Chàng Ceo Của Tôi Bản Full

Chương 56: Chap-56




Chương 56: Trò Này Tôi Xem Chán Rồi

CHƯƠNG 56: TRÒ NÀY TÔI XEM CHÁN RỒI

Đường Nhật Khanh đương nhiên có tính toán của riêng mình, nhưng trước mặt Bùi Danh Chính, cô không thể cứ có gì nói đấy.

Cô nâng mắt, nhìn thẳng vào ánh mắt anh, nhếch môi, nặn ra một nụ cười: “Tôi lại không sợ bị giành bát cơm lắm, chỉ cần cô ấy cố gắng giúp Tổng giám đốc Bùi xử lý công việc, tôi bằng lòng để cô ấy thay thế tôi.”

Một câu trả lời cực kỳ linh hoạt uyển chuyển, khiến người ta không bắt lỗi chỗ nào được.

Bùi Danh Chính nheo mắt, đánh giá cô, không thể không nói, năng lực học tập của cô tốt thật.

Chỉ vài ngày ngắn ngủi ở Nam Hải, cô chạy đông chạy tây, làm đủ mọi việc cùng anh, gặp được những tình cảnh khác nhau, cũng học được nhiều điều, ít nhất có thể dối lòng mà mặt không đỏ tim không đập rồi.

Bùi Danh Chính cười nhẹ, không nói gì, chỉ cúi đầu ăn tiếp.

Chẳng bao lâu, bữa ăn đã kết thúc, hai người ai về phòng nấy.

Đồ ăn ở khách sạn rất được, Đường Nhật Khanh bất giác ăn hơi nhiều, cô về phòng đi đi lại lại, muốn đồ ăn tiêu hóa chút, nhưng cứ thấy trướng bụng.

Lúc sắp xếp lại quần áo, cô phát hiện trong hành lí có bộ đồ bơi, lúc trước đem hành lí đi chơi mà quên không bỏ ra, cô nghĩ ngợi một lát, nhớ ra trong khách sạn có phòng gym và bể bơi trong nhà, liền dứt khoát đi lên tầng có phòng gym.

Trước khi nhà họ Đường phá sản, cô có khá nhiều thời gian cho mình, thường đi du lịch, đi bơi, nhưng hiện tại cô bận đến nỗi kỳ nghỉ còn không có, chỉ có thể trộm chút niềm vui trong công việc…

Đến bể bơi, bên cạnh là phòng gym nhỏ. Đường Nhật Khanh thay đồ xong, xuống nước, nhiệt độ nước vừa phải.

Cô bơi hai vòng, cảm giác tứ chi thả lỏng.

Người đi bơi không nhiều, tản ra tứ phía, Đường Nhật Khanh định đổi tư thế bơi khác, vừa đến giữa bể bơi thì bỗng chân hơi cứng lại.

Dấu hiệu báo cô sắp bị chuột rút…

Đường Nhật Khanh vội vàng đổi tư thế, bơi vào bờ, trong lòng chỉ lo nghĩ đến bên chân trái đang hơi cứng lại, hoàn toàn không để ý đến bóng người ở bên kia bơi lại.

Cô nghiêng người, đâm thẳng vào lồng ngực người kia, cùng lúc đó, chân cô cứng lại, co giật hai cái, cơ thể cô lập tức chìm xuống, làn nước nhấn chìm cô đến đầu, che đi tầm nhìn cô.

Hai tay cô quơ loạn một hồi, thuận thế nắm lấy cơ thể người bên cạnh: “Cứu…cứu với…”

Một bàn tay mạnh mẽ nắm lấy tay cô, kéo cô ra khỏi nước.

Đường Nhật Khanh hít được không khí tươi mát, tỉnh hơn một chút, cô đưa tay vuốt nước trên mặt, mở mắt ra đã nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng khó đoán kia.

Đường Nhật Khanh thoáng chốc khựng lại, môi mím thành một đường thẳng, hình như định nói gì, nhưng mày nhíu lại, cuối cùng vẫn im lặng.

“Tôi…chân tôi bị chuột rút rồi…”

Đường Nhật Khanh hoảng loạn mở miệng giải thích, hai tay vẫn bám lên vai Bùi Danh Chính, dựa vào người anh với tư thế ái muội, nhưng lúc này cô không thể buông tay được, chân của cô cứng cả rồi, cô mà buông tay thì sẽ bị chìm xuống mất.

Cô như con gấu koala bám len người anh, làn da trắng mềm trong nước, trắng đến chói mắt, bộ bikini màu nhạt làm làn da càng thêm lộ liễu, khiến người ta không thể rời mắt, Bùi Danh Chính nhíu mày, chỉ thấy nơi bị cô dựa vào rất nóng.

Đường Nhật Khanh đỏ mặt, hai tay bá lên vai anh, cơ thể người đàn ông khỏe mạnh, bờ vai lại lớn, cô không nắm vững.

Cô hoàn toàn ở thế tiến thoái lưỡng nan, lại không thể buông tay, nhưng chịu đựng ánh mắt kỳ lạ của Bùi Danh Chính, mặt cô lại đỏ lên, rũ mắt nói: “Anh có thể đưa tôi lên…”

Bùi Danh Chính không nói gì, chỉ giơ một tay ôm lấy eo cô, kéo cô bơi lên bờ.

Đường Nhật Khanh giơ tay nắm lấy tay cầm ở bậc thang, mới thở phào một hơi.

Vừa rồi cô chỉ là không khởi động trước khi xuống hồ bơi mà thôi, không ngờ lại bị chuột rút thật, càng không ngờ là, cô lại gặp Bùi Danh Chính ở đây…

Lên bờ rồi, Đường Nhật Khanh bước khập khiễn đến bên cạnh, cô vừa vuốt chân trái cứng đờ của mình, Bùi Danh Chính ở bên cạnh vứt một cái khăn bông khô qua chỗ cô.

Đường Nhật Khanh nhận lấy, lau hai cái, đang định cảm ơn anh, nâng mắt lên, thì thấy Bùi Danh Chính đang đứng bên cạnh, lạnh lùng nhìn cô.

“Sao vậy?” Đường Nhật Khanh bị anh nhìn đến mất tự nhiên.

Bùi Danh Chính bước lên nửa bước, từ trên cao nhìn xuống cô, lạnh lùng nói: “Đường Nhật Khanh , cô cố ý đúng không?”

Anh hơi ngừng, rồi nói tiếp: “Trò ôm ấp động chạm này tôi thấy nhiều rồi.”

Đường Nhật Khanh biến sắc, nhìn Bùi Danh Chính, không nói nổi gì, sao cô phải cố giả vờ bị chuột rút? Vì để anh cứu sao? Ôm ấp động chạm? Cô không biết nặng nhẹ vậy sao?

Sắc mặt cô lạnh đi vài phần, thuận tay đặt khăn tắm lên ghế, nhìn Bùi Danh Chính lạnh lùng nói: “Tổng giám đốc Bùi, tôi vẫn chưa ngu đến mức đùa với tính mạng của mình.”

Cô nói xong, không đợi Bùi Danh Chính mở miengj, đã quay người vào phòng thay đồ.

Cô chỉ là trộm lấy chút vui trong công việc, đi bơi chút mà thôi, ai ngờ tự dưng bị chuột rút? Tại sao vào trong mắt Bùi Danh Chính lại thành có tâm cơ, thành tính kế rồi?

Đường Nhật Khanh cắn răng, trong lòng chua xót, bước chân càng nhanh.

Bùi Danh Chính đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng cô, anh nhíu mày.

Lăn lộn thương trường nhiều năm như vậy, luyện thành thói quen và sự nhạy cảm này của anh, bao người phụ nữ vì để tiếp cận anh mà làm trò này.

Nên vừa rồi, anh theo thói quen mà cho rằng cô cố ý, cố ý gặp anh ở bẻ bơi, cố ý bị chuột rút, cố ý tiếp cận anh…

Nhưng phản ứng vừa rồi của cô, chắc do anh nghĩ nhiều rồi…

Ngày hôm sau.

Đường Nhật Khanh tỉnh lại, lập tức trang điểm, ăn mặc chỉnh tề, đợi Bùi Danh Chính tới dặn dò công việc.

Hôm qua anh đã nói rồi, con gái của LỤc Bình Xuyên sẽ tới, nên cô phải đóng tốt vai thư ký của Bùi Danh Chính.

Hôm qua cô và Bùi Danh Chính ở bể bơi chia tay trong không vui, trở về phòng, cô mãi không ngủ được, trong lòng cứ nghĩ mãi về câu nói của Bùi Danh Chính, cứ có gì ức nghẹn ở cổ họng, không nuốt xuống nổi.

Cô chuẩn bị được kha khá rồi, thì có người gõ cửa: “Xin chào, phục vụ đây ạ, bữa sáng đã tới.”

Đường Nhật Khanh đứng dậy mở cửa, thấy nhân vien phục vụ đẩy một chiếc xe nhỏ tới, có hơi hồ nghi.

Cô nghi hoặc nhìn phục vụ: “Tôi không gọi bữa sáng mà?”

“Là vị khách phòng bên cạnh đã gọi giúp cô đó ạ, xin mời dùng.”

Phục vụ cười với cô, rồi xoay người bước đi khỏi. Đường Nhật Khanh nhìn bữa sáng phong phú trước mắt, trong lòng khó chịu, chẳng lẽ Bùi Danh Chính vì chuyện hôm qua nên mới gọi bữa sáng cho cô?”

Nhưng một bữa sáng sao có thể mua chuộc được cô chứ?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.