Chương 37: Quy Ước Ba Điều
CHƯƠNG 37: QUY ƯỚC BA ĐIỀU
Ánh mắt mẹ Đường trầm xuống, lưỡng lự muốn nói, lại nhìn Đường Nhật Khanh đang cúi đầu nhìn đồ đạc, cuối cùng nuốt lời định nói vào bụng.
“Mẹ, để con kiểm tra lại chỗ trang sức của mình xem có gì bán được không, lúc ấy chuẩn bị dư một ít tiền để tạo mối quan hệ cho ba trong tù.”
Hơn hai mươi năm nay, ba đã cho cô một cuộc sống vô tư không lo nghĩ, cô không có gì để báo đáp ông ấy, giờ chỉ có thể làm những điều này mà thôi.
Mẹ Đường gật đầu, tiện tay đẩy cái hộp sang bên cạnh: “Khanh, con không phải lo chuyện đồ đạc, mẹ đã liên hệ được người mua rồi, đến lúc đó sẽ có người đến mang đồ đi luôn.”
“Vâng.” Đường Nhật Khanh cởi áo khoác, quay đầu nhìn mẹ: “Phải rồi, mẹ à, ngày kia con sẽ đi công tác ở Nam Hải mấy hôm, con báo mẹ trước.”
Mẹ Đường không hỏi nhiều, chỉ gật đầu: “Ừ, con nhớ chú ý an toàn là được. Mau lên phòng tắm rửa đi, quần áo của con ướt gần hết rồi.”
Đường Nhật Khanh nghe lời, đi lên lầu, lúc đi qua nhà kho thì nhìn thấy hộp quà xếp chồng ở cửa.
Trước đây, cứ đến mấy ngày lễ, sẽ có không ít người tới nhà cô tặng quà, mấy hộp rượu tây, lúc trước không dùng đến nên xếp hết vào kho, giờ lôi ra, chắc là mẹ Đường đang thu xếp để bán chúng.
Đường Nhật Khanh không để ý nhiều, định lách qua, chợt liếc thấy một hộp quà màu chàm được gói bằng một bức thêu, hoàn toàn khác biệt với những hộp đen đỏ xung quanh.
Đường Nhật Khanh do dự một chút, dừng lại, đưa tay nhấc hộp quà kia lên. Cô còn chưa mở hộp, ký ức về nó đã ùn ùn kéo tới.
Trước kia ba cô có một người bạn già là Nguyễn Thu Bạch, là bậc thầy nghệ thuật thủ công về di sản văn hóa phi vật thể tranh thêu ở Tô Châu, ngày trước vẫn hay tới nhà họ Đường chơi. Quan hệ của Đường Nhật Khanh với dì Nguyễn khá tốt, nhưng sau đó, sức khỏe dì ngày càng kém, quyết định đi về vùng núi để tĩnh dưỡng, trước khi đi có tới nhà họ Đường để tặng một bức thêu.
Đường Nhật Khanh từ từ mở hộp quà, nhìn thấy túi thơm đặt trên bức thêu. Đấy là túi thơm mà dì Nguyễn thêu riêng cho Đường Nhật Khanh, trên lụa thêu thủ công bức “Hải âu tung cánh” quý giá của tranh thêu Tô Châu.
Đường Nhật Khanh nhìn bức thêu tinh xảo, trong lòng khẩn trương, đột nhiên nghĩ tới một chuyện.
Không thể bán bức thêu này, không chừng một lúc nào đó sẽ dùng đến nó...
Một ngày trước khi đi công tác, Đường Nhật Khanh bận tối mặt ở công ty, Hồ Nguyệt Như lại ném hết công việc cho cô. Bây giờ, ngoài cô và Hồ Nguyệt Như, Bùi Danh Chính còn có một thư ký nam, nhưng rất ít khi xuất hiện, Đường Nhật Khanh mới gặp vài lần, vì vậy, cô chỉ có thể tự giải quyết hết đống công việc mà Hồ Nguyệt Như giao cho.
Các ban ngành vừa nghe tin Bùi Danh Chính sắp đi công tác liền nhanh chóng đem các văn kiện cần ký gấp và hạng mục công việc báo cáo lên, Đường Nhật Khanh sửa soạn, sàng lọc xong liền mang vào văn phòng Bùi Danh Chính.
Lần thứ ba Đường Nhật Khanh mang văn kiện vào, Bùi Danh Chính đang nói chuyện điện thoại, chưa nói được hai câu đã ngắt máy.
Đường Nhật Khanh đi tới, đưa văn kiện cho anh: “Tổng giám đốc Bùi, đây là văn kiện mà các ban ngành đưa lên.”
“Để đấy.” Bùi Danh Chính không thay đổi sắc mặt, cũng không ngừng công việc trên tay: “Cô làm một cái thông cáo, báo cho các ban ngành, trong lúc tôi vắng mặt, mọi việc sẽ do Bùi Duy và Phương Vĩnh Thành toàn quyền xử lý.”
“Toàn quyền?” Đường Nhật Khanh do dự, nhắc lại một lần để xác nhận.
Tuy cô không hiểu nhiều về mấy chuyện trên thương trường, nhưng dù sao cũng làm ở Đường thị, biết các tổng giám đốc sẽ không phân chia quá nhiều quyền lợi của mình, cho dù đi công tác cũng vẫn tham gia vào các hạng mục và giao dịch trong công ty, thậm chí sẽ mở hội nghị qua điện thoại, phê duyệt ký văn kiện qua mạng.
Bùi Danh Chính nghe cô nói, hơi ngừng tay, nhướn mày nhìn Đường Nhật Khanh: “Đúng, toàn quyền xử lý.”
Nghe được câu trả lời khẳng định của người đàn ông, cho dù trong lòng Đường Nhật Khanh còn nhiều thắc mắc nhưng cũng không hỏi thêm, đành phải đồng ý. Lúc cô chuẩn bị rời đi, giọng nói trầm thấp giàu từ tính của người đàn ông vang lên từ phía sau:
“Đường Nhật Khanh.”
Cô dừng bước, quay đầu nghi hoặc nhìn anh.
“Có một số việc, tôi thấy chúng ta cần phải nói rõ trước khi đi công tác.” Giọng nói Bùi Danh Chính bình thản, không gợn sóng, đôi mắt thâm sâu khó dò.
Sau lần Bùi Danh Chính bắt gặp cô với Bùi Duy ra khỏi công ty cùng nhau, Đường Nhật Khanh cảm nhận rõ thái độ của Bùi Danh Chính với mình lạnh nhạt hẳn.
Đường Nhật Khanh hít một hơi thật sâu, xoay người nhìn về phía anh, nói khẽ: “Tổng giám đốc Bùi, anh nói đi.”
Bùi Danh Chính thả lỏng người tựa vào lưng ghế, chăm chú nhìn Đường Nhật Khanh.
“Quy ước ba điều, thứ nhất, quan hệ giao dịch của chúng ta là lén lút, bề ngoài chỉ là cấp trên cấp dưới, không được quá giới hạn trước mặt người ngoài.”
Đường Nhật Khanh nghe vậy, trong lòng bỗng nhẹ nhõm, yêu cầu này của Bùi Danh Chính thỏa mãn mong muốn của cô, cô cũng không muốn người khác biết quan hệ của bọn họ.
Bùi Danh Chính thấy vẻ mặt Đường Nhật Khanh hơi thay đổi, nhếch môi: “Có vấn đề gì sao?”
“Không.” Đường Nhật Khanh vội nói, sợ Bùi Danh Chính đổi ý: “Tôi đồng ý.”
Bùi Danh Chính dừng nửa giây, sau đó nói tiếp: “Thứ hai, cô phải báo cáo cho tôi mọi hoạt động của cô, lúc tới Nam Hải, nếu không có sự đồng ý của tôi, cô không được tự ý quyết định.”
“Thứ ba, cô không được tiếp xúc thân mật với bất kỳ người đàn ông nào khác ngoài tôi, tôi không thích thứ bị người khác chạm qua.”
Đường Nhật Khanh hơi nhướn mày, cảm giác được người đàn ông kia đang nhìn mình, mặt cô nóng lên, từ “thứ” kia khiến cô có cảm giác bị khinh thường, nhục nhã.
Cô hít sâu một hơi, ép xuống mọi cảm xúc trong lòng: “Được, tôi đồng ý.”
Bùi Danh Chính nhìn người phụ nữ buông mi đứng trước mặt mình, hơi thẳng lưng lên: “Cô có ý kiến gì thì nói đi.”
Đường Nhật Khanh ngước mắt, nhìn ánh mắt lạnh lùng của người đàn ông: “Không có gì, nếu không có chuyện gì nữa thì tôi đi trước.”
Cô nói xong liền xoay người, đi thẳng ra khỏi văn phòng tổng giám đốc.
Những lời này của Bùi Danh Chính chẳng khác nào lời nhắc nhở cô về vị trí của mình, cô đã từng cho rằng mình không giống những người khác, chỉ là trong mắt Bùi Danh Chính, cho dù nhà họ Đường có phá sản hay không thì cô cũng chỉ là một món hàng không đáng nhắc tới mà thôi.
Những gì cô có thể làm là phải trở nên mạnh mẽ hơn nữa, mạnh đến mức không phải nghe theo bất cứ kẻ nào nữa, kể cả Bùi Danh Chính.
Hôm sau, tới thành phố Nam Hải, vừa xuống máy bay, Đường Nhật Khanh cảm giác được sự chênh lệch về nhiệt độ ở Nam Hải với Hải Thành, trong không khí ẩm ướt mang theo chút tanh mặn của biển.
Chuyến công tác này chỉ có ba người, Bùi Danh Chính, Đường Nhật Khanh và tài xế. Tài xế vừa xuống máy bay đã đi thẳng tới công ty thuê xe ở Nam Hải, Đường Nhật Khanh theo Bùi Danh Chính bắt taxi về khách sạn. Trên xe, Đường Nhật Khanh tiện tay trả lời vài mail, vừa xuống xe liền bắt đầu báo cáo hành trình với Bùi Danh Chính.
“Tổng giám đốc Bùi, hai ngày trước tôi mới liên hệ người phụ trách bất động sản ở Nam Hải, ông ta nói hôm nay có thời gian để gặp chúng ta, nhưng cụ thể bao giờ thì hôm nay cần xác nhận lại, sắp xếp ở khách sạn xong tôi sẽ liên hệ lại ông ta rồi báo với anh.”
“Được, cô thu xếp đi.”
Phòng Đường Nhật Khanh ngay cạnh Bùi Danh Chính, như vậy muốn làm chuyện gì cũng tiện hơn. Đường Nhật Khanh về phòng, vừa thả hành lý xuống liền bắt đầu liên hệ với người phụ trách.
Gọi đến lần thứ hai, điện thoại bên kia mới có người nhận.
“Xin chào giám đốc Tôn, tôi là Đường Nhật Khanh, thư ký của tổng giám đốc Bùi Danh Chính tập đoàn Bùi thị ở Hải Thành. Mấy hôm trước tôi đã liên lạc với ông, ông nói hôm nay có thể thu xếp thời gian gặp chúng tôi. Hiện tại, chúng tôi đã tới Nam Hải, không biết khi nào ông có thời gian?”
Người bên kia điện thoại có chút chần chừ: “Thư ký Đường, là thế này, tối hôm nay chúng tôi có việc đột xuất, nếu gặp thì tôi chỉ có thể rút ra 30 phút mà thôi.”