Chương 149: Giả Có Thai Ép Cưới
Đường Nhật Khanh dừng bước, không đẩy cửa.
Công ty xảy ra một động chuyện lớn như bây giờ, còn thêm chuyện của Bùi Duy, một bên là nhà báo, một bên là ông già, chỉ sợ Bùi Danh Chính bị kẹp ở giữa đã đau đầu không chịu nổi rồi.
Đợi anh cúp điện thoại, cô mới ngẩng đầu gõ gõ cửa, đẩy cửa vào: “Giám đốc Bùi, đây là tài liệu thư ký của Bùi Duy giao lên.”
Bùi Danh Chính gật đầu, ánh mắt lướt qua tài liệu, sau đó anh ngước mắt, sắc mặt nghiêm túc nhìn Đường Nhật Khanh: “Cô đến đây.”
Đường Nhật Khanh do dự một lát, từ từ đi đến.
Bùi Danh Chính giơ tay, nhe nhàng phát qua tóc mai cô, mở miệng nói khẽ: “Tan làm rồi, tôi kêu Thường Hiện đưa cô về, hôm nay không cần đợi tôi, có biết không?”
Đường Nhật Khanh ngẩng đầu nhìn Bùi Danh Chính: “Vậy còn anh?”
Bùi Danh Chính cong miệng cười: “Tôi phải tăng ca.”
Anh cố ý làm giọng mình thoải mái một chút, nhưng Đường Nhật Khanh lại nhăn mày, cô hít sâu, nói kiên định: “Tôi phải làm cùng anh.”
Bùi Danh Chính chính cô nhiều như vậy, chính lúc anh cần sự trợ giúp như bây giờ, cô không thể khoanh tay đứng nhìn.
Bùi Danh Chính nhẹ nhướn mày, biểu cảm trên mặt nghiêm túc hơn: “Cô về nhà, chuyện công ty tôi và Trương Phong có thể xử lý.”
Đường Nhật Khanh vốn quật cường, nghe anh nói như vậy càng không đồng ý, cô đi nhanh về phía trước, không nhịn được nắm góc áo anh: “Nhưng tôi muốn ở cùng anh.”
Câu này vừa nói ra khỏi miệng, không hề thông qua suy nghĩ, đợi Đường Nhật Khanh phản ứng lại mới phát hiện được ý nghĩa mờ ám trong lời nói, cô hít sâu, sợ Bùi Danh Chính hiểu lầm, vừa muốn mở miệng thì nhìn thấy khóe miệng người đàn ông cong lên.
“Thật sự muốn ở cùng tôi?” Bùi Danh Chính giơ tay thuận lợi ôm cô vào lòng, kéo gần khoảng cách của hai người.
Đường Nhật Khanh hít sâu, nuốt xuống tất cả lời nói, nghiêm túc gật đầu.
Ý cười trong mắt Bùi Danh Chính càng rõ ràng, anh cong môi cười cười, sau đó gật đầu nhẹ, nhìn hai mắt cô: “Vậy được, đợi hết bận, anh tôi sẽ đền bù cho cô.”
Bốn mắt đối diện với nhau, khoảng cách hơi thở, Đường Nhật Khanh nghe anh nói vậy thì mặt đỏ lên, không biết vì sao hiện tại cô nghe thấy lời này của Bùi Danh Chính lại liên tưởng đến hàm ý khác...
Bùi Danh Chính thấy mặt cô đỏ lên, biểu cảm không tự nhiên, đột nhiên thấp giọng cười, ánh mắt lóe sáng: “Đường Nhật Khanh, cô đang nghĩ gì?”
Thấy ánh mắt cô gái né tránh, tai đỏ lên, anh luôn cảm thấy cô đang nghĩ loạn...
“Không...không có gì.”
Đường Nhật Khanh lập tức lùi về phía sau, thoát khỏi ngực anh, hít sâu: “Tôi đi làm việc trước, anh có gì phân phó thì liên lạc với tôi.”
Nhìn dáng vẻ cô gái như con hươu non chạy loạn, trong lòng Bùi Danh Chính rung động, cô gái này nhất định không biết bộ dáng như vậy của cô là dễ thương nhất...
Đột nhiên phiền nào trong lòng đã vơi đi không ít, cô gái quyết tâm ở cùng anh vào lúc này thật ra không nhiều, đợi giai đoạn này trôi qua, anh có vài lời muốn nói với cô thật nghiêm túc và chính thức.
Chốc lát sau, Trương Phó gõ cửa đi vào: “Giám đốc Bùi, đã định vị được vị trí của phó giám đốc Bùi rồi, là ở trong nhà.”
Lông mày Bùi Danh Chính nhíu chặt, dừng lại một lát mới phủ nhận: “Không thể nào, cậu ta không thể nào ở trong nhà, tìm tiếp.”
Lúc lúc khi anh nói chuyện điện thoại với ông lão, Bùi Duy vốn không có nhà, mà định vị lại hiển thị ở trong nhà, chỉ có thể nói là điện thoại cậu ta ở trong nhà, còn cậu ta cụ thể ở đâu không ai biết.
Cùng lúc này, trong căn nhà hai tầng ở ngoại thành, Chương Tú Tú đang ngồi trên sofa, khoe ra bộ móng vừa làm.
“Tôi nói này Tú Tú, cô thật sự quyết tâm làm vậy?”
Người nói là bạn tốt của Chương Tú Tú – Bạch Ngưng, tiểu minh tinh hạng D, hai năm nay luôn không nóng không lạnh, thỉnh thoảng Chương Tú Tú có tài nguyên hay quảng cáo không muốn nhận thì sẽ đẩy cho cô ta, cho nên cô ta mới luôn đuổi theo sau đít Chương Tú Tú.
Chương Tú Tú trừng mắt, nhìn cô ta hỏi lại: “Nếu không thì sao, cô có cách nào tốt hơn?”
Bạch Ngưng cười, mở miệng kiến nghị: “Thực ra tôi cảm thấy Tú Tú cô hiện tại hot như vậy, thông cáo không ngừng, hoàn toàn không cần gấp gáp gả cho người ta như vậy, không bằng đợi thêm chút nữa, có lẽ sẽ gặp người thích hợp hơn...”
“Người thích hợp hơn? Bùi Duy mặc dù là con riêng Bùi gia, nhưng địa vị Bùi gia thế nào cô còn không biết sao? Ở Hải thành có bao nhiêu nhà có thể đấu lại Bùi gia?”
Chương Tú Tú ngồi thẳng người, uống ngụm nước trái cây: “Đợi thêm vài năm nữa, đợi tôi già nua rồi, không thể nhận phim hay quảng cáo nữa, chỉ sợ tới lúc đó Bùi Duy cũng có người mới rồi! Tôi còn không nắm chặt thì không thể bước chân vào cửa Bùi gia rồi!”
Bạch Ngưng nghe như có suy tư: “Nói cũng đúng...Nhưng Tú Tú à, cô còn không rõ, Bùi gia không dễ trêu chọc, đừng nói đến thủ đoạn của ông lão Bùi gia, ngay cả Bùi Danh Chính đó sợ rằng cũng không dễ đối phó, cô dùng chiêu giả có thai để ép cưới, có thể thật sự lừa hết tất cả mọi người sao?”
Chương Tú Tú cắn răng: “Tôi không quan tâm nhiều như vậy, chỉ cần có thể bước chân vào cửa Bùi gia, cái gì tôi cùng bằng lòng làm!”
“Nếu giả có thai để vào cửa cũng không phải không thể, đợi vào được rồi thì cô cố gắng có thai, cũng chính là biến giả thành thật!”
Chương Tú Tú nghe Bạch Ngưng nói vậy, bất giác nắm chặt tay, nếu cô thật sự có thể có thai thì chuyện này rất dễ làm, nhưng khó là khó ở đây, ở cùng Bùi Duy lâu như vậy, cô dùng thuốc tránh thai lâu ngày, cơ thể đã kém rồi, cô cũng không phải chưa từng thử làm mình có thai, đổi thuốc tránh thai thành vitamin, đâm thủng bao cao su, nhưng vẫn không có tác dụng gì.
Sau đó cô đến bệnh viện kiểm tra mới biết mình đã dùng thuốc quá lâu, rất khó có thai, nếu không phải bị ép tới đường cùng thì cô cũng sẽ không tìm bác sĩ để làm chứng nhận có thai giả giúp mình.
Bạch Ngưng thấy cô nửa ngày không nói, lại cười nói: “Tú Tú, nếu tôi nói, Bùi thiếu đối xử với cô tốt như vậy nhất định sẽ tiếp nhận cô.”
Chương Tú Tú bừng tỉnh, nhìn cô ta một cái, lại xem thời gian, lập tức đứng lên: “Bạch Ngưng, cô đi trước đi, tôi tính Bùi Duy chút nữa sẽ đến.”
Bạch Ngưng nghe xong lập tức đứng dậy: “Được, vậy tôi đi trước.”
Sau khi Bạch Ngưng rời đi, Chương Tú Tú ngồi xuống sofa, nhìn chứng nhận có thai trên bàn trà, tâm thần hoảng loạn.
Cô muốn gả cho nhà giàu, nửa đời sau vô ưu vô lô, lần này không cần để ý!
Quả nhiên, không lâu sau, tiếng động từ ngoài cửa truyền tới, Chương Tú Tú đứng dậy, không đi được vài bước đã thấy sắc mặt Bùi Duy âm trầm bước nhanh vào.
Chương Tú Tú lộ ra khuôn mặt tươi cười, chủ động nghệnh đón: “Bùi thiếu, sao anh lại đến?”
Cô vùi đi đến bên cạnh Bùi Duy, tay đã bị nhéo mạnh, sắc mặt Bùi Dật âm trầm, ánh mắt cảnh cáo, cắn răng nói: “Cô nói sao tôi lại đến?”
Anh đẩy một cái, Chương Tú Tú ngã nhào trên đất như chiếc lá rụng.
Lúc Chương Tú Tú ngẩng đầu nhìn anh, đã nước mắt lưng tròng, một tay cô che bụng, một tay chống đất: “Bùi thiếu, em làm sai chuyện gì?”
Bùi Duy nắm chặt tay, trong giọng nói lẫn buồn bực: “Bây giờ tin tức bên ngoài đã lan truyền đi khắp nơi, cô hỏi tôi cô làm sai cái gì? Chương Tú Tú, cô còn muốn giả bộ với tôi sao!”