Chàng Ceo Của Tôi Bản Full

Chương 253: Chap-253




Chương 253: Quá Ngượng Ngùng

CHƯƠNG 253: QUÁ NGƯỢNG NGÙNG

Gương mặt Đường Nhật Khanh lập tức đỏ tới mức có thể nhỏ ra máu, cô giả vờ như cái gì cũng không nghe thấy hướng mắt nhìn ra chỗ khác, trầm mặc không nói.

Nhìn chằm chằm dáng vẻ bị đùa giỡn lại không dám lộ ra của cô, Bùi Danh Chính không nhịn được cong khóe môi lên.

Chờ sau khi tất cả lễ phục đều đã sắp xếp gọn, mấy người nhân viên cửa hàng một người mang theo hai cái đi theo Bùi Danh Chính và Đường Nhật Khanh xuống lầu, đem hộp quà nhét vào cốp xe của anh.

Bùi Danh Chính dặn dò lái xe lái xe đi, xe vừa khởi động anh liền không nhịn được vươn tay nhẹ nhàng đem Đường Nhật Khanh lôi kéo về phía mình: "Anh cảm thấy món kia rất thích hợp với em."

Đường Nhật Khanh ngẩn người: "Cái nào?"

Bùi Danh Chính chỉ cười khẽ không nói, một lát sau mới khẽ nói: "Chính là bộ mà vừa rồi em mở hộp ra đó."

Đường Nhật Khanh sững sờ, vẻ ửng hồng trên mặt vốn đã biến mất bây giờ lại lần nữa cuốn tới, cô xấu hổ không chịu nổi, nhíu mày: "Anh..."

Bùi Danh Chính khẽ cười: "Làm sao?"

Anh nói xong còn thuận thế đem Đường Nhật Khanh kéo vào trong ngực.

Đường Nhật Khanh vừa vặn đem khuôn mặt nhỏ của mình vùi vào trong ngực anh, cũng không ngẩng đầu lên: "Quá ngượng ngùng..."

Bùi Danh Chính khẽ cười, cúi đầu xuống nhẹ giọng ở bên tai cô chêu chọc: "Vậy chúng ta về nhà đóng cửa lại rồi trò chuyện tiếp."

Đường Nhật Khanh nghe vậy liền dứt khoát duy trì động tác này, đem mặt chôn ở bộ ngực của anh miệng không chịu hé ra.

Đúng lúc này, điện thoại của Bùi Danh Chính đột nhiên rung lên, anh thuận thế lấy điện thoại di động từ trong túi ra, nhìn lướt qua màn hình sau đó đưa tay tiếp nhận điện thoại.

"Ba, có chuyện gì vậy?"

Nghe được xưng hô thế này, thân hình Đường Nhật Khanh dừng lại, lập tức đứng lên.

Không biết đầu kia nói cái gì, sắc mặt Bùi Danh Chính chìm xuống mấy phần, một lát sau anh mới trầm giọng đáp: "Ừm, con đã biết, con sẽ tự mình xem nên giải quyết thế nào."

Nói xong, anh cúp điện thoại rồi bỏ vào túi.

Đường Nhật Khanh rõ ràng cảm giác được khí áp quanh người anh đã hạ thấp xuống rất nhiều, cô mấp máy môi, có chút do dự mở miệng hỏi: "Sao vậy? Xảy ra chuyện gì sao?"

"Không có." Giữa lông mày Bùi Danh Chính mang theo vài phần lãnh đạm: "Chính là liên quan tới chuyện công trình của xí nghiệp nhà nước kia, ba anh biết được một chút tin tức ngầm nói nửa cuối năm năm nay không chỉ có một hạng mục này, bảo anh nhất định phải nghĩ biện pháp lấy được hạng mục này, mở đầu cho một loạt hợp tác."

Đường Nhật Khanh trong lòng hiểu rõ, loại công trình chính quy của chính phủ xí nghiệp nhà nước này mặc dù yêu cầu nghiêm ngặt nhưng lợi nhuận không hề nhỏ, có thể hợp tác với chính phủ cũng chính là chiêu bài quảng cáo công ty vang dội một cách vô hình, chỉ cần có một lần hợp tác thành công thì sau này hạng mục khác càng là không cần phải lo nghĩ.

Đây cũng là lý do vì sao lần này đấu thầu hạng mục công trình chính phủ lại chạm tay có thể bỏng như thế.

Sắc mặt Đường Nhật Khanh nghiêm túc mấy phần, dừng một chút khẽ nói: "Sáng mai em muốn tới bất động sản Lâm Dụ gặp người phụ trách của bọn họ một chút, nếu như có thể thì nên mau chóng thành lập ra một tổ dự án sau đó nhanh chóng đưa ra bản dự thảo."

Bùi Danh Chính gật nhẹ đầu: "Được, ngày mai em đi đi, anh còn có một vài công trình khác phải bận rộn, anh sẽ sắp xếp Triệu Phiên đi cùng em."

"Triệu Phiên?" Đường Nhật Khanh ngẩn người: "Tại sao lại là cậu ta?"

"Gần đây vì dự án này mà em phải chạy đi chạy lại giữa hai công ty, anh để Triệu Phiên đi cùng em thì có thể để cậu ta hỗ trợ em một chút, lái xe giúp em cũng được, như vậy em cũng thuận tiện hơn."

Nghe vậy, Đường Nhật Khanh không nghĩ nhiều nữa, nghĩ đến có Triệu Phiên đi cùng cô cũng không còn nhàm chán như vậy nữa, cô liền thuận miệng đồng ý: "Cũng được."

Không nghĩ tới, cái tên "Tiểu tùy tùng" Triệu Phiên này còn chăm chỉ hơn so với tưởng tượng của cô, tối hôm trước Bùi Danh Chính vừa mới để cậu ta đi theo hỗ trợ Đường Nhật Khanh thì vừa rạng sáng hôm sau cậu ta đã lái một chiếc xe của công ty tới biệt thự đón người.

Nhìn Triệu Phiên ngồi bên cạnh Đường Nhật Khanh đang ăn như hổ đói vẻ mặt thỏa mãn, Bùi Danh Chính không nhịn được nhíu nhíu mày lại.

Anh lạnh giọng hỏi: "Sao tôi lại cứ có cảm giác sở dĩ cậu ân cần chạy tới đây chính là vì để ăn điểm tâm vậy?"

Triệu Phiên vừa đem một cái bánh bao nhét vào trong miệng nghe tiếng ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm Bùi Danh Chính nói không ra lời, nhìn thấy sắc mặt anh có chút hơi trầm xuống, Triệu Phiên lập tức chột dạ mấy phần, một đôi mắt đen bóng nhìn về phía Đường Nhật Khanh bên cạnh mình im ắng cầu cứu.

Đường Nhật Khanh nhìn thấy bộ dáng này của cậu ta cố nén ý cười, nhìn về phía Bùi Danh Chính cười nói: "Như thế này cũng tốt, không phải anh ngồi trên xe hay nghe chương trình phát thanh sao? Tiểu Phàm tới đón em thì em sẽ không quấy rầy anh nữa."

Triệu Phiên liền vội vàng gật đầu.

Đường Nhật Khanh cười cười, nói tiếp: "Mà hơn nữa mỗi lần chị Trương làm bữa sáng đều rất nhiều, có tiểu Phàm giúp chúng ta giải quyết thì chúng ta cũng sẽ không lãng phí đồ ăn, cũng rất tốt."

Triệu Phiên lại phối hợp một trận cuồng gật đầu.

Bùi Danh Chính ngăn chặn cơn tức trong đầu, khó được có thể cùng Đường Nhật Khanh hưởng thụ một chút thời gian hai người cùng ngồi ăn bữa sáng với nhau, không nghĩ tới đều bị cái tên tiểu tử ngốc này quấy nhiễu.

Ăn sáng xong, Bùi Danh Chính cầm tài liệu trực tiếp lên xe rời đi.

Đường Nhật Khanh không nhanh không chậm ở cửa ra vào đổi giày, Triệu Phiên bên cạnh ngẩn người không nhịn được hỏi: "Chị, Tổng giám đốc Bùi có vẻ không cao hứng? Em cảm thấy anh ấy có chút tức giận. . ."

"Không có gì đâu, không cần để ở trong lòng, chỉ cần cậu không làm cho tôi tức giận thì làm cái gì cũng được!"

Nói xong, Đường Nhật Khanh cười đưa tay vuốt vuốt đầu Triệu Phiên, cất bước đi ra ngoài.

Từ biệt thự đuổi tới công ty, trước tiên đem tài liệu trong tay chỉnh lý tốt sau đó Đường Nhật Khanh liền trực tiếp rời công ty, để Triệu Phiên lái xe tiến về bất động sản Lâm Dụ.

Bây giờ, hạng mục này là quan trọng nhất, trước khi tới đây cô đã chuẩn bị đầy đủ tất cả tài liệu, đem những chuyện cần xử lý đều đã xử lý tốt bảo đảm không còn sơ sót gì, như thế này mới có thể cam đoan công việc sau đó có thể tiến hành bình thường được.

Ở phòng tiếp khách đợi khoảng hai ba phút liền có người tới mở cửa, trợ lý đưa trà nước đồ uống tới, nhẹ giọng nói: "Xin cô chờ một chút, người phụ trách lập tức sẽ tới ngay."

"Cảm ơn."

Sau khi trợ lý lui ra ngoài, Đường Nhật Khanh giương mắt quan sát một chút trang trí trong phòng tiếp khách, cách trang trí ở đây vô cùng thanh nhã, rất mới lạ, phẩm vị rất tốt.

"Thật xin lỗi, để mọi người phải đợi lâu."

Một giọng nói quen thuộc truyền đến từ phía cửa, Đường Nhật Khanh ngẩn người vội vàng đứng dậy, lúc thấy rõ người tới không khỏi giật mình.

"Đàn anh Lục. . . Tổng giám đốc Lục." Lúc nhìn thấy sau lưng Lục Nghiêu còn có những người khác đi theo, Đường Nhật Khanh vội vàng sửa miệng.

Lục Nghiêu cười cười, chủ động vươn tay ra bắt tay cô: "Chào em."

Sau khi Lục Nghiêu đem mấy người sau lưng giới thiệu hết một lượt liền mời Đường Nhật Khanh ngồi xuống.

Sau khi ngồi xuống, Đường Nhật Khanh liền trực tiếp đem tài liệu mang theo tới đưa đến trước mặt Lục Nghiêu, nghiêm túc nói: "Tổng giám đốc Lục, lần này tôi đại diện cho Tổng giám đốc Bùi của chúng tôi tới đàm phán cụ thể quá trình một chút, chúng tôi dự định thành lập một tổ dự án nhỏ để hai bên công ty cử người cùng tham gia, chúng ta sẽ cùng nhau tiến hành thảo luận bàn bạc các công việc trong dự án lần này, bởi người của công ty nào cũng sẽ quen thuộc với tình hình của công ty mình hơn, như vậy, chúng ta sẽ có thể tốn ít sức hơn mà hiệu suất lại cao hơn."

Lục Nghiêu nhẹ gật đầu, khẽ nói: "Ừm, chúng tôi cũng có ý nghĩ này, hôm nay tôi cố ý dẫn trưởng phòng Lưu của công ty của chúng tôi đến đây cùng nhau nói cụ thể chi tiết một chút..."

Buổi sáng trao đổi rất thành công, sau khi đàm phán xong, Lục Nghiêu lập tức quyết định thành lập tổ dự án, địa điểm cũng như thời gian hoạt động, toàn bộ tất cả chỉ còn chờ Bùi Danh Chính bên kia gật đầu.

Trưởng phòng kia mang theo Triệu Phiên đi đóng dấu để hoàn thiện tài liệu, sau khi bọn họ rời đi, phòng tiếp khách cũng chỉ còn lại có hai người Lục Nghiêu và Đường Nhật Khanh.

Lục Nghiêu liền không nhịn được thở dài nói: "Khanh Khanh, thật không nghĩ tới bây giờ em lại có năng lực như thế, hôm nay em nói chuyện thật sự khiến cho tôi rất kinh diễm, tư duy kín đáo, trật tự rõ ràng, quả thật đã trưởng thành hơn không ít, không còn là cô bé đàn em khóa dưới trước kia nữa rồi."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.