Chàng Ceo Của Tôi Bản Full

Chương 61: Chap-61




Chương 61: Nghi Ngờ Tố Chất Thân Thể Của Tôi?

CHƯƠNG 61: NGHI NGỜ TỐ CHẤT THÂN THỂ CỦA TÔI?

Đường Nhật Khanh nghe ra sự bất mãn trong giọng của anh, cô khẽ ngẩng đầu, đúng lúc thấy rõ được đường nét cằm và hầu kết nhô lên ở cổ anh. Cô hít một hơi thật dài, lòng bàn tay đổ chút mồ hôi: "Nếu như tổng giám đốc Bùi ngã bệnh, mảnh đất của hạng mục Nam Hải..."

Bùi Danh Chính nhíu mày, chợt giơ tay lên, vòng tay qua eo cô, nhẹ nhàng kéo cô về phía mình, trực tiếp cắt ngang lời cô còn chưa nói hết.

Đường Nhật Khanh hít sâu, bất đắc dĩ ngẩng đầu, đụng phải ánh mắt của anh, phát hiện hình như Bùi Danh Chính không vui lắm, sắc mặt hơi tệ, nhưng lại không có vẻ lạnh như băng khó có thể nhìn thẳng giống thường ngày.

Bùi Danh Chính áp chế tâm trạng, nói nhỏ: "Cô đang ngầm nghi ngờ tố chất thân thể của tôi sao?"

"Tôi, không..." Ánh mắt Đường Nhật Khanh hơi chậm lại, không ngờ anh sẽ nói như vậy.

Cô đương nhiên không thể nói là đúng vậy, dù sao không có người đàn ông nào có thể nhẫn nhịn chuyện có người nghi ngờ tố chất thân thể của anh, huống chi thân thể của Bùi Danh Chính còn vô cùng tốt...

Đường Nhật Khanh nhanh chóng tìm lý do, nhưng bất tri bất giác mặt lại đỏ lên, cô vừa nghĩ ngợi lung tung, vừa căng thẳng nên càng không thể nói lên lời.

Bùi Danh Chính nhìn sắc mặt cô gái trong lòng từ bình thường dần chuyển sang đỏ, cuối cùng đỏ như quả táo thì không khỏi nhếch môi: "Đường Nhật Khanh, tôi sẽ coi như cô đang quan tâm đến tôi, thuốc này, tôi nhận."

Anh nói rồi buông cô ra, lui ra phía sau nửa bước, cầm lấy cái hộp rồi lập tức xoay người đi.

Đường Nhật Khanh chỉ cảm thấy tim sắp nhảy đến tận miệng, cô ngước mắt, nhìn thấy anh cất bước đi đến ban công thì mới thở phào một hơi, lập tức bình tĩnh trở lại.

Cô là thư ký của Bùi Danh Chính, đưa thuốc cho anh, về công về tư đều hợp tình hợp lý, phụ trách công việc và chỗ ở khi anh đi công tác, để ý thấy anh bị lạnh thì đương nhiên phải chuẩn bị thuốc, nhưng nguyên nhân chủ yếu là cô cho rằng việc Bùi Danh Chính bị cảm lạnh có liên quan đến mình. Nếu như đêm qua anh không ở cùng cô thì có lẽ cũng sẽ không bị cảm lạnh...

Cô rõ ràng có lý do để mượn cớ, nhưng tại sao vừa rồi trước mặt anh đến nửa chữ cũng không thể nói ra?

Đường Nhật Khanh cắn môi, che giấu cảm xúc, từ từ rời khỏi căn phòng của Bùi Danh Chính.

Anh nghe thấy tiếng đóng cửa, nhìn lướt qua tài liệu công việc trong máy vi tính nhưng hoàn toàn không nhìn nổi.

Anh ngước mắt lên thì thấy hộp thuốc bị anh thuận tay để ở một bên, nổi lên suy nghĩ.

Cho tới bây giờ dường như ngoài mẹ thì không có ai từng quan tâm anh như vậy. Sau khi trưởng thành, anh không để tâm mấy căn bệnh vặt như cảm lạnh này, hơn nữa tố chất thân thể của anh rất tốt, cũng không dễ bị ốm, thỉnh thoảng xuất hiện vài triệu chứng rồi cũng đều tự khỏi, chỉ không ngờ Đường Nhật Khanh lại chu đáo như vậy, anh mới ho khan hai cái mà cô cũng nhớ, còn mua thuốc tới cho anh.

Nghĩ đến bộ dạng đỏ mặt của cô, mi tâm anh lại giãn ra, khóe môi khẽ nhếch lên.

Thuốc này mặc dù anh nhận nhưng sẽ không uống, có điều cảm giác khi được người khác quan tâm nhớ nhung cũng không tệ.

Mấy giờ sau, Bùi Danh Chính, Đường Nhật Khanh hẹn Lục Bình Xuyên gặp mặt ở khách sạn.

Cùng một khách sạn, cùng một chỗ ngồi, xem ra Lục Bình Xuyên hẳn là khách quen của nơi này.

Bọn họ đi tới cửa ghế lô trước, hai bên cửa có người đứng hộ vệ, ngoài bọn họ còn có một trợ lý nam tiếp đãi bọn họ: "Phó thị trưởng đang có chuyện cần xử lý, xin hai vị chờ một chút."

Bùi Danh Chính gật đầu, trợ lý lập tức đẩy cửa mời bọn họ vào.

Bọn họ mới ngồi chưa được mấy phút thì cửa lại mở ra.

Lục Bình Xuyên vừa nhìn thấy Bùi Danh Chính thì lập tức nở nụ cười: "Tổng giám đốc Bùi, sao hôm nay cậu lại có thời gian hẹn ta ra đây thế?"

Anh khẽ cười đứng dậy, tiến lên bắt tay Lục Bình Xuyên: "Hôm nay tới gặp Phó thị trưởng, đương nhiên là có chuyện cần bàn với ngài rồi."

Lục Bình Xuyên cười cười, ngồi xuống chỗ đối diện: "Chuyện gì mà quan trọng như vậy, còn phải gặp mặt mới nói được?"

Bùi Danh Chính cười, trở về chỗ ngồi nhưng không hề ngồi xuống, cầm chai rượu và ba ly rượu lên, lần lượt rót đầy.

Anh để chai rượu xuống, thuận tay đưa một ly mời Lục Bình Xuyên: "Phó thị trưởng, trước tiên tôi muốn nói tiếng xin lỗi với ngài, lần trước chúng ta gặp mặt trò chuyện rất vui vẻ, cuối cùng ngài còn giao phó con gái mình cho tôi, để tôi giúp cô ấy làm quen một chút với ngành thương mại. Hôm qua tôi đã gặp mặt cô Lục, rất tán thưởng sự thẳng thắn của cô ấy, nhưng thật ngại quá, chỉ sợ là tôi không chỉ dẫn được cho cô ấy."

"Ba ly rượu này chính là để bồi tội với ngài." Bùi Danh Chính nói xong thì lập tức uống một hơi cạn sạch cả ba ly, mắt cũng không hề chớp lấy một cái.

Đường Nhật Khanh ngồi ở bên cạnh, hơi lo lắng, rượu này là rượu đế, không giống rượu vang, trước đó chưa ăn chút gì mà giờ uống liền ba ly, dù cho không say thì cũng sẽ có hại cho dạ dày.

Nhưng chỉ có thể làm như vậy, bồi tội trước là cách tốt nhất để không đắc tội Lục Bình Xuyên.

Nếu như lần này bọn họ khiến Lục Bình Xuyên không vui, đắc tội với ông ta thì cho dù họ có lấy được mảnh đất kia thì sau này cũng sẽ thường gặp chuyện cản trở, dù sao nơi này là thành phố Nam Hải, là địa bàn của Lục Bình Xuyên, bọn họ ít nhiều cũng phải chừa cho ông ta mặt mũi.

Sau khi Bùi Danh Chính một hơi uống liền ba ly, đầu tiên Lục Bình Xuyên hơi ngừng lại, sau đó mới hỏi: "Tổng giám đốc Bùi, chẳng lẽ là Thi Linh gây phiền toái gì cho cậu sao?"

"Không có chuyện đó." Bùi Danh Chính thu liễm cảm xúc, nhàn nhạt đáp: "Chẳng qua cô Lục tương đối có cá tính, là do tôi không đủ năng lực nên không dẫn dắt nổi cô ấy."

Anh nói như vậy đã cho Lục Bình Xuyên đủ mặt mũi, không khó nghe như nói thẳng.

Lục Bình Xuyên nghe vậy thì gật đầu, thở dài: "Từ nhỏ nó đã có cá tính, sau khi từ nước ngoài trở về thì ta lại càng không quản được nó, cho nên mới nghĩ đến chuyện tìm người để dẫn dắt nó..."

"Trong giới kinh doanh có rất nhiều người ưu tú, hơn nữa có một số người còn chuyên tham gia vào việc đào tạo kinh doanh, nếu như Phó thị trưởng cần thì tôi có thể giới thiệu cho ngài biết, dù sao tôi cũng không phải là người đào tạo chuyên nghiệp, có thể sẽ không khai thác được hết tiềm năng của cô Lục."

Bùi Danh Chính uyển chuyển từ chối Lục Bình Xuyên, đồng thời còn đưa ra cách giải quyết, như vậy dù trong lòng Lục Bình Xuyên có ý kiến thì cũng không nói gì được.

Lục Bình Xuyên ngừng lại trong chốc lát, nhẹ giọng: "Là do ta chưa suy tính kỹ càng, cảm ơn tổng giám đốc Bùi đã nhắc nhở."

"Là tôi ngỏ ý cảm ơn ngài mới đúng."

Vấn đề đã nói ra, cũng không dây dưa nhiều, hai người uống mấy chén, hàn huyên trò chuyện một chút, Bùi Danh Chính thấy thời cơ chín muồi cũng thuận thế nhắc tới mảnh đất kia.

"Phó thị trưởng, lần trước ngài đã đồng ý chuyện mảnh đất kia, phương án mà Bùi thị chúng tôi lên kế hoạch ngài cũng đã biết rõ, nếu như không còn vấn đề khác, hôm nào chúng ta đến cục quản lý đất đai làm thủ tục."

Bùi Danh Chính nhắc tới mảnh đất này như vậy thì Lục Bình Xuyên sẽ không thể nghe ra ý tứ của anh.

Ông ta do dự vài giây, sau đó cười bưng ly rượu lên: "Tổng giám đốc Bùi, chuyện này ta hiểu rõ, chờ hôm khác ta nói với người ở cục quản lý đất đai một tiếng là được, nào chúng ta uống rượu tiếp."

Hôm khác? Ai biết hôm khác là hôm nào? Lục Bình Xuyên nói như vậy, chính là ông ta không hề định buông tay.

Sắc mặt Bùi Danh Chính trầm xuống nhưng vẫn bưng ly rượu lên uống với Lục Bình Xuyên.

Đôi lúc, bọn họ tỏ vẻ bằng lòng nhưng rồi lại cố tình chậm chạp không làm, chuyện như vậy rất thường xảy ra, Bùi Danh Chính đã thấy nhiều, nhưng nếu như bây giờ anh hỏi tiếp thì anh lại có chút không đúng mực rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.