Chàng Ceo Của Tôi Bản Full

Chương 49: Chap-49




Chương 49: Có Anh Bên Cạnh Thì Không Sợ

CHƯƠNG 49: CÓ ANH BÊN CẠNH THÌ KHÔNG SỢ

"Tôi không giữ lời hứa sao?" Lục Thanh Trì như nghe thấy chuyện cười, vừa tức vừa cười, hai bàn tay đan vào nhau bẻ rắc rắc giãn gân cốt.

Bùi Danh Chính lặng lẽ chắn trước Đường Nhật Khanh, sắc mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt: "cậu Lục, đừng làm cho cục diện trở nên quá khó xử, không thì mặt mũi mọi người đều rất khó coi."

Lục Thanh Trì cười lạnh, không còn chút lịch sự và nhã nhặn ban đầu nào, lộ ra bộ mặt thật vênh váo hung hăng: "Bùi Danh Chính, mày cảm thấy hôm nay mày đã vào trong tay tao, mà còn có thể bình yên vô sự trở về sao? Phụ nữ mày muốn, đất mày cũng muốn, quá tham lam nhỉ."

Bùi Danh Chính bật cười lạnh: "Xem ra đúng là tôi đã đánh giá cao cậu Lục rồi, vốn tưởng anh là chính nhân quân tử, giữ chữ tín, thật không ngờ, là tôi nghĩ nhiều rồi."

Lục Thanh Trì bị anh nói như vậy, sắc mặt lập tức thay đổi, sau khi dừng lại mấy giây, hắn ta bỗng cười lớn: "Tao chẳng quan tâm gì mà quân tử với không quân tử, hôm nay tao nói rõ, mảnh đất kia mày đừng mong động tới, người phụ nữ này mày cũng phải để lại."

Lục Thanh Trì nói xong, vung tay ra hiệu về phía mấy gã đàn ông lực lưỡng bên cạnh, rồi bước sang một bên.

Đường Nhật Khanh nhìn thấy thế, trong lòng run rẩy, gã đàn ông lực lưỡng bên cạnh nhận chỉ thị, trực tiếp vươn tay về phía cô, Đường Nhật Khanh vội vàng tránh sang, ngay lập tức, Bùi Danh Chính bước đến giữ bả vai cô.

Đường Nhật Khanh chưa kịp đề phòng bị gã đàn ông ôm lên, cô bị dọa nhắm chặt hai mắt, nhưng đỉnh đầu cô nhanh chóng vang lên một tiếng “ầm”, cô hốt hoảng ngước mắt thì nhìn thấy một tay khác của Bùi Danh Chính đang giữ chặt lấy cổ tay gã đàn ông.

Cô chưa kịp phản ứng, cũng cảm giác được Bùi Danh Chính một tay đẩy cô ra, cô lui về sau mấy bước, chân vừa đứng vững, đã thấy anh trực tiếp nhấc chân, đạp mạnh vào bụng gã đàn ông đó.

Dáng vẻ dùng hết sức, Đường Nhật Khanh chỉ nhìn xem mà còn cảm thấy phần bụng thắt lại, động tác tiêu chuẩn như vậy, chắc chắn anh từng học võ bằng chân.

Ngay sau đó, tay Bùi Danh Chính dùng sức kéo một cái, cơ thể lại lui về phía sau nửa bước, trọng tâm gã đàn ông hướng về phía trước, lúc này anh nhấc chân, dùng tốc độ cực nhanh trực tiếp đạp trúng khủy chân của gã.

Chân gã mềm nhũn, trực tiếp quỳ xuống mặt đất, Bùi Danh Chính thuận thế dùng hai tay trực tiếp giữ chặt đầu gã, rồi nhìn mấy tên bên cạnh không dám tiến lên, anh quát : "Tới nữa không?"

Đốt ngón tay anh trở nên trắng bệch, hai mu bàn tay nổi gân cuồn cuộn, thể hiện rõ ràng đang vận sức chờ phát động, chỉ cần tay anh vừa dùng sức, không hề nghi ngờ có thể trong nháy mắt vặn gãy cổ gã đàn ông lực lưỡng đó.

Người trong phòng đều choáng váng, Lục Thanh Trì càng không thể tin được nhìn anh chằm chằm, một lúc lâu vẫn không thốt nên lời.

Anh có thể quật ngã một cái gã cao lớn thô kệch dễ như trở bàn tay, làm sao còn có thể sợ hãi mấy gã khác chứ?

Đường Nhật Khanh đứng chếch phía sau Bùi Danh Chính, nhìn anh mà trái tim đập loạn lên, giờ đây, cô hoàn toàn quên mất mình còn đang ở trong hang hổ, trong mắt cô chỉ có người đàn ông đầy hormone nam tính này.

"Lục Thanh Trì, nếu không thể thỏa thuận, tôi không ngại ra tay, dù bây giờ đang ở thành phố Nam Hải, chỉ cần Bùi Thị muốn vươn tay tới, chưa bao giờ là muộn."

Anh bỗng nhiên đẩy gã đàn ông sang một bên, nhấc chân lui lại nửa bước, âm thanh lạnh lẽo: "Chúng tôi sẵn sàng dùng tất cả các cách thức hợp pháp, hợp lý để giải quyết vấn đề, nhưng nếu như anh cứ khăng khăng làm thế này này, Bùi Danh Chính tôi sẽ chơi tới cùng."

Trước đó, anh ngại họ đang ở thành phố xa lạ, không muốn đẩy sự việc tới tình trạng không thể vãn hồi, nhưng điều này không có nghĩa anh sẽ nhường nhịn vô điều kiện.

Bùi Danh Chính nghiêng đầu, nhìn Đường Nhật Khanh phía sau lưng, vươn một tay về phía cô, trên mặt không mang theo bất kỳ cảm xúc gì: "Cô qua đây."

Đường Nhật Khanh trong lòng căng thẳng, cô không hề do dự đưa tay đặt vào lòng bàn tay anh.

Ngay khi được bàn tay nóng ấm bao trùm, Đường Nhật Khanh cảm thấy vô cùng phấn khích, tất cả lo lắng và sợ hãi đều biến mất tăm.

Bùi Danh Chính nhẹ nhàng kéo cô đến bên cạnh, ngước mắt nhìn Lục Thanh Trì cách đó không xa: "Cậu Lục, sau này còn gặp lại."

Anh nói xong, dứt khoát quay người, ôm Đường Nhật Khanh cất bước đi về phía cửa, người phục vụ vốn đứng ở cửa lập tức lui sang một bên nhường đường cho họ.

Trong phòng Vip vốn ồn ào bỗng trở nên tĩnh lặng, tầm mắt mọi người đều dõi theo sau họ.

Nếu ở thời điểm này có người hỏi Đường Nhật Khanh đời này đã làm chuyện gì là điên cuồng nhất, cô nhất định sẽ không hề do dự nói giây phút này, là việc đời này cô chưa từng nghĩ đến.

Từ phòng dưới đất đi lên, phía ngoài gió lạnh khiến Đường Nhật Khanh lập tức tỉnh táo rất nhiều, Bùi Danh Chính buông cô ra, toàn thân lạnh lẽo, anh lấy điện thoại di động ra gọi cho tài xế Trịnh Hoàng, bảo anh ta tới đón họ.

Những chuyện vừa xảy ra, tựa như một giấc mộng, nhưng lúc này Đường Nhật Khanh không kịp hồi tưởng, vì cô mặc lễ phục lộ cả bả vai và cánh tay, bị gió lạnh bên ngoài làm cho phát run.

Bùi Danh Chính nói chuyện điện thoại xong, vừa quay đầu lại, đã thấy cô đang ôm lấy cánh tay anh, bờ vai run rẩy, ấn đường anh nhíu lại, đưa tay cởi áo khoác âu phục trên người xuống, tiện tay ném cho cô.

Đường Nhật Khanh nhìn thấy có cái gì ném đến, phản xạ có điều kiện đưa tay đón lấy, cô tập trung nhìn vào, nhận ra là âu phục đàn ông, lập tức sửng sốt, ngước mắt nhìn Bùi Danh Chính.

Anh chỉ mặc áo sơ mi trắng, áo sơmi bó vào người làm nổi bật thân hình của anh, từ đường cong mà áo sơmi phác hoạ ra có thể tưởng tượng được cơ bắp rắn chắc phía dưới lớp vải vóc.

Thảo nào vừa nãy trong phòng Vip anh có thể dễ dàng chế phục một gã cao to.

Khi Bùi Danh Chính nhìn sang, cô mới kịp phản ứng, trên mặt bất giác ửng đỏ.

Cô nhanh chóng mặc âu phục lên người, áo rất lớn, vạt áo trực tiếp phủ lên mông, trong áo vẫn còn hơi ấm của anh, cô kéo kín áo, che đi gió lạnh, cơ thể lập tức ấm hơn.

Bùi Danh Chính nhìn cô duỗi bàn tay nhỏ vuốt phẳng chỗ nhăn của âu phục, ấn đường hơi giãn ra, đáy mắt có vẻ nghiền ngẫm.

Phản ứng của cô có chút nằm ngoài sự dự liệu của anh, mới rời khởi chỗ như vậy chưa được mấy phút, mà cô đã xem như chưa hề có chuyện gì xảy ra, nếu đổi thành những phụ nữ khác, có lẽ đã sớm khóc lóc đòi về nhà rồi.

Trịnh Hoàng nhanh chóng lái xe tới, Bùi Danh Chính bước lên xe, Đường Nhật Khanh cũng lên theo.

"Trở về khách sạn."

Vẻ mặt Bùi Danh Chính không đổi ra lệnh, xe vừa chạy, anh quay đầu, nhìn Đường Nhật Khanh, nhíu mày hỏi: "Em không sợ sao?"

Đường Nhật Khanh hiểu anh hỏi gì, cô dừng một chút, có một câu kẹt tại yết hầu, cô thầm suy đoán tâm trạng của anh, do dự nói hay không nói.

Bùi Danh Chính nhìn thấu sự do dự của cô, anh hếch cằm, ánh mắt dừng trên mặt cô, môi mỏng khẽ mở: "Cô nói đi."

Đường Nhật Khanh âm thầm bóp bóp nắm tay, ánh mắt trốn tránh: "… Có anh ở bên cạnh thì không sợ."

Giọng cô không lớn, nhưng lại như viên đá rơi xuống giữa hồ, quấy lên một trận sóng, trong lòng Bùi Danh Chính như bị phỏng, lập tức muốn ôm chặt cô vào ngực.

Anh tiến lên, ghé sát người vào cô, Đường Nhật Khanh bị ép vào góc, ngước mắt lên vừa vặn chạm vào ánh mắt anh.

Bùi Danh Chính cảm thấy miệng khô, một cỗ khô nóng bị đè ép xông lên.

Tình hình căng thẳng như đêm nay, trước kia anh đã gặp không ít, nhưng đây là lần đầu tiên có một phụ nữ ở bên cạnh anh, tin tưởng anh, ỷ lại vào anh, cùng chung hoạn nạn.

Trong lòng Đường Nhật Khanh cuồng loạn, cô nhìn ra dục hỏa trong ánh mắt anh, cô cũng không kìm được mà khô nóng theo.

Lần nào cũng vậy, cứ vào lúc bầu không khí không ngừng nóng lên thì điện thoại Bùi Danh Chính lại đột ngột đổ chuông.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.