhận ra cô đứng bên cạnh thì quay đầu nhìn, lúc thấy Đường Nhật Khanh thì mắt ông khóa chặt người cô, cười sảng khoái: “Đây là cô con gái nhà họ Đường sao?”
Đường Nhật Khanh mỉm cười, vội mở miệng chào hỏi: “Chào ông Bùi, cháu là Đường Nhật Khanh, là thư ký của tổng giám đốc Bùi.”
“Ông biết cháu!” Ông cụ Bùi xoay người lại cười ha ha, nhìn cô tán thưởng: “Trước đây ông có tiếp xúc với ba cháu, biết cháu là con gái của ông ấy! Nghe Bùi Danh Chính nói chuyến công tác lần này cháu đã giúp không ít việc, bỏ ra rất nhiều công sức!”
Đường Nhật Khanh mỉm cười, trả lời khiêm tốn: “Cháu chỉ cố gắng làm tốt công việc của mình thôi, người có công lớn nhất là tổng giám đốc Bùi, những chuyện cháu làm chỉ là việc nhỏ không đáng nhắc tới.”
Ông cụ Bùi nghe vậy thì cười lớn, không ngừng khen ngợi: “Cô nhóc này rất biết nói chuyện! Danh Chính nhìn người luôn chuẩn xác, cháu đúng là rất thông minh!”
Đường Nhật Khanh mỉm cười, vô tình ngước mắt lên, bỗng phát hiện Bùi Danh Chính đang nhìn chằm chằm cô, khi đối diện với tầm mắt anh, cô nhanh chóng dời mắt đi.
Ông cụ Bùi bảo người giúp việc đang đứng cạnh dọn thức ăn lên, rồi nói Bùi Danh Chính và Đường Nhật Khanh ngồi xuống bàn ăn.
Bữa tối rất phong phú, một bàn thức ăn lớn, bọn họ vừa ngồi xuống thì chú Hoa quản gia đi tới, đè thấp giọng dò hỏi ông cụ Bùi: “Ông chủ, cậu hai vẫn chưa về, ông xem có nên đợi cậu ấy không?”
Đường Nhật Khanh nghe vậy thì trong lòng trầm xuống, cô vốn cho rằng lần này ăn cơm chỉ có cô, Bùi Danh Chính và ông cụ Bùi, không ngờ Bùi Duy cũng tới.
Vẻ mặt ông cụ Bùi trầm xuống, tức giận hừ lạnh: “Không cần đợi nó, nó tự đến trễ còn trách ai? Công việc thì xử lý không tốt, gọi nó về còn muốn người khác đợi nó, nếu chiều nó nữa, nó sẽ lên tận trời luôn!”
Chú Hoa khẽ gật đầu, lùi về sau nửa bước: “Vâng, vậy tôi đi lấy rượu cho ông.”
Chú Hoa rời đi, ông cụ Bùi quay đầu nhìn Bùi Danh Chính và Đường Nhật Khanh: “Không sao, chúng ta ăn thôi, không cần đợi ai cả.”
Đương nhiên Đường Nhật Khanh nhìn ra, ông cụ Bùi tức giận Bùi Duy tám chín phần là do mấy hạng mục mà anh ta phê duyệt.
Chú Hoa đi tới, rót rượu cho họ rồi lùi về sau.
Ông cụ Bùi cầm ly rượu lên trước, hướng về phía Bùi Danh Chính và Đường Nhật Khanh, khẽ cười nói: “Hai con là người có công cho hạng mục lần này, chúng ta cạn một ly.”
Đường Nhật Khanh vội nâng ly, cụng ly với ông cụ Bùi rồi đưa lên môi nhấp một ngụm.
“Cháu Khanh, cháu cảm thấy rượu này thế nào?”
Đường Nhật Khanh mới nhấp một ngụm nhưng không khó để nếm ra, đây là rượu nho trắng thượng hạng, cô mỉm cười dịu dàng trả lời: “Rượu này chua nhưng không chát, vị thuần khiết, mùi thơm của rượu lưu lại trong miệng lâu, là bình Trần Nhưỡng quý giá.”
Ông cụ Bùi nghe vậy thì đáy mắt lóe lên một tia kinh ngạc, cười ha ha, không nhịn được khen ngợi: “Không ngờ cháu còn biết về rượu, ha ha! Cô nhóc này không đơn giản!”
Đường Nhật Khanh mỉm cười: “Cháu cũng không biết nhiều, chỉ là lúc trước may mắn nên được thưởng thức nhiều loại rượu cùng ba cháu, do đó cũng biết chút ít, chỉ nếm được đại khái rượu ngon hay không thôi ạ.”
Đúng là như vậy, cô chỉ có thể nếm được rượu ngon hay không nhưng tửu lượng rất kém, cô chỉ uống hơn hai chén là đã ngấm.
Bùi Danh Chính cũng ngạc nhiên, khẽ nghiêng đầu nhìn cô, trong đầu bất giác nghĩ tới cảnh tượng anh cùng cô uống rượu ở thành phố Nam Hải.
Đường Nhật Khanh uống say trong quán bar lúc đó hoàn toàn khác biệt với người phụ nữ bình tĩnh khôn ngoan ở trước mắt, rốt cuộc cô nhóc này có mấy khuôn mặt vậy?
Bùi Danh Chính khẽ híp mắt, khóe miệng bất giác cong lên, thấy ông cụ Bùi lại cầm ly rượu lên định cụng với Đường Nhật Khanh thì không nhịn được khuyên một câu: “Ba, ba uống ít thôi.”
Ông cụ Bùi nghe vậy thì ngừng động tác, nhìn Bùi Danh Chính ngạc nhiên: “Ba vẫn chưa uống bao nhiêu, không đúng, ngày thường con chưa từng quan tâm ba như vậy, sao hôm nay…”
Ông cụ Bùi ngừng lại, quét mắt nhìn Đường Nhật Khanh ở bên cạnh, giờ ông mới hiểu rõ, ông nhìn Bùi Danh Chính, anh do dự một lát rồi mở miệng giải thích: “Cô ấy không uống được nhiều, con không muốn cô ấy nôn lên xe con.”
Giọng điệu anh bình tĩnh thản nhiên nhưng ông cụ Bùi vẫn nhận ra điều gì đó, ông để ly xuống, ngước mắt nhìn Đường Nhật Khanh cười nói: “Nếu Tiểu Khanh đã không uống được thì ông cũng không miễn cưỡng, có lòng là được rồi.”
“Cảm ơn bác Bùi thông cảm.” Đường Nhật Khanh vội nói cảm ơn.
Trong lúc nói chuyện, ngoài cửa có tiếng nói ồn ào, tiếp theo đó chú Hoa đi tới nói: “Ông chủ, cậu hai tới rồi.”
Ông cụ Bùi khẽ gật đầu, trên mặt không có phản ứng gì.
Đường Nhật Khanh nghe vậy thì thu lại nụ cười trên mặt, cả hai nhà họ Bùi và họ Đường đều biết chuyện tình cảm lúc trước giữa cô và Bùi Duy, theo lý mà nói, chắc chắn ông cụ Bùi cũng biết, nhưng từ khi cô đến đây, ông ấy không hề nhắc đến, xem ra ông ấy cũng không muốn nhắc chuyện cũ, để tránh việc lúng túng.
Giờ Bùi Duy tới đây, bọn họ không tránh khỏi phải chạm mặt nhau, ít nhiều cũng cảm thấy hơi lúng túng.
Rất nhanh, Bùi Duy đã đi vào, khi thấy Đường Nhật Khanh ở bàn ăn thì sắc mặt thay đổi, anh dừng bước, lúc đứng trước mặt ông cụ Bùi, vẻ mặt đã không còn cảm xúc nào.
Anh đi thẳng đến chỗ ngồi đối diện Bùi Danh Chính và Đường Nhật Khanh, đồng thời mở miệng chào hỏi: “Ba, anh cả.”
Ông cụ Bùi liếc nhìn anh ta, trầm giọng hỏi: “Con lại chạy đi đâu vậy? Không phải ba đã nói hôm nay con phải về sớm sao?”
Bùi Duy mặt không cảm xúc thuận miệng đáp: “Con đi gặp một người bạn.”
“Bạn?” Ông cụ Bùi hừ lạnh: “Con đã hơn 20 tuổi rồi, không tập trung làm việc trong công ty, suốt ngày ở bên ngoài tụ tập với đám bạn xấu, ba thật sự không muốn nói chuyện với con nữa!”
Bùi Duy cúi đầu không lên tiếng, cầm ly rượu lên tự rót cho mình một ly, uống một ngụm rồi nhìn ông cụ Bùi nhẹ giọng khuyên nhủ: “Ba, ba đừng tức giận, chẳng phải công ty vẫn còn anh cả sao?”
Anh nói câu này rõ ràng mang theo mấy phần châm chọc, ông cụ Bùi nghe vậy thì càng tức hơn: “Bùi Duy, con còn mở miệng nói những lời này sao! Con nói xem con có thể làm được gì? Nhiệm vụ ba giao cho con thì con ngại khó giao cho anh cả, còn phê duyệt mấy hạng mục không hề mang lại lợi nhuận, con nói thử xem! Con có biết giờ người ngoài nói con thế nào không…”
Bùi Duy nghe vậy thì từ từ siết chặt chiếc ly trong tay, gân xanh trên thái dương nổi lên.
Từ khi Bùi Danh Chính trở về từ Nam Hải, tin tức Bùi Thị chuẩn bị khai phá hạng mục Nam Hải đã truyền khắp Hải Thành rồi, có nhiều người biết hạng mục này vốn là ông cụ Bùi giao cho Bùi Duy, nhưng không ngờ cuối cùng vẫn do Bùi Danh Chính lấy được.
Bùi Duy không chỉ phụ lòng tín nhiệm của ông cụ Bùi, mà còn vì thân phận con riêng mà bị người khác chế giễu, ban đầu người khác chỉ âm thầm gọi anh là con riêng nhà họ Bùi, giờ thì hay rồi, hoàn toàn đặt anh với cái tên đứa con riêng vô dụng.
Đương nhiên Bùi Duy biết những chuyện này, anh càng nghĩ càng tức, quét mắt nhìn Bùi Danh Chính và Đường Nhật Khanh ở phía đối diện, anh lạnh lùng mở miệng, giọng nói mỉa mai: “Dù sao thì con cũng còn hơn những người dùng thủ đoạn không đứng đắn để giành lấy dự án!”