Chương 259: Không Có Cơ Hội Lần Sau
CHƯƠNG 259: KHÔNG CÓ CƠ HỘI LẦN SAU
Vội vàng chạy tới bệnh viện, Đường Nhật Khanh tiến vào phòng trị liệu, sau khi bác sĩ và y tá làm mát cho vết thương của cô, vùng bị bóng đã giảm đi rất nhiều.
May mắn là vết bỏng không quá nhiêm trọng, bôi thuốc lên sau đó dán băng gạc, vết thương gần như đã được xử lý xong.
Bác sĩ kê vài loại thuốc trị bỏng, sau đó dặn dò: “Hãy nhớ tốt nhất là mấy ngày tới không nên chạm vào nước, không được ăn hải sản hoặc thức ăn kích thích, ăn đồ ăn nhẹ và chú ý nghỉ ngơi.”
Không đợi Đường Nhật Khanh kịp mở miệng nói chuyện, Lục Nghiêu liền đáp trả lời liên tục: “Cám ơn bác sĩ, chúng tôi sẽ chú ý.”
Sau khi lấy dược thuốc trị bỏng, Lục Nghiêu cùng Đường Nhật Khanh ra khỏi phòng khám, nhẹ nhàng nói: “Thật xin lỗi, là tôi không bảo vệ được cho em, còn khiến em bị thương.”
Đường Nhật Khanh nhìn về phía Lục Nghiêu Cười: “Đàn anh, anh đừng nói như vậy, chỉ là sự cố nhỏ mà thôi, không cần để trong lòng.”
Lục Nghiêu cười cười: "Mặc kệ là nói thế nào thì hôm nay cũng là lỗi của tôi, tôi mời em ăn cơm, em cũng đừng nói từ chối.”
"Thế nhưng. . . tôi vẫn chưa tan ca.” Đường Nhật Khanh hơi do dự: “Nếu không thì hôm nào đó chúng ta hẹn lại lần nữa.”
Cùng Đường Nhật Khanh đi tới cửa thang máy, Lục Nghiêu nhẹ giọng mở miệng: "Khanh Khanh, tôi đã hẹn em mấy lần, em cũng không đồng ý đi riêng cùng tôi, chẳng nhẽ là có lý do khác sao?”
Đường Nhật Khanh hơi dừng lại, vẫn chưa kịp nói chuyện thì bên tai lại truyền đến giọng nói của người đàn ông: “Tôi biết, em đã có bạn trai.”
Cô hơi kinh ngạc quay đầu nhìn về phía Lục Nghiêu: "Anh... Biết rồi?"
Lục Nghiêu nhẹ gật đầu, khóe miệng nở ra nụ cười cay đắng: “Lúc mới về nước cũng cũng không chắc chắn lắm, về sau mới vô tình nghe người khác nói em là hoa đã có chủ.”
Anh ta dừng một chút, lại nói tiếp: "Chỉ có điều, tôi lấy danh nghĩa đàn anh mời em ăn cơm, chắc là không có điểm gì không hợp lý chứ?”
"Đàn anh, anh đừng nghĩ nhiều như vậy, đợi lúc nào rảnh rỗi chúng ta tụ họp cũng không muộn.”
Lục Nghiêu do dự nhẹ gật đầu: "Được, vậy tôi đưa em về."
Đường Nhật Khanh vì bị bỏng phải xử lý vết thương, vừa rồi đã cởi áo len ra nên trên người chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng và áo khoác, vừa đi ra đến cửa chính bệnh viện thì một trận gió thổi qua, thân thể Đường Nhật Khanh bị lãnh khẽ run lên.
Lục Nghiêu cẩn thận chú ý đến sự thay đổi của cô, liền vội vàng cởi áo khoác trên người khoác lên vai Đường Nhật Khanh.
Đường Nhật Khanh vô thức muốn từ chối lại nghe được giọng Lục Nghiêu nhẹ nhàng nói: “Hôm nay em bị thương cũng có một phần là do tôi, lúc này nhiệt độ thấp, tôi nên chăm sóc em.”
Nhìn thái độ kiên quyết của anh ta, lúc này Đường Nhật Khanh không biết nên nói gì mới được, đành phải cho anh ta khoác áo lên vai mình.
Hai người đi cạnh nhau đến đầu bậc thang, Lục Nghiêu đã vươn tay, động tác tự nhiên và nhẹ nhàng cầm cánh tay Đường Nhật Khanh: “Cẩn thận bậc thang.”
Đường Nhật Khanh âm thầm than thở về sự cẩn thận của anh ta, cười một tiếng: “Cám ơn đàn anh.”
Vừa bước xuống vài bậc cầu thang, Đường Nhật Khanh liền cảm giác được phía sau lưng mát lạnh, vô thức ngẩng đầu, liền thấy Bùi Danh Chính đang đứng cách đó vài bước chân.
Trong nháy mắt, thân thể cô cứng đờ, đối mặt với ánh mắt lạnh băng của người đàn ông, trong nhất thời cô không biết phải làm thế nào.
Cô không thể ngờ lúc này Bùi Danh Chính sẽ đột nhiên xuất hiện, còn đúng lúc hai người có động tác thân mật như vậy, cô vội vàng rút cánh tay mình từ trong tay Lục Nghiêu, đi xuống bậc thang hỏi: “Sao anh lại tới đây?”
Bùi Danh Chính tiến lên nửa bước, nhẹ giọng hỏi ngược lại: "Bạn gái của anh bị bỏng, chẳng lẽ anh có thể mặc kệ sao?"
Anh đặt tay lên vai Đường Nhật Khanh, giọng nói nhẹ đi mấy phần: “Bị thương ở đâu? Để anh xem.”
Đường Nhật Khanh hơi xấu hổ: "Trở về rồi hãy nhìn.”
"Được." Bùi Danh Chính đáp ứng, tiện tay đem áo khoác trên người Đường Nhật Khanh xuống, đưa lại cho Lục Nghiêu, sau đó cởi áo khoác của mình ra, khoác lên vai cô, anh nhìn về phía Lục Nghiêu trầm giọng nói: “Cảm ơn Lục tổng đã chăm sóc bạn gái tôi, nếu lần sau xảy ra chuyện như vậy, phiền anh ngay lập tức gọi điện thoại cho tôi.”
Trong giọng nói của anh xen lẫn mấy phần lạnh lẽo, ánh mắt nhìn về phía Lục Nghiêu thậm chí còn lạnh hơn.
Nghe thấy anh nói như vậy, sắc mặt Lục Nghiêu cũng tối đi mấy phần, nhưng cuối cùng vẫn nở nụ cười, từ tốn nói: “Không sao, Khanh Khanh là đàn em của tôi, chăm sóc cô ấy cũng là việc tôi nên làm, rất vinh hạnh.”
Nói xong, anh ta nhìn về phía Đường Nhật Khanh, dịu dàng cười với cô.
Giọng nói cùng biểu hiện như vậy, đối với Bùi Danh Chính chính là sự khiêu khích trắng trợn, anh đưa tay nhẹ nhàng ôm Đường Nhật Khanh vào trong ngực: “Chỉ sợ Lục tổng sẽ không có cơ hội lần sau.”
Sặc mùi thuốc súng giữa hai người đàn ông, Đường Nhật Khanh thấy sắc mặt hai người đều lạnh lẽo, cảm giác thấy không đúng lắm, vội vàng mở miệng nói: “Được rồi, Lục tổng, cám ơn anh đã đưa tôi đến bệnh viện, không còn việc gì nữa, vậy chúng tôi đi trước.”
Nghe thấy Đường Nhật Khanh đột nhiên sửa lại cách xưng hô, ánh mắt Lục Nghiêu trầm xuống mấy phần, anh ta gật đầu cười: "Được."
Nói xong, anh ta lại nhìn về phía Bùi Danh Chính, nói khẽ: "Vừa rồi bác sĩ dặn dò cần phải chú ý một số điểm, tôi nói lại cho anh, vết thương không được chạm vào nước, không được ăn hải sản, ăn thức ăn nhẹ và chú ý nghỉ ngơi.”
Đáy mắt Bùi Danh Chính hơi do dự một chút, lập tức nói: “Tôi đã nhớ, tôi sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt, hôm nào rảnh rỗi sẽ mời Lục tổng ăn cơm để tỏ lòng biết ơn!”
Nói xong, Bùi Danh Chính ôm Đường Nhật Khanh quay người, trực tiếp lên xe đang dừng ở ven đường.
Nhìn bóng lưng của hai người rời đi, lúc này nụ cười trên mặt Lục Nghiêu mới từ từ biến mất, ánh mắt của anh ta dừng thật lâu trên người Đường Nhật Khanh, cuối cùng quay người đi về một hướng khác.
Vừa lên xe, Đường Nhật Khanh lập tức hỏi: “Anh không phải đang làm việc ở công ty sao? Tại sao biết em bị thương?”
Sắc mặt Bùi Danh Chính hơi trầm xuống, nhíu mày hỏi ngược lại: "Nếu như anh không để Triệu Phiên đi theo em, có phải em bị thương cũng không có ý định nói cho anh?”
Nhận ra được trong giọng nói của người đàn ông có chút không vui, Đường Nhật Khanh mỉm cười: “Tức giận sao?”
Bùi Danh Chính im lặng không nói gì, sắc mặt lanh lẽo nói lên tâm trạng của anh bây giờ.
Đường Nhật Khanh vươn tay, giống như an ủi anh, nhẹ nhàng vuốt vuốt đầu của anh: "Được rồi, cũng không phải bị tổn thương quá nghiêm trọng, không phải là em sợ làm phiền đến công việc của anh sao?”
Bùi Danh Chính nhíu mày: "Đường Nhật Khanh, em vẫn chưa hiểu sao? Trong mắt anh, em so với công việc lại càng quan trọng hơn gấp trăm nghìn lần.”
Nghe thấy vậy, Đường Nhật Khanh mỉm cười, còn chưa kịp nói chuyện, thì nghe thấy giọng nói của người đàn ông truyền đến bên tai: “Lục Nghiêu kia, có phải thích em không?”
Đường Nhật Khanh sững sờ, vô thức phủ nhận: “Làm sao có thể? Sẽ không đâu, anh ta là đàn anh hồi học đại học của em, quan tâm em cũng là chuyện bình thường, hơn nữa anh ta đối với ai cũng đều tốt như vậy.”
Tuy là nói như vậy, nhưng vừa rồi Bùi Danh Chính cẩm nhận được sự thù địch mãnh liệt trên người Lục Nghiệu, anh tin tưởng vào trực giác của mình.
Ánh mắt Lục Nghiêu nhìn về phía Đường Nhật Khanh, cùng giọng nói quan tâm của anh ta, đều khiến Bùi Danh Chính phải suy nghĩ.
Bùi Danh Chính vươn tay, nhẹ nhàng ôm Đường Nhật Khanh vào trong ngực, giọng nói thẳng thắn: "Anh không thích em đi cùng anh ta.”
Lúc này Đường Nhật Khanh mởi hiểu, hóa ra là Bùi Danh Chính đang ghen.
Cô đưa tay, ngón tay nhẹ nhàng gãi gãi chiếc cằm của Bùi Danh Chính, thích thú nói: “Hóa ra là anh đang ghen!”