Chương 138: Cởi Xong Liền Muốn Chạy?
CHƯƠNG 138: CỞI XONG LIỀN MUỐN CHẠY?
Vừa rồi trợ lý thực tập đụng vào đúng vị trí vết thương của anh, bây giờ vết thương của anh còn chưa hoàn toàn hồi phục, lại bị va một cái như vậy, không biết tình hình có tệ hơn hay không.
Bùi Danh Chính đến trước bàn làm việc ngồi xuống, nhàn nhạt mở miệng: "Không có việc gì."
Đường Nhật Khanh không khỏi nhíu chặt lông mày, vừa rồi rõ ràng cô nhìn thấy sau khi Bùi Danh Chính bị đụng liền nhíu mày.
Cô hít một hơi thật dài, lấy dũng khí cất bước tiến lên: "Để tôi xem một chút.”
Trước đó lúc cô bị thương, Bùi Danh Chính từng nói với cô như vậy, bây giờ cô yêu cầu nhìn, chắc cũng không tính là quá phận.
Bùi Danh Chính nghe vậy, dừng động tác trên tay lại, hơi nhíu mày nhìn về phía cô, sau khi dừng lại mấy giây, anh hỏi lại: "Nhất định phải nhìn sao?"
Đường Nhật Khanh hít khí lạnh, nhẹ gật đầu.
Bùi Danh Chính dừng một chút, thả tài liệu trong tay xuống, sau đó đứng dậy, cất bước đi đến ghế sa lon ngồi xuống.
Đường Nhật Khanh hiểu ý, cô chậm rãi đi qua, trái tim vô thức đập rộn lên, cô ngồi xuống bên cạnh Bùi Danh Chính, vươn tay nhẹ nhàng cởi từng cúc áo sơ mi ở cổ anh.
Không hiểu vì sao cô cảm thấy bầu không khí đột nhiên trở nên kỳ quái, cô vừa sốt ruột động tác trên liền tăng nhanh.
Cúc áo được cởi ra, lộ ra màu da lúa mạch và băng gạc được băng bó trên bả vai của Bùi Danh Chính.
Đường Nhật Khanh cẩn thận đem nửa bên áo sơ mi kéo ra, lộ ra băng gạc, cô chỉ nhìn một chút liền nhíu chặt lông mày lại.
Phía trên băng gạc đã thấy vết máu màu đỏ thấm ra, nhìn có chút chói mắt, cô cầm áo sơ mi, hít một hơi thật sâu: "Vết thương đang chảy máu."
Cô vừa ngước mắt lên, vừa vặn bắt gặp ánh mắt của Bùi Danh Chính, cô hơi chần chừ chớp mắt một cái, mở miệng hỏi dò: "Hay là đi bệnh viện băng bó lại một chút.”
"Không cần." Bùi Danh Chính nhìn chằm chằm vào mắt cô, đưa tay lên nhẹ nhàng giữ bàn tay nhỏ bé của cô trong lòng bàn tay mình.
Đường Nhật Khanh nhất thời sốt ruột: "Sao lại không cần? Vết thương như vậy rất khó lành, hơn nữa sẽ dính chặt vào băng gạc, đến lúc đó…”
Phát hiện thấy đáy mắt của người đang ông mang theo ý cười, Đường Nhật Khanh bỗng dừng tiếng nói lại, cô dừng lại mấy giây: "Sao anh vẫn còn có thể cười được?”
Nếu nói đến chuyện bị thương, thực sự anh nhận không ít thương tích, lúc ở cửa hàng tổng hợp dốc sức làm nhiều năm như vậy, còn chuyện gì chưa từng thấy qua, chuyện này đối với anh mà nói thì đã thành quen lắm rồi. Nhưng ngược lại là khi nhìn thấy vẻ mặt lo lắng gấp gáp của cô như vậy, anh không nhịn được cười.
"Tôi không yếu ớt như vậy, tối nay về nhà thay cũng không muộn.”
Nói xong, Bùi Danh Chính đưa tay nhẹ nhàng nhéo nhéo gương mặt của cô, nhẹ nhàng nhíu mày: "Ngược lại là cô rất lo lắng cho tôi?"
Hai gò máy Đường Nhật Khanh như bị phỏng, vội vàng phủ nhận: "Không có. . ."
Cô lập tức đứng dậy, khéo giãn khoảng cách với Bùi Danh Chính, sắc mặt nghiêm túc mở miệng: "Bùi tổng, tôi còn có nhiều công việc phải xử lý, tôi đi trước…”
Cô nói xong, quay người muốn rời đi, Bùi Danh Chính lại mở miệng gọi lại cô: "Chờ một chút."
Đường Nhật Khanh vừa quay đầu lại, liền thấy trong mắt người đàn ông có cảm xúc hứng thú không rõ ràng, anh cúi đầu nhìn xuống ngực với chiếc áo sơ mi bị mở rộng: "Cởi bỏ quần áo xong không cài lên liền muốn chạy?”
Đường Nhật Khanh lập tức xấu hổ: "Bùi tổng, tự anh cài vào đi…”
Bùi Danh Chính nghe thấy vậy, thân thể khẽ dựa vào ghế sa lon, cố ý nói: "Tay tôi đau, không cài được."
Đường Nhật Khanh nghe thấy vậy, đành phải cắn môi dưới, quay trở lại.
Cô đi qua ngồi xuống bên cạnh anh, vương tay nhẹ nhàng cài từng cúc áo, mãi cho đến cúc áo cuối cùng kia.
Sau khi tất cả cúc áo được cài lại, Đường Nhật Khanh đang muốn thu tay lại, lại bị một cánh tay khách bất ngờ giữ lại.
Cô ngước mắt lên đối diện với con mắt sáng ngời của Bùi Danh Chính.
Tâm trạng Bùi Danh Chính có chút khô loạn, chẳng biết tại sao, cô chỉ là bên cạnh giúp anh cài cúc áo liền khiến anh rối loạn, hoàn toàn không có tâm trạng làm việc.
Đường Nhật Khanh hít một hơi thật sâu: "Sao vậy?"
Bùi Danh Chính dừng lại một lát, vừa muốn nói chuyện thì bên ngoài truyền đến tiềng ồn ào.
"Đây không phải văn phòng của Bùi tổng Bùi Duy hay sao?”
"Thật ngại quá, Bùi Duy là phó tổng của công ty, văn phòng cũng không ở tầng này."
"..."
Đường Nhật Khanh lập tức rút tay ra khỏi tay của Bùi Danh Chính, đứng dậy, nói: "Bùi tổng, tôi đi ra xem một chút."
Nói xong, cô bước nhanh đi tới cửa, đẩy cửa ra ngoài.
Có mấy người đứng ngoài cửa, một trợ lý thực tập cùng Hồ Nguyệt Như đang đứng nói chuyện với hai người đàn ông đứng đối diện.
Người đàn ông đứng đầu kia Đường Nhật Khanh biết, cô đã gặp anh ta một lần ở buổi hoạt động từ thiện, anh ta là Tiêu Nhạc Phi.
Đường Nhật Khanh thấy thế, liền vội vàng tiến lên, chào hỏi Tiêu Nhạc Phi: "Tiêu tổng, có chuyện gì không?"
Tiêu Nhạc Phi nhìn chằm chằm vào Đường Nhật Khanh, mở miệng cười: "Cô Đường, thật là trùng hợp."
Nghe thấy anh ta gọi tên mình như vậy, Đường Nhật Khanh khẽ khom người: “Tiêu tổng gọi tôi là thư ký Đường là được rồi.”
Tiêu Nhạc Phi hiểu ý, nhẹ gật đầu: "Thư ký Đường không chỉ là người xinh đẹp, năng lực làm việc cũng rất mạnh mẽ, thật đúng là nhân tài hiếm có.”
Lời này của anh ta vừa nói ra, sắc mặt Hồ Nguyệt Như ở bên cạnh liền trầm xuống.
Từ sau khi Đường Nhật Khanh đi cùng Bùi Danh Chính đến Nam Hải công tác, làm địa vị của cô trong văn phòng Tổng giám đốc giảm xuống rất nhiều, bây giờ dù là chuyện gì, Bùi Danh Chính đều đưa Đường Nhật Khanh đi, hoàn toàn không thể mắt đến cô đã làm thư ký mấy năm nay ở Bùi thị.
"Cám ơn Tiêu tổng khen ngơi, anh đến tìm Bùi tổng sao?”
Tiêu Nhạc Phi cười cười: "Tôi tìm đến Bùi Duy, vừa rồi hỏi một chút mới biết hóa ra tôi tìm nhầm chỗ, đến nơi này.”
Anh ta vừa nói xong, cửa văn phòng liền mở ra, Bùi Danh Chính cất bước đi tới, sắc mặt nghiêm túc, nhìn lướt qua người ngoài cửa, mở miệng hỏi thăm: "Có chuyện gì vậy?"
Đường Nhật Khanh nghe tiếng, lập tức báo cáo: "Là Tiêu tổng tìm phó tổng Bùi, tìm nhầm văn phòng."
Tiêu Nhạc Phi cười tiến lên, nhìn Bùi Danh Chính nhẹ giọng mở miệng: "Bùi tổng, Tôi tìm Bùi Duy nói chuyện đầu tư phim truyền hình, không nghĩ tới tìm được anh ở đây, anh sẽ không để ý chứ?”
Ánh mắt Bùi Danh Chính trầm xuống, thấy có gì đó trong lời nói của anh ta, sắc mặt anh vẫn như thường: “Sẽ không, là công ty chúng tôi tiếp đón không chu đáo, chờ tôi cho người dẫn anh đến văn phòng của Bùi Duy, tránh để anh lại tìm nhầm chỗ.”
Tiêu Nhạc Phi cười cười: "Vậy cám ơn anh."
Bùi Danh Chính giương mắt, nhìn về phía Hồ Nguyệt Như đang đứng ở một bên, nhẹ giọng phân phó: "Cô đưa Tiêu tổng đi một chuyến.”
Hồ Nguyệt Như gật đầu đáp ứng: "Được."
Nhìn Hồ Nguyệt Như đưa Tiêu Nhạc Phi cùng người của anh ta rời đi, ánh mắt Bùi Danh Chính hiện ra một tia lạnh lẽo.
Đường Nhật Khanh phát hiện cảm xúc của Bùi Danh Chính bất thường, nhưng không biết nói gì nên đành im lặng.
Một lát sau, Bùi Danh Chính thu hồi ánh mắt, nhìn về phía cô, nói: "Cô cảm thấy anh ta thật sự tìm nhầm chỗ sao?”
Phòng làm việc của anh và văn phòng của Bùi Duy căn bản không cùng một tầng, chỉ sợ anh ta tìm đến phòng làm việc của mình không không đơn giản là hành động vô tình.
Không đợi Đường Nhật Khanh mở miệng, Bùi Danh Chính lại tiếp tục nói: "Cố ý giả vờ tìm nhầm tới văn phòng của tôi, bên trong lời nói lại vô tình để lộ ra chuyện anh ta cùng Bùi Duy âm thầm hợp tác chuyện đầu tư, chẳng qua là cố ý muốn diễu võ giương oai mà thôi.”
Đường Nhật Khanh nghe thấy như vậy, nhất thời trầm mặc, một lát sau cô khẽ hỏi: "Chuyện Minh Nguyệt Sơn có liên quan đến anh ta không?”
Đúng lúc đó, Tiêu Nhạc Phi đi theo Hồ Nguyệt Như vào thang máy, ánh mắt dò xét dừng ở trên người cô.
Vừa rồi đứng trước cửa, lúc anh ta khen ngợi Đường Nhật Khanh, vô tình thấy ánh mắt khinh thường và giễu cợt của Hồ Nguyệt Như, nếu như anh ta không đoán sai, có lẽ cô và Đường Nhật Khanh đang âm thầm bất hòa.
Anh ta thử dò xét hỏi thăm: "Thư ký Hồ, vừa rồi cô thư ký Đường kia là người yêu cũ của phó tổng Bùi phải không? Không ngờ cô ấy rất được Bùi tổng coi trọng.”
Hồ Nguyệt Như nghe xong, lập tức biến sắc, giọng nói châm chọc mở miệng: "Đúng vậy, cô ta có thủ đoạn như vậy, ở đâu cũng đều được coi trọng.”