Chàng Ceo Của Tôi Bản Full

Chương 70: Chap-70




Chương 70: Em Học Được Từ Anh

CHƯƠNG 70: EM HỌC ĐƯỢC TỪ ANH

Bùi Danh Chính nhìn Lục Thi Linh một lát rồi nhếch môi cười. Người phụ nữ này đúng là khó giải quyết.

Anh dứt khoát nói: “Tôi không có hứng thú với phụ nữ.” Đặc biệt là những người chủ động bám lấy anh.

“Tôi muốn toàn tâm toàn ý với công việc, vì vậy nên mong cô Lục sẽ không lãng phí thời gian với tôi nữa. Có thể cô hi sinh cho tôi rất nhiều nhưng tôi thì không thể bù đắp cho cô dù chỉ một nửa.”

Mặt của Lục Thi Linh tối sầm lại, từ trước đến nay chưa có người đàn ông nào từ chối cô trừ Bùi Danh Chính. Trước đây cô đã gặp rất nhiều dạng đàn ông khác nhau, không ai là không tôn trọng và ân cần với cô. Chỉ có riêng Bùi Danh Chính là lạnh nhạt, thờ ơ từ đầu đến cuối, anh giống hệt như một tảng băng vậy.

Trong một thời gian ngắn khiến Lục Thi Linh không thể chập nhận được cảm giác thất bại. Cô tỏ ra như không để tâm đến lời nói của Bùi Danh Chính, lấy điện thoại lên lướt một lát rồi đặt xuống. Lục Thi Linh nhìn Bùi Danh Chính: “Anh nghĩ rằng anh nói vậy thì em sẽ tin sao?”

Lục Thi Linh khẽ mỉm cười, khó khăn lắm cô mới thích một người đàn ông, nhưng không ngờ rằng anh lại không hề có cảm giác gì với cô.

“Tin hay không là việc của cô Lục đây. Thế nhưng chuyện giống như ngày hôm nay sẽ không lặp lại nữa.”

“Chuyện như ngày hôm nay” mà anh nói là cuộc hẹn hò giữa anh với Lục Thi Linh.

Lục Thi Linh nhấc li rượu lên nhấp môi, rồi cô chậm rãi đặt xuống: “Là anh không có hứng thú với phụ nữ hay là với em? Em lại thấy anh rất có hứng thú đối với thư kí Đường.”

Lục Thi Linh đúng là đang muốn thăm dò Bùi Danh Chính. Thế nhưng anh cũng không ngần ngại phủ định: “Tôi cũng không có hứng thú với cô ấy.”

Anh vừa dứt lời thì Lục Thi Linh liền cười hỏi: “Thật như vậy sao?”

Bùi Danh Chính: “Đương nhiên.”

Lục Thi Linh lấy điện thoại ra nhìn một lát, ánh mắt cô ta lại càng trở nên đắc ý: “Em vẫn không tin, trừ khi anh có thể chứng minh điều đó.”

“Không cần thiết.”

Bùi Danh Chính thản nhiên đáp rồi cúi đầu cắt miếng thịt bò trong đĩa mình thành các miếng nhỏ. Anh cũng không có ý định sẽ trở nên thân thiết với Lục Thi Linh, vì thế tất cả mọi thứ đều trả lời cho qua. Hơn nữa Bùi Danh Chính cũng rất ghét việc người lạ cứ liện tục đoán và phán xét về cảm xúc cũng như đời sống riêng tư của anh.

Lục Thi Linh thấy vậy liền nhìn qua mà hình điện thoại của anh, không ngờ cô tự tiện cầm nó. Nói rồi cô ta nở một nụ cười ranh mãnh: “Chỉ là em muốn chứng minh một chút.”

Lục Thi Linh liền vuốt mở màn hình điện thoại, điện thoại của Bùi Danh Chính không cài đặt mật mã nên cô dễ dàng mở được. Cô cầm điện thoại của mình rồi gửi đoạn ghi âm lúc này trong máy qua điện thoại của Bùi Danh Chính.

Bùi Danh Chính ngẩng lên thấy Lục Thi Linh đang cầm điện thoại của mình, anh liền đặt dao cắt thức ăn xuống, khó chịu hỏi: “Cô đang làm gì vậy?”

Từ trước đến nay Bùi Danh Chính rất ghét người khác tùy tiện động vào đồ của anh. Nếu như cô không phải là con gái của Lục Bình Xuyên thì anh đã đứng dậy đi lâu rồi.

Lục Thi Linh liên tục ấn thứ gì đó ở điện thoại của anh, xong xuôi cô nhìn anh nói: “Em là người có tình tò mò hiếu kì, nếu như lúc nãy anh nói anh không thích thư kí Đường vậy thì anh cũng sẽ không quan tâm tới việc cô ấy có nhận được đoạn ghi âm lúc nãy hay không đúng chứ?”

Lục Thi Linh nói rồi đặt lại điện thoại về phía Bùi Danh Chính. Chưa đợi anh mở màn hình điện thoại ra kiểm tra cô đã lên tiếng: “Ban nãy khi anh nói anh không có hứng thú với thư kí Đường em đã ghi âm lại. Em gửi đoạn đó cho anh, rồi dùng điện thoại của anh gửi cho cô ấy. Như vậy chắc không có vấn đề gì phải không?”

Bùi Danh Chính chau mày hỏi lại: “Ghi âm?”

Lục Thi Linh nghiêng đầu nhẹ nhàng đáp: “Trước đây chẳng phải anh cũng dùng mánh khóe này với ba em và Lục Thanh Trì sao? Em đang gậy ông đập lưng ông đấy, anh hiểu chứ?”

Bùi Danh Chính vẫn lạnh lùng không đáp, anh cảm thấy bản thân không nên đánh giá thấp người phụ nữ như Lục Thi Linh.

Nhìn bộ dạng của Bùi Danh Chính, Thi Linh khẽ mỉm cười, cố ý hỏi: “Anh giận rồi sao?”

Bùi Danh Chính không trả lời, anh nhìn đi chỗ khác và thản nhiên nhấp ly rượu. Lục Thi Linh âm thầm quan sát thái độ của Bùi Danh Chính. Khi nãy cô cảm thấy khó thở khi bị anh từ chối, nhưng lúc này đây lại cảm thấy tốt hơn. Lục Thi Linh gặng nói: “Bùi Danh Chính, chiêu ghi âm này, em đã học được từ anh…”

Bùi Danh Chính thì vờ như không nghe thấy gì, anh tiếp tục cúi đầu xuống ăn tiếp.

“Hơn nữa, nếu như anh đã không bận tâm đến thư kí Đường thì dù em có gửi cho cô ta thứ gì thì anh cũng không có ý kiến, chẳng phải sao?”

Những lời của Lục Thi Linh hệt như một cây kim đâm thẳng vào trái tim anh. Anh có quan tâm Đường Nhật Khanh không ư? Khi nãy nghe Lục Thi Linh nói đã gửi đoạn ghi âm cho cô ấy thì anh liền thấy rất tức giận. Là do anh không muốn Nhật Khanh nghe thấy, hay là vì lí do khác?

Trong lòng Bùi Danh Chính bối rối, anh không biết rõ bản thân mình nữa. Thế nhưng ngay lúc này đây anh hiểu rõ rằng anh rất muốn chấm dứt bữa ăn này.

Đường Nhật Khanh và Nguyễn Hùng Mạnh đã gặp nhau ở nhà hàng, họ cùng nhau gọi món. Trong lúc đợi món ăn được đem lên, Nguyễn Hùng Mạnh mỉm cười nói: “Cô Đường, hôm nay tôi hẹn cô ra dùng bữa có chút thất lễ, nhà hàng cũng là chọn ở gần khách sạn của cô. Mong cô không bận tâm.”

Đường Nhật Khanh đáp: “Cục trưởng Nguyễn khách sáo quá. Tôi thấy không gian nhà hàng rất đẹp, đồ ăn có lẽ cũng sẽ rất ngon.”

Nguyễn Hùng Mạnh: “Cô Đường không cần phải khách sáo, khi không có ai cô không cần gọi tôi là cục trưởng. Tuổi tác của tôi chắc cũng chạc tuổi cha cô, cô cứ gọi tôi là chú Mạnh là được.”

Đường Nhật Khanh cười đáp: “Vâng chú Mạnh.”

“Lần này tôi hẹn cô ra đây thực ra không liên quan đến công việc. Chuyện là như này, tôi dự định giành một khu triển lãm cho gấm Tô Châu ở viện bảo tàng của thành phố Nam Hải, tôi cũng đã lên kế hoạch triển lãm vào khoảng cuối năm nay. Vì thế tôi mong cô có thể đến để ủng hộ cho sự kiện, dù sao thì cô Đường cũng là một người yêu thích gấm Tô Châu. Tôi muốn trưng bày tác phẩm của nghệ nhân Nguyễn. Đây cũng coi như là lời cảm ơn của tôi tới cô.”

Đúng là không nằm ngoài dự đoán, lí do Nguyễn Hùng Mạnh mời cô ra là bởi vì gấm Tô Châu.

“Đương nhiên là được, được tham gia sự kiện là vinh hạnh của tôi. Khi đó tôi nhất định sẽ tới tham gia.” Đường Nhật Khanh vốn lấy gấm của dì Nguyễn để xây dựng mối quan hệ, không ngờ Nguyễn Hùng Mạnh lại thực sự muốn truyền bá văn hóa. Làm như vậy nếu dì Nguyễn có biết thì cũng không trách mắng cô, cô cảm thấy lòng mình thanh thản hơn.

Nguyễn Hùng Mạnh được Đường Nhật Khanh nhận lời cảm thấy rất vui. Lúc ấy rượu cũng được mang tới, nhân viên phục vụ giúp họ rót rượu. Nguyễn Hùng Mạnh chủ động cầm ly rượu lên nói: “Cô Đường, hôm nay vui như vậy chi bằng chúng ta uống một chút để chúc mừng.”

“Vâng.” Đường Nhật Khanh đáp rồi chạm li với Nguyễn Hùng Mạnh, cô nhấp một ngụm nhỏ.

Khi cô đang định nói chuyện thì điện thoại trên bàn liền rung lên. Đường Nhật Khanh liếc nhìn là tin nhắn của Bùi Danh Chính. Cô cảm thấy kì lạ, lúc này chẳng phải anh ta nên cùng dùng bữa với Lục Thi Linh hay sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.