Chương 36: Đây Là Cái Cô Gọi Là Tăng Ca À?
CHƯƠNG 36: ĐÂY LÀ CÁI CÔ GỌI LÀ TĂNG CA À?
Cô và Bùi Duy đã hoàn toàn không quan hệ gì nữa, hơn nữa bây giờ bên cạnh anh ta còn có Chương Tú Tú, nếu cô đi ăn với anh ta thì còn ra gì nữa?
Thái độ Đường Nhật Khanh rất kiên quyết, hoàn toàn không để ý đến Bùi Duy sắp tức nổ tung bên cạnh, cô ấn thang máy xuống tầng 1.
Bùi Duy đè lại lửa giận: "Đường Nhật Khanh, cô chắc chứ?"
Vì đợi cô hai mươi phút, anh còn từ chối ăn tối với Chương Tú Tú, vậy mà cô còn ngạo mạn không chịu đi ăn với anh!
Đường Nhật Khanh rời ánh mắt đi, chỉ nhìn chằm chằm vào con số trên thang máy, giọng nói lạnh lùng: "Bùi Duy, hai chúng ta đã chẳng còn quan hệ gì nữa, tôi hy vọng chúng ta đều có thể hiểu rõ."
Hiểu rõ bản thân?
Bùi Duy vừa tức vừa buồn cười, hỏi ngược lại giọng trào phúng: "Vậy cô đong đưa với Bùi Danh Chính là hiểu rõ bản thân đấy à?"
Đường Nhật Khanh cắn môi dưới, không nói câu gì.
Chẳng mấy chốc thang máy xuống đến tầng 1, thang máy vừa mở ra, Đường Nhật Khanh vội vàng đi ra ngoài, Bùi Duy không từ bỏ ý định, chạy đuổi theo, tiếp tục hỏi: "Cô nói hai chúng ta rốt cuộc ai là người chưa hiểu rõ bản thân?"
Đường Nhật Khanh làm lơ, nhưng chưa ra đến cửa cô đã nhận ra sắc trời bên ngoài đã tối rồi.
Mưa rồi? Nhưng cô không mang theo ô!
Cùng lúc đó, Bùi Danh Chính đang ở trên xe đỗ bên ngoài công ty, tùy tiện lật giở văn bản trên ipad.
Tài xế cuối cùng không nhịn được nữa, hỏi anh: "Ngài Bùi, chúng ta đã ở đây đợi nửa tiếng rồi."
Bùi Danh Chính nhàn nhạt nói: "Không vội." Anh vừa nói vừa ngẩng lên nhìn về phía cổng công ty.
Vừa rồi ra khỏi công ty, anh thấy trời mưa, lại nghĩ đến cô gái đang tăng ca kia, nên ở ngoài đợi cô một lúc để đưa cô về nhà, nhưng đợi cả nửa tiếng cũng không thấy cô ra.
Bùi Danh Chính đang định thu lại tầm mắt thì đột nhiên ở cửa đại sảnh anh nhìn thấy bóng dáng hai người, nhìn kỹ hơn, mày anh bất giác nhíu lại.
Đường Nhật Khanh đang đứng ở cửa đại sảnh, nhìn xung quanh, mà người đàn ông đứng cạnh cô, rõ ràng là Bùi Duy.
Phòng làm việc của Đường Nhật Khanh và Bùi Duy đâu có cùng tầng, sao bọn họ lại ở cùng một chỗ?
Ánh mắt Bùi Danh Chính lập tức sa sầm, anh nhìn chằm chằm hai người đứng ở cửa, không nhúc nhích.
Đường Nhật Khanh đứng ở cổng, do dự một lúc, đột nhiên quay người đi về đại sảnh, cầm ô ra ngoài, Bùi Duy cũng đi theo cô ra, trong tay cũng cầm theo một chiếc ô, Đường Nhật Khanh mở ô lên đi xuống bậc thang, Bùi Duy cũng rảo bước đi theo...
Tài xế ngồi đằng trước nhìn thấy cảnh đó, không nhịn được lên tiếng nói: "Đó chẳng phải là cô Đường và cậu hai Bùi sao, ngài Bùi, ngài nhìn xem..."
Bùi Danh Chính thu lại tầm mắt, đáy mắt lướt qua tia lạnh lẽo, không cảm xúc, ra lệnh: "Anh đi qua đó đón Đường Nhật Khanh qua đây, nói với cô ấy là tôi đợi trong xe."
Tài xế hiểu ý, lập tức lấy ô rồi xuống xe.
Anh ta đi nhanh về phía Đường Nhật Khanh, chặn trước mặt cô.
Đường Nhật Khanh vừa nhìn thấy tài xế, hơi ngẩn người, tài xế lên tiếng: "Cô Đường, ngài Bùi đang chờ cô trong xe."
Đường Nhật Khanh quay đầu lại, qua màn mưa bụi, cô nhìn thấy một chiếc xe quen thuộc đang đỗ cách đó không xa, mày bất giác nhíu lại.
Bàn tay cầm cán ô của cô nắm chặt lại, rảo bước đi theo tài xế đi về phía xe.
Bùi Duy đứng bên cạnh sắc mặt trầm xuống, anh không còn bất cứ quan hệ gì với cô nữa, mà người duy nhất có thể tác động được đến cô, chính là người đàn ông trong xe kia.
Đường Nhật Khanh đi theo tài xế, đến nơi, cô mở cửa ra lên xe, vừa thu lại ô trong tay, đóng cửa lại, quay đầu thì đã nhìn thấy Bùi Danh Chính mặt hầm hầm.
Đường Nhật Khanh hít sâu một hơi, còn chưa kịp nói gì thì đã nghe thấy anh nói: "Đây là cái mà cô gọi là tăng ca à? Hả? Đường Nhật Khanh?"
Đường Nhật Khanh khẽ căng thẳng, cô ngẩng lên nhìn Bùi Danh Chính: "Tôi... tôi và Bùi Duy có chuyện cần giải quyết... cho nên tôi mới đi tìm anh ta."
Bùi Danh Chính nghe xong, cười khẩy: "Đường Nhật Khanh, cô và Bùi Duy, có chuyện gì mà phải giải quyết sau lưng tôi?"
Tuy cô đang cười nhưng đáy mắt lại là băng lạnh, Đường Nhật Khanh bị anh nhìn mà thấy sống lưng lạnh, nhất thời không biết nên giải thích như thế nào.
"Hôm nay cô phạm vào hai cấm kỵ mà tôi ghét nhất." Toàn thân người đàn ông tản ra khí lạnh, nhiệt độ trong xe cũng lạnh đến cực điểm.
Anh quay đầu, ánh mắt sắc bén nhìn Đường Nhật Khanh: "Thứ nhất, tôi ghét nhất là lừa dối, thứ hai, tôi ghét nhất là người khác đụng vào đồ của tôi."
Trong lúc nói, đáy mắt anh toàn là oán hận, giây tiếp theo, anh giơ tay ra, không lưu tình bóp mạnh cằm Đường Nhật Khanh: "Cô nên hiểu rõ, tôi có khả năng giúp cô, cũng có khả năng hủy hoại cô, cho nên, đừng có thử thách lòng kiên nhẫn của tôi, cũng đừng có vọng tưởng khác, biết chưa?"
Giọng nói anh vẫn ôn hòa như cũ, không nhanh không chậm, nhưng từng từ từng chữ giống như có sức uy hiếp vô hình, làm cho Đường Nhật Khanh cảm thấy tay chân lạnh ngắt, không có sức phản bác.
Đường Nhật Khanh và Bùi Danh Chính bốn mắt nhìn nhau, không biết là vì lạnh hay là vì sợ hãi, miệng cô khẽ run run, giây tiếp theo, ngón tay thon dài của anh miết lên môi cô, sau đó thì buông mạnh cô ra.
Bùi Danh Chính quay đầu, lạnh lùng ra lệnh cho tài xế: "Đừng xe bên đường cho cô ta xuống."
Đường Nhật Khanh hít sâu một hơi, lúc tài xế dừng xe lại bên đường rồi, cô run rẩy, đẩy cửa xe bước xuống.
Cô bật ô lên, đứng trong mưa, ánh mắt khẽ lướt qua góc áo tây trang của người đàn ông, tim khẽ chùng xuống, cô đẩy đóng cửa lại, không đợi cô cất bước, tài xế đã khởi động lái xe vụt đi.
Đường Nhật Khanh lòng lạnh đi, tâm trạng phức tạp khó nói.
Bùi Danh Chính, lạnh lùng vô tình hơn những gì cô tưởng tượng.
Nếu có một ngày, Bùi Danh Chính chán ngán cô rồi, chắc sẽ đạp cô đi một cách không lưu tình, dù sao thì, anh ta là thương nhân, anh ta với cô chỉ là mối quan hệ giao dịch hai bên cùng có lợi, một chút tình cảm dư thừa cũng là vọng tưởng.
Đường Nhật Khanh mở ô đứng trong mưa, suy nghĩ miên man, mãi đến khi mưa bắn là ướt chân cô, cô mới hồi thần lại, vẫy một chiếc taxi về nhà.
Vừa về đến nhà, mẹ Đường nhìn thấy cô, không kiềm được nhẹ giọng phàn nàn: "Sao con lại ướt hết người thế này? Mau đi thay quần áo đi không cảm lạnh!"
Đường Nhật Khanh đặt ô ở cửa rồi nhẹ nhàng nói: "Vâng, mẹ. Con không sao."
Cô thay giày ở cửa, vừa đi được vài bước, thì nhìn thấy trong phòng khách đang bày la liệt dụng cụ gia đình, trên đất còn có một hộp gì đó giống như hộp bọt biển.
"Mẹ, mẹ định làm gì thế?" Đường Nhật Khanh nhìn những dụng cụ bếp bằng gỗ lim kia, không hiểu ra sao.
Sắc mặt mẹ Đường lướt qua tia mất tự nhiên: "Đây là bộ dụng cụ bếp gỗ lim trong thư phòng ba con, mẹ nghĩ bây giờ chúng ta cũng không dùng tới, hay là bán đi lấy tiền."
Đường Nhật Khanh nhíu mày lại, vội vàng nói: "Nhưng bộ đồ gỗ lim đó là thứ ba con thích nhất, nếu ba quay về..."
Cô còn chưa nói hết câu thì mẹ Đường đã ngắt lời cô: "Ba con ngày một ngày hai không về được đâu, nhưng chúng ta còn phải sống! Để ở đây thì thà bán đi, Khanh, con nói xem, những thứ này quan trọng hay cuộc sống mẹ con mình quan trọng hơn?"
Mấy câu nói của mẹ Đường làm cho Đường Nhật Khanh nghẹn họng, cô cắn cắn môi, nhìn bộ gia dụng gỗ lim đó, đột nhiên nghĩ ra, cô quay đầu nhìn mẹ Đường: "Mẹ, vậy chúng ta bán những thứ này đi, lấy tiền để lo lót cho ba."