Chương 133: Rời Xa Danh Chính
Sắc mặt Lưu Đạt hết sức khó xử: "Thư ký Đường, bên chúng tôi cũng dựa theo yêu cầu của các người mà điều tra, kết quả cuối cùng chính là như thế, tôi cũng không thể thay đổi..."
Xem ra, bọn họ là muốn cứ như vậy qua loa tắc trách, không chịu trách nhiệm.
Sau vài giây trầm mặc, Đường Nhật Khanh liếc mắt nhìn về phía Tề Trạch: "Lĩnh đội Tề, tôi có một vấn đề muốn hỏi anh...."
"Cô cứ tự nhiên hỏi"
"Con đường ngày hôm đó tôi cùng với tổng giám đốc Bùi lên núi, các người đã đi qua trước đó sao?"
Tề Trạch gật đầu, mở miệng khẳng định: "Đúng vậy, con đường chúng tôi lựa chọn đều có độ khó như nhau, sẽ không quá khó để trèo lên, phải nói là tương đối an toàn, hơn nữa trên đường đi còn thiết lập trạm điểm, theo lý thuyết thì không có vấn đề gì để nghi ngờ sự an toàn này"
Đường Nhật Khanh thuận thế tiếp lời: "Cái này có vấn đề ở chỗ, con đường khi tôi và giám đốc Bùi đi lên núi căn bản không phải là con đường các người lựa chọn sắp xếp, có người ở chỗ ngã ba cầm lá cờ, nói dối rằng chúng tôi đi sai đường, bởi vậy nên nói chuyện lần này tuyệt đối không thể nào là ngoài ý muốn."
Lưu Đạt thở dài: "Nhưng mà Thư ký Đườnǵ, cô nói như vậy nhưng lại không đưa ra được chứng cứ, đó là vu khống, chúng tôi cũng không có biện pháp..."
Ngay sau đó, Đường Nhật Khanh không còn lời nào để nói.
Đúng là như thế, cô không có bất kỳ chứng cứ nào, tất cả đều chỉ là phỏng đoán, vốn là lúc nãy cô đem hy vọng đặt lên phía công ty họat động bên này, thế nhưng lại không nghĩ tới, bọn họ cơ bản không thể trông đợi...
Tận lực đem sự việc phủi bỏ sạch sẽ, không đem nước bẩn ôm trên người mình, có thể bảo toàn bản thân, bọn họ cũng không tham gia quá nhiều vào chuyện của người khác.
Đường Nhật Khanh hít một hơi thật sâu, nhìn Lưu Đạt và Tề Trạch, lạnh giọng mở miệng: "Đã làm phiền anh Lưu và lĩnh đội Tề đến đây chuyến này rồi, tôi sẽ đem lời nói của mọi người truyền lại cho tổng giám đốc Lưu, tôi còn có chuyện phải giải quyết, xin lỗi không tiễn xa được"
Đường Nhật Khanh nói xong, ngay lập tức đứng dậy rời đi.
Lần này bên công ty từ thiện rõ ràng không nói đạo nghĩa, công ty nhà họ Bùi cũng đã tốn không ít tiền, cuối cùng bọn họ chỉ cho một lời giải thích qua loa để trốn tránh trách nhiệm, thật đánh khinh!
Đường Nhật Khanh trong lòng đè nặng, cô trở lại văn phòng, cầm lấy tài liệu, sau đó sắp xếp công việc cho trợ lý thực tập, nhanh chóng rời khỏi công ty.
Trở lại biệt thự, cô vẫn chưa bước vào cửa, liền thấy thím Trương đâm đầu đi tới.
Đường Nhật Khanh ôm xấp tài liệu, thấy thế thuận miệng hỏi: "Thím Trương, Bùi Danh Chính đang ở trong phòng sao?"
Sắc mặt thím Trương nhìn rất do dự, muốn nói lại thôi: "Cô Đường..."
"Làm sao vậy?" bước chân Đường Nhật Khanh dừng lại, khẩn trương hỏi: "Anh ấy làm sao?"
Thím Trương vội vàng lên tiếng giải thích: "Cậu chủ không sao, cậu ấy đang ở phòng tiếp khách, cô Đường vẫn là tạm thời không nên đi lên."
Đường Nhật Khanh nghe thế, đã hiểu ra, cô nhẹ nhàng gật đầu, ôm tài liệu đi về phía ghế sô pha ngồi xuống: "Tôi sẽ ở đây chờ"
Có khách đến thăm Bùi Danh Chính là chuyện rất bình thường, dù sao gần đây chuyện anh bị thương bị truyền thông đưa tin xôn xao, có không ít người đều thừa cơ hội này chạy tới nhà nhìn anh.
Cô ở phòng khách tiện tay lật qua lật lại tài liệu, đem tài liệu cùng loại phân cùng một tập, như thế cũng thuận tiện để Bùi Danh Chính phê duyệt.
Hơn hai mươi phút trôi qua, đầu bậc thang truyền đến tiếng bước chân, Đường Nhật Khanh ngẩng đầu, liền thấy được một cái bóng xinh đẹp từ phía cầu thang đi xuống.
Đỗ Nhã Thanh mặc chiếc áo khoác màu nâu nhạt, khí chất tươi mát nhẹ nhàng, cô ta vừa ngước mắt, đúng lúc lại cùng với Đường Nhật Khanh ở trên ghế sopha bốn mắt nhìn nhau.
Ngay sau đó, bầu không khí liền có chút lạnh như băng.
Đường Nhật Khanh thu hồi ánh mắt, tiếp tục cúi đầu lật qua lật lại tài liệu, thế nhưng tiếng bước chân càng ngày càng gần, như là bay thẳng đến chỗ của cô.
Cô ngẫng đầu lên, nhìn thấy Đỗ Nhã Thanh chạy tới trước mặt mình, cô lộ ra vẻ tươi cười, lễ phép chào hỏi: "Chào cô Đỗ, đã lâu không gặp"
Đáy mắt của Đỗ Nhã Thanh hiện ra sự chán ghét, ánh mắt nhìn cô dò xét, mấy giây sau, lạnh giọng hỏi: "Cô đang làm gì ở đây?"
"Tôi tới đưa tài liệu cho tổng giám đốc Bùi" Đường Nhật Khanh nói xong, trực tiếp đem tài liệu cầm lên, đứng dậy, nhìn Nhã Thanh cười.
Sắc mặt Đỗ Nhã Thanh lập tức rất khó coi, mấy giây sau liền mở miệng mang hàm ý ra lệnh: "Cô đi ra đây, tôi có lời muốn nói."
Đường Nhật Khanh cười cười, nhẹ giọng lên tiếng: "Có chuyện gì thì cô Đỗ cứ nói ngay ở chỗ này đi, tôi còn phải đưa tài liệu, đi ra ngoài nói không tiện cho lắm."
Mặc dù nhà họ Đường suy tàn, nhưng cô cũng không phải là tùy tiện ai cũng có thể gọi đến là đến, kêu đi là đi.
Đỗ Nhã Thanh nhíu chặt lông mày, nắm chặt tay thu thfnh nắm đấm: "Được, cô muốn ở chỗ này nói thì tôi cũng không có ý kiến."
Cô ta nói xong, trực tiếp ngồi xuống ghế sopha đối diện với Đường Nhật Khanh: "Tôi đã sớm muốn tìm cơ hội cùng cô nói chuyện, hôm nay nếu như gặp, chúng ta sẽ nói chuyện rõ ràng."
Đường Nhật Khanh cũng cùng ngồi xuống, không hề tỏ ra sợ hãi: "Được thôi! Cô Đỗ có gì muốn nói, xin mời nói."
Đỗ Nhã Thanh nhìn chằm chằm vào mắt Nhật Khanh, mấy giây sau, phát ra bốn chữ: "Rời xa Danh Chính."
"Cô Đỗ, tôi không hiểu rõ ý của cô..." Nhật Khanh vừa nói vừa cười, ánh mắt nhìn Đỗ Nhã Thanh đầy khó hiểu.
Đỗ Nhã Thanh khẽ nhíu mi: "Tôi biết rõ cô muốn ở bên Danh Chính là vì tiền của anh ấy, nhà họ Đường phá sản, cô đến bước đường cùng, cho nên mới tìm tới anh ấy, đúng không?"
Đường Nhật Khanh trong lòng xiết chặt, nhẫn nhịn không nói gì.
Đỗ Nhã Thanh thấy cô không nói lời nào, tiếp tục mở miệng: "Số tiền vay nợ nhà họ Đường không thể trả, là Danh Chính trả giúp cô, đúng không?"
Trong lúc không ý thức, mười ngón tay của Đông Nhật Khanh đan chặt vào nhau, không nghĩ tới, chuyện của cô và Bùi Danh Chính, cô ấy lại biết rất rõ, chẳng lẽ Bùi Danh Chính nói cho cô ấy nghe?
Không có khả năng đó, Bùi Danh Chính sẽ không nói ra.
Đường Nhật Khanh giương mắt đầy nghi hoặc, nhìn về phía Đỗ Nhã Thanh: "Cho nên, ý của cô Đỗ đây là gì?"
"Rời xa Danh Chính" Vẻ mặt Đỗ Nhã Thanh tràn đầy tự tin, lên giọng ra điều kiện: "Cô muốn tiền, tôi cho cô tiền!"
Lời nói có khí phách thật lớn!
Đường Nhật Khanh nhíu mày, cố ý thuận theo lời của cô ta mà hỏi: "Không biết cô Đỗ chịu đưa ra bao nhiêu?"
"Cô muốn bao nhiêu?" Vẻ mặt của Đỗ Nhã Thanh rất chăm chú hỏi lại cô.
Đường Nhật Khanh cười khẽ, dừng lại một lát, không nhanh không chậm nói: "Cô Đỗ, đây không phải là phim truyền hình, chỉ sợ cái giá tôi muốn cô cũng không thể đưa."
"Chỉ cần cô mở miệng, tôi có thể cho cô!" Đỗ Nhã Thanh có chút nóng nảy, mặt đều đỏ lên.
"Tôi cần tiền, không sai, nhưng mà cô Đỗ à, cho tôi nói một câu, không phải tất cả quan hệ đều có thể dùng tiền để cân nhắc, tôi với Bùi Danh Chính đúng là vì tiền tài kết duyên, nhưng mà cô dựa vào cái gì liền kết luận tôi đối với anh ấy không có cảm tình?" Đường Nhật Khanh không nhanh không chậm nói: "Cô chịu ra giá để cho tôi rời xa anh ấy, nhưng tôi cũng có quyền không rời xa anh ấy, đúng không?"
Cô nói xong, liền đứng lên, cầm lấy tài liệu có ý rời đi, chân vừa định bước, Đỗ Nhã Thanh đột nhiên lên tiếng: "Cô...Đường Nhật Khanh, cô không có khả năng yêu anh ấy hơn tôi..."
Đường Nhật Khanh nghe thấy liền bật cười: "Vấn đề tình yêu này ai cũng nói không chắc chắn, không phải sao? Hơn nữa tình yêu xuất phát từ hai phía sẽ hạnh phúc hơn, đôi khi cũng nên hy sinh lợi ích cá nhân cho tình yêu, cô nói có đúng không?"
"Cô!"
Đỗ Nhã Thanh tức giận tay phát run, liền cắn chặt răng liếc Đường Nhật Thanh một cái rồi bước nhanh ra ngoài.
Đường Nhật Khanh nhìn bóng lưng của cô ta biến mất ở cửa ra vào, quay người hướng về đầu bậc thang đi đến.
Lơ đãng ngẩng đầu, Đường Nhật Khanh lúc này mới phát hiện trên bậc thang có một người đứng đấy, bước chân cô ngay lập tức dừng lại, lúc nhìn thấy Bùi Danh Chính, liền không ý thức lui về phía sau nửa bước: "Tổng.... tổng giám đốc Bùi"
Đáy mắt của Bùi Danh Chính tâm tình khó phân biệt, ánh mắt vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm vào cô.
Đường Nhật Khanh có chút sợ hãi, chẳng lẽ vừa rồi cô cùng với Đỗ Nhã Thanh nói những gì, anh đều nghe thấy rồi sao?
Cô nắm tài liệu thật chặc, do dự lên tiếng: "Tôi đến đưa tài liệu."
Bùi Danh Chính bước xuống mấy đoạn bậc thang, nhẹ giọng hỏi :"Vừa rồi cô và Đỗ Nhã Thanh nói cái gì?"