Chàng Ceo Của Tôi Bản Full

Chương 142: Chap-142




Chương 142: Cô Phát Điên Cái Gì Vậy?

CHƯƠNG 142: CÔ PHÁT ĐIÊN CÁI GÌ VẬY?

Bùi Duy liếc mắt nhìn sấp văn kiện trong tay cô một cái, sau đó quay qua nhìn trợ lý của mình: “Ra ngoài trước đi.”

Trợ lý gật đầu, sau đó nhanh chóng bước ra ngoài và còn không quên đóng cửa văn phòng lại nữa.

Trái tim Đường Nhật Khanh chợt căng thẳng, cô giương ánh mắt mang chút phòng bị của mình nhìn Bùi Duy thì đúng lúc đối mắt với anh ta.

Bùi Duy như thể đã nhìn thấu suy nghĩ của cô rồi vậy, anh ta cong môi lên cười nửa miệng: “Sợ cái gì? Sợ tôi ăn cô sao? Đường Nhật Khanh, cho dù bây giờ cô có chủ động bám lấy tôi, tôi cũng chẳng thèm có ý với cô đâu.”

Đường Nhật Khanh từ từ siết chặt sấp tài liệu trong tay mình lại, cô hít thở sâu một cái, cố gắng áp chế cảm xúc lúc này của mình xuống, sau đó cất giọng lạnh băng: “Tôi đã đem tài liệu đến rồi, nếu không còn việc gì khác nữa thì tôi đi trước.”

Vừa dứt lời, Đường Nhật Khanh liền sải bước lớn tiến đến trước đặt tập văn kiện lên bàn của Bùi Duy rồi quay người rời đi.

Bùi Duy cau mày rồi trực tiếp mở miệng gọi cô: “Đứng lại!”

Bước chân của Đường Nhật Khanh khẽ khựng lại, cô quay đầu lại nhìn Bùi Duy.

Bùi Duy cố ý thong thả chậm rãi mở miệng hỏi: “Cô gấp gáp cái gì? Cô còn chưa nói với tôi, anh hai tôi chỉ kêu cô đem tập văn kiện tới hay là còn lời gì nhờ cô chuyển đến tôi nữa?”

“Tổng giám đốc Bùi chỉ yêu cầu tôi đem tài liệu tới cho anh, không còn nói gì khác.” Đường Nhật Khanh trả lời trung thực.

Bùi Duy hừ lạnh một tiếng, anh ta còn đang định nói gì đó nữa thì phía cửa đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, sau đó trợ lý đẩy cửa vào và nói với Bùi Duy với sắc mặt khó xử: “Phó Tổng giám đốc, có người tìm anh...”

Trợ lý vừa dứt lời thì một thân ảnh áo đỏ lập tức đi vào: “Cậu Duy, lần này em tới...”

Chương Tú Tú nhìn thấy Đường Nhật Khanh đang đứng trong phòng thì bước chân đột nhiên dừng lại, sắc mặt cô ta cũng biến đổi theo đó.

Cô ta nhìn Đường Nhật Khanh, rồi lại nhìn qua Bùi Duy, nụ cười kiều diễm xinh đẹp lúc nãy đã không còn nữa: “Đường Nhật Khanh...cô ở đây làm gì?!”

Đường Nhật Khanh nhíu mày, không ngờ lại trùng hợp như vậy, cô đem văn kiện tới cho Bùi Duy thì đúng lúc lại gặp phải Chương Tú Tú, hơn nữa chỉ có riêng hai người bọn họ ở trong phòng làm việc nữa chứ, xem ra, cô có mọc đầy cái miệng xung quanh người cũng không thanh minh được rồi.

“Nói! Sao...cô lại ở chỗ cậu Duy chứ!”

Chương Tú Tú trừng to mắt, nếu như không có Bùi Duy ở đây thì e là cô ta đã ra tay đánh người rồi.

“Tôi đến đưa văn kiện cho Phó Tổng giám đốc Bùi.” Đường Nhật Khanh lạnh nhạt giải thích, sau đó quay lại nhìn Bùi Duy rồi nhẹ nhàng khom người: “Tôi đã đem văn kiện đến, tôi đi trước đây.”

Nói xong cô liền quay người lại, sải bước lớn định đi ra ngoài.

“Cô không được đi!” Khuôn mặt Chương Tú Tú biến sắc, cô ta vươn tay túm lấy áo của cô: “Đồ hồ ly tinh!”

Bùi Duy lập tức đứng dậy, anh nhanh chóng bước đến: “Chương Tú Tú, cô phát điên cái gì vậy!”

Lần trước ở buổi từ thiện Đường Nhật Khanh đã khiến cô ta bị bẽ mặt trước đám đông, hơn nữa còn lần lần lượt lượt quấn lấy Bùi Duy không rõ ràng, cô ta đã sớm không nhịn được nữa rồi cho nên bây giờ cô ta không còn muốn để ý tới gì nữa.

“Cậu Duy, em biết, ả hồ ly tinh này nhất định là đang câu dẫn cậu đúng không!”

Cô ta vừa nói, vừa dùng tay siết chặt cổ tay của Đường Nhật Khanh lại, những hàng móng tay dài thượt đâm vào da thịt của Đường Nhật Khanh khiến cô cau mày lại dữ dội, cô muốn hất tay cô ta ra nhưng không được.

Bùi Duy nhìn thấy tay của Chương Tú Tú đang siết cổ tay của Đường Nhật Khanh rất chặt, thì đột nhiên một sự giận dữ kỳ lạ từ đâu đó xông đến, anh vươn tay kéo Chương Tú Tú ra một bên: “Buông ra!”

Sức mạnh to lớn khiến cho trọng tâm của Chương Tú Tú không vững, cô ta loạng choạng bổ nhào qua một bên, suýt chút nữa là đã té xuống đất.

Bùi Duy quay qua thì nhìn thấy phần cổ tay của Đường Nhật Khanh in đầy những vết móng tay, trái tim anh chợt dấy lên một cảm giác đau lòng kỳ lạ, và cả một chút hối hận nữa: “Đường Nhật...”

Anh còn chưa kịp nói hết thì Đường Nhật Khanh đã chạy thẳng về phía cửa, cô còn chả thèm quay đầu lại mà đẩy thẳng cửa đi ra ngoài.

“Rầm!”

Cửa văn phòng bị đóng sầm lại, đáy lòng Bùi Duy cũng chùng xuống theo.

Vài giây sau, anh xoay người lại nhìn về Chương Tú Tú đang dựa vào kệ sách thở hổn hển, trái tim anh chợt bùng lên lửa giận, anh sải bước lớn đi tới bên cạnh cô ta rồi hung hăng vươn tay ra nắm lấy chiếc cằm của cô.

Lúc này sắc mặt Chương Tú Tú liền trở nên đau khổ, cô ta tưởng chừng như chiếc cằm của mình sắp bị anh bóp nát luôn rồi: “Cậu Duy...”

“Chương Tú Tú, cô có gì bất mãn mà phải tới đây náo loạn với tôi vậy!” Đôi mắt Bùi Duy đỏ như máu, anh cất giọng trầm thấp chất vấn Chương Tú Tú: “Cô muốn được nổi tiếng thì tôi cũng đã vứt tiền vứt tài lực cho cô rồi! Cô muốn làm nữ chính phim điện ảnh tôi cũng đầu tư cho cô! Cô muốn gì tôi cho cái đó, cô còn cái gì không hài lòng nữa hả! Tại sao cứ lần lần lượt lượt gây phiền phức cho tôi vậy!”

Chiếc cằm của Chương Tú Tú bị Bùi Duy siết rất dữ dội, cô ta đau đến nỗi nước mắt đều tuôn ra lã chã, đôi mắt cô ta lúc này ngân ngấn đầy lệ: “Cậu Duy, là vì em quá yêu anh...cho nên mới không thể tha cho người phụ nữ khác...”

Bùi Duy nghe vậy, đáy mắt anh chợt loé lên một tia trào phúng, anh buông Chương Tú Tú ra: “Yêu tôi? Nghe cô nói tới chữ yêu, tôi cảm thấy thật là rẻ mạt!”

Chương Tú Tú đưa tay vịn lên bàn, sắc mặt cô ta trắng bệch, chiếc cằm khiến cô ta đau đớn, cô ta còn định nói gì đó nhưng lại không nói thành lời.

Bùi Duy lạnh lùng liếc cô ta một cái, sau đó lên tiếng cảnh cáo: “Cho cô 5 phút, lập tức biến khỏi đây ngay, đến lúc tôi về đừng để tôi nhìn thấy cô nữa!”

Nói đoạn, anh liền nhanh chân bước ra ngoài văn phòng không chút do dự.

Chương Tú Tú nhìn bóng lưng anh, mà tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.

Đều tại Đường Nhật Khanh cả! Mỗi lần Bùi Duy nổi trận lôi đình với cô đều là vì Đường Nhật Khanh!

Chương Tú Tú siết chặt những ngón tay lại thành quyền, tâm tình cô đầy phức tạp.

Một ngày chưa được gả cho người nhà họ Bùi, thì cô sẽ chưa được sống yên ổn! Cô nhất định phải nghĩ cách! Chỉ cần gả được cho Bùi Duy thì đừng nói là một Đường Nhật Khanh, cho dù có tới 10 Đường Nhật Khanh cô cũng không sợ!

...

Đường Nhật Khanh trở về văn phòng Tổng giám đốc, nơi cổ tay cô vẫn còn đau âm ỉ, bộ móng vừa dài vừa nhọn đó của Chương Tú Tú đâm vào cổ tay cô, đâm tới rách cả da.

Cô hít thở sâu một cái, khi cô còn chưa đi tới cửa văn phòng nữa thì Bùi Danh Chính vừa đúng lúc mở cửa bước ra.

Sắc mặt Bùi Danh Chính mang đầy vẻ nghiêm nghị, anh sải đôi chân dài thượt của mình bước ra, còn có cả Trương Phó đang theo sau anh, nhìn bộ dạng thì hình như hai người họ định đi ra ngoài làm việc.

Đường Nhật Khanh lui về một bên, Bùi Danh Chính nhìn thấy cô thì liền mở miệng hỏi thăm: “Đưa văn kiện xong rồi sao?”

Đường Nhật Khanh gật đầu đáp: “Đưa xong rồi.”

Nhìn thấy biểu tình cô có chút không đúng lắm nên Bùi Danh Chính liền hỏi thêm một câu: “Cậu ta làm khó cô sao?”

Đường Nhật Khanh do dự một lát rồi lập tức lắc lắc đầu: “Không có.”

Nhưng sự do dự trong chớp mắt đó của cô đã khiến Bùi Danh Chính nhau mày: “Có chuyện gì sao? Cô có gì đó không đúng lắm?”

“Thật sự là không có gì.” Đường Nhật Khanh lại phủ nhận lần nữa.

Bùi Danh Chính đương nhiên không tin, Đường Nhật Khanh ở bên cạnh anh lâu như vậy rồi, những cảm xúc hay biểu tình của cô căn bản không qua được mắt của anh.

Thấy Đường Nhật Khanh không chịu nói, anh đành vươn tay ra kéo cổ tay cô đi vào văn phòng, nhưng Đường Nhật Khanh lại phản ứng như bị phỏng nước sôi vậy, cô lập tức rút tay lại một cách có điều kiện.

Động tác của Bùi Danh Chính chợt khựng lại, lúc này anh mới phát giác ra có điều bất thường: “Sao vậy?”

Anh nhìn thấy Đường Nhật Khanh đang giấu tay mình ra sau lưng, đôi lông mày anh lập tức nhíu lại dữ dội hơn, anh túm lấy cổ tay cô mà không hề do dự.

Người đàn ông kéo cổ tay áo lên thì nhìn thấy một loạt những hình bán nguyệt như dấu móng tay, sắc mặt anh lúc này lập tức đen lại: “Sao lại ra nông nỗi này?”

Đường Nhật Khanh mở miệng, cô định qua loa cho qua chuyện: “Không sao hết, tôi không cẩn thận làm thôi...”

Nhưng Bùi Danh Chính vốn không tin, anh kéo tay cô rồi bước nhanh về văn phòng.

Trương Phó đi theo tới cửa, nhưng thanh âm trầm thấp lạnh giá của Bùi Danh Chính lại truyền tới: “Trương Phó, đi tìm thuốc bôi tới đây.”

Trương Phó nghe thấy vậy lập tức tuân theo.

Bùi Danh Chính kéo theo Đường Nhật Khanh đi thẳng vào văn phòng, sau đó khoá trái cửa lại.

Cửa văn phòng chưa đóng lại được bao lâu thì cửa văn phòng của Hồ Nguyệt Như ở bên cạnh lại mở he hé ra.

Mấy trợ lý thực tập của phòng Tổng giám đốc và Hồ Nguyệt Như đứng ở đó, lúc nãy bọn họ nhìn qua cửa sổ đã thấy rất rõ ràng, sau đó lại nhìn thấy Tổng giám đốc đóng cửa lại, ngay lập tức những lời bàn tán xôn xao vang lên.

Hồ Nguyệt Như đứng đó, bàn tay cô bất tri bất giác siết chặt lại.

Cô đã sớm cảm thấy mối quan hệ giữa Đường Nhật Khanh và Bùi Danh Chính có gì đó không bình thường rồi, nhưng cô không ngờ mối quan hệ giữa họ còn phức tạp hơn so với tưởng tượng của cô nữa!

.........


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.