Chương 131: Đương Nhiên Quan Tâm Anh
CHƯƠNG 131: ĐƯƠNG NHIÊN QUAN TÂM ANH
Đường Nhật Khanh bỗng nhiên hiểu ra: "Đúng, chắc chắn là như vậy!"
Lúc bọn họ lên núi nhiều lần thấy được có hai chỗ ngã ba khác biệt, bọn họ lựa chọn con đường có cắm cờ đánh dấu, những cờ đánh dấu này được cắm chính xác ở con đường bên trái hoặc bên phải, nếu có người đem vị trí của cờ đỏ xê dịch đi, vậy bọn họ sẽ hoàn toàn đi nhầm.
Nghĩ như vậy, dường như tất cả đều có thể giải thích được rõ ràng.
Xem ra, có người muốn nhắm vào bọn họ, hai bộ đàm đều bị hỏng, bị người ta cố ý dẫn dắt đi nhầm đường hiển nhiên là có kế hoạch, có mục đích khác.
Chỗ bắp chân bị thương truyền đến từng đợt cảm giác đau, mưa bên ngoài ào ào rơi xuống không ngừng, quần áo trên người bọn họ cũng đã ướt hết bây giời mới dần dần khô được một chút, thế nhưng nhiệt lượng cơ thể hoàn toàn bị tiêu hao.
Đường Nhật Khanh lấy điện thoại di động ra định liên lạc với bên ngoài nhưng điện thoại ngay cả một vạch tín hiệu cũng không có.
Bùi Danh Chính ở bên cạnh đột nhiên mở miệng hỏi thăm: "Cô cảm thấy là ai làm? Người lần này động tay chân sau lưng chúng ta ấy."
Thân thể Đường Nhật Khanh cứng đờ, trong đầu nhanh chóng lướt qua từng cái gương mặt, chọn lọc từng cái nhưng vẫn không có đáp án.
Theo lý thuyết đây là hoạt động do cơ quan từ thiện của Hải Thành tổ chức, nếu như quả thật có người muốn ra tay với bọn họ cũng không tốt để ra tay, mà người này lại có thể khiến người ta sắp xếp cho bọn họ một bộ đàm hỏng, còn cố ý dẫn bọn họ đi nhầm đường, có thể thấy được quyền thế không nhỏ.
"Tôi không biết." Đường Nhật Khanh thành thật trả lời.
Bùi Danh Chính nghe vậy đột nhiên trầm mặc xuống, suy nghĩ một lát anh ung dung mở miệng, trong giọng nói xen lẫn sự lạnh lùng: "Nói không chừng, cùng người đêm qua gõ cửa phòng cô là cùng một nhóm người."
Từ ngày đầu tiên bọn họ tới tham gia hoạt động từ thiện tất cả đều không thích hợp, đám phóng viên khó hiểu, tiếng đập cửa kỳ quái, còn thêm hôm nay leo núi xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, liên tiếp xâu chuỗi những chuyện này lại sao có thể là trùng hợp đơn thuần?
Nhất định có quỷ.
Bùi Danh Chính âm thầm nắm chặt nắm đấm, nửa ngày cũng không nói ra lời gì, Đường Nhật Khanh cầm điện thoại muốn tìm kiếm tín hiệu nhưng vẫn không có một chút phản ứng.
Mưa to không ngừng căn bản không có ý muốn dừng lại, chỗ bắp chân Đường Nhật Khanh ẩn ẩn đau, cô định đứng lên đi thử hai bước nhưng vừa mới dùng sức đứng dậy chân liền mềm nhũn một lần nữa ngã ngồi xuống chỗ cũ.
"Đừng lộn xộn." Bùi Danh Chính vươn tay, bàn tay ấm áp bao trùm lên mu bàn tay của cô truyền đến từng tia từng tia nhiệt độ.
Toàn thân Đường Nhật Khanh mỏi mệt một chút sức lực cũng không còn, mắt thấy sắc trời càng ngày càng u ám xuống cô có chút sợ hãi: "Bùi Danh Chính, chúng ta sẽ không bị kẹt ở chỗ này chứ? Chúng ta nên làm cái gì bây giờ..."
Rất ít khi cô thể hiện ra sự yếu đuối của mình, Bùi Danh Chính trong lòng xiết chặt lại đưa tay nhẹ nhàng ôm cô vào trong ngực, mở miệng an ủi: "Đừng lo lắng, tôi sẽ nghĩ biện pháp."
Nếu bọn họ thật sự bị kẹt ở chỗ này cho đến đêm, ở nơi rừng sâu núi thẳm chịu lạnh một đêm chỉ sợ tình huống càng không tốt, bọn họ nhất định trong thời gian buổi chiều phải nghĩ ra biện pháp rời khỏi nơi này.
Bộ đàm hỏng, điện thoại không có tín hiệu, thức ăn nước uống cũng không còn nhiều, cho nên chờ trời tạnh mưa bọn họ nhất định phải tìm đường cũ trở về, tranh thủ xuống núi trước khi trời tối.
Sau khi hạ quyết tâm Bùi Danh Chính nghiêm túc nhìn Đường Nhật Khanh mở miệng: "Đường Nhật Khanh cô nghe tôi nói, hiện tại mưa có xu thế nhỏ lại, một khi mưa tạnh chúng ta sẽ tìm đường cũ trở về."
Đường Nhật Khanh có chút do dự: "Nhưng chân của tôi. . ."
"Tôi cõng cô." Bùi Danh Chính trực tiếp mở miệng.
Trong lòng Đường Nhật Khanh run lên, nhìn người đàn ông với vẻ mặt nghiêm túc trước mặt đột nhiên mũi có chút chua.
Cô liền vội vàng lắc đầu: "Không được. . . Đường vừa mưa xong quá trơn, nếu như anh cõng tôi nói không chừng hai chúng ta đều sẽ té xuống."
"Nếu đường khó đi tôi dìu cô đi, chỗ nào đường dễ đi tôi sẽ cõng cô."
Đường Nhật Khanh nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý, bây giờ đây là biện pháp sau cùng rồi, nếu như bọn họ không thử nghiệm chỉ sợ cũng sẽ bị kẹt ở chỗ này.
Mưa tạnh được một lát bọn họ liền bắt đầu xuất phát, sắc trời không còn âm u như vừa rồi nữa, ánh nắng sáng rất nhiều, không khí cũng khá hơn.
Bùi Danh Chính dìu Đường Nhật Khanh chậm rãi đi xuống núi, bởi vì trời mưa nên đường núi càng thêm khó đi, mỗi một bước đi của bọn họ đều ẩn chứa không biết bao nhiêu nguy hiểm, cho nên mỗi một bước đều phải thận trọng.
Đường Nhật Khanh theo Bùi Danh Chính đi xuống một đoạn đường núi, vết thương trên chân cô càng ngày càng đau giống như là có mấy cây gai sắc nhọn từng chút từng chút đâm vào vết thương của cô, không bao lâu trán của cô liền chảy đầy mồ hôi lạnh.
Đường Nhật Khanh âm thầm cắn răng, bọn họ vừa đi vừa nghỉ, không biết qua bao lâu Bùi Danh Chính xa xa thấy được trong bụi cây có cờ đỏ đánh dấu, lập tức hai mắt tỏa sáng: "Cờ đỏ, chúng ta đã tìm được đường lúc đầu!"
Đường Nhật Khanh vui mừng trong bụng nên nóng lòng cất bước, bắp chân bị thương đột nhiên mềm nhũn dẫm hụt, cả người liền ngã xuống sườn núi: "A…!"
Bùi Danh Chính nhanh tay lẹ mắt một phát bắt được cổ tay của cô nhưng lại bị trọng lực của cô kéo ngã theo từ sườn núi lăn xuống.
Trên sườn núi có rất nhiều bụi cỏ đá nhọn, Bùi Danh Chính cảm thấy phía sau lưng đau xót, cả người tiếp tục lăn xuống, anh nắm thật chặt tay Đường Nhật Khanh, một tay kéo cô vào trong ngực mình, dùng lưng và cánh tay che chở cho cô.
Trời đất quay cuồng sau đó “ầm” một tiếng, thân thể của bọn họ đụng vào một gốc cây nhỏ cho nên bị ngăn lại.
Đường Nhật Khanh co quắp ở nơi đó, cảm giác cái trán có chút ấm áp, cô chậm rãi kịp phản ứng ngẩng đầu một cái liền thấy đôi mắt sáng tỏ của Bùi Danh Chính.
Sắc mặt Bùi Danh Chính có chút tái nhợt: "Em vẫn ổn chứ?"
"Tôi không sao. . ." Đường Nhật Khanh nói xong lập tức đưa tay sờ lên trán anh, trên tay một mảnh đỏ tươi, thân thể cô run lên, cả người cũng đều trở nên khẩn trương.
Đây không phải máu của cô!
Cô hốt hoảng nhìn về phía Bùi Danh Chính, nhìn thấy trên bả vai của anh có một chỗ rách lớn lật ra một mảng thịt trông vô cùng dữ tợn khiếp người, mà máu chính là chảy ra từ nơi đó!
"Bùi Danh Chính. . ." Cuống họng Đường Nhật Khanh nghẹn lại, giọng nói phát run: "Anh... Anh sao rồi..."
Vừa rồi lúc từ sườn núi ngã xuống, cô biết Bùi Danh Chính kéo cô vào trong ngực anh, dùng thân thể của mình bảo vệ cô. . . Nên vậy anh mới bị thương. . .
Nhìn thấy vẻ mặt kinh hoảng và hốc mắt ửng đỏ của cô, Bùi Danh Chính nhếch khóe môi: "Tôi không sao. . ."
Đã như vậy mà vẫn còn không sao?
Đường Nhật Khanh luống cuống tay chân che miệng vết thương của anh, ngay sau đó cô lại ý thức được tay mình bẩn lập tức lại thu hồi lại, chân tay luống cuống không biết làm thế nào, nước mắt của cô không cầm được rơi xuống.
Nếu không phải vì cô, Bùi Danh Chính cũng sẽ không bị thương. . . Nếu như không phải cô...
Đường Nhật Khanh cắn chặt môi dưới, nước mắt không ngừng chạy xuống, Bùi Danh Chính đưa ngón tay lên lau nước mắt trên gương mặt của cô, cười nhẹ mở miệng: "Khóc cái gì? Vết thương nhỏ đó không chết được đâu. . . Khụ khụ…"
Lời anh còn chưa nói hết liền ho khan mấy tiếng, Đường Nhật Khanh hoảng hốt rốt cuộc không khống chế nổi nước mắt: "Anh không thể chết. . . Đừng chết... Tôi không muốn anh chết..."
Cô hốt hoảng ngay cả lời cũng không nói rõ ràng, nhìn người đàn ông trước mặt bị thương chảy máu còn ra vẻ nhẹ nhõm, trái tim dường như là bị cái gì nắm chặt.
Ánh mắt Bùi Danh Chính chớp động, nhẹ nhàng nắm chặt tay của cô, nhẹ giọng hỏi lại: "Đường Nhật Khanh, cô quan tâm tôi sao?"
"Quan tâm! Đương nhiên là quan tâm!" Thân thể Đường Nhật Khanh run rẩy nhè nhẹ, trong giọng nói còn mang theo tiếng khóc nức nở: "Tôi không muốn anh xảy ra chuyện! Anh phải sống thật tốt!"
Mấy giây sau, Đường Nhật Khanh đột nhiên nhớ đến cái gì, vội vàng lấy điện thoại di động từ trong túi ra, lúc cô thấy rõ ràng vạch tín hiệu trên điện thoại di động, thân thể xiết chặt lại: "Điện thoại có tín hiệu!"