Chàng Ceo Của Tôi Bản Full

Chương 130: Chap-130




Chương 130: Có Người Động Tay Chân

CHƯƠNG 130: CÓ NGƯỜI ĐỘNG TAY CHÂN

Sau khi đi thêm được một đoạn đường nữa, Đường Nhật Khanh phát hiện ra đường lên núi càng ngày càng khó đi, nhiệt độ đang lên cao, thể lực dần tiêu hao, trong lúc bất tri bất giác bước chân của cô liền chậm lại.

Lúc nghỉ ngơi giữa đường, Bùi Danh Chính thấy sắc mặt Đường Nhật Khanh hơi tái nhợt, anh đem bàn tay hướng về phía cô: "Đưa ba lô cho tôi."

"Không sao đâu, tôi tự mang được."

Vốn là cô có mang mấy bình nước cũng đều đã đưa sang ba lô của Bùi Danh Chính rồi, anh đã mang hộ cô không ít đồ, nếu như lại đưa cả ba lô cho anh, chỉ sợ anh gánh vác sẽ càng nặng.

Cô nhặt lên một cái nhánh cây dùng làm gậy chống, tiếp tục đi lên bên trên.

Càng đi lên cao càng khó khăn, ngọn núi trở nên rất dốc, bọn họ không thể không đi ngang với hướng dốc đến mức chệch hướng đường đi ban đầu.

Đường Nhật Khanh hít sâu mấy hơi nhìn chung quanh một chút, ngoại trừ cây cối bụi cỏ ra căn bản không nhìn thấy những người khác, có mấy người cùng đi con đường leo núi này với bọn họ bây giờ cũng không thấy bóng dáng ai.

Đáy lòng cô càng cảm thấy không chắc, không nhịn được mở miệng hỏi một câu: "Bùi Danh Chính, chúng ta có phải đi lầm đường hay không?"

Bùi Danh Chính nghe thấy vậy ánh mắt trầm xuống lướt qua bốn phía, mở miệng nói: "Chắc là sẽ không đâu, chúng ta đi theo cờ đánh dấu mà."

Đường lên núi có đôi khi gặp được chỗ ngã ba sẽ có cờ đỏ đánh dấu, bọn họ đúng là đi theo cờ đỏ theo lý thuyết sẽ không đi nhầm, nhưng con đường này lại càng ngày càng hoang vu.

Đường Nhật Khanh uống một hớp nước, đề nghị: "Vậy chúng ta đi thêm một chút xem thế nào?"

Bùi Danh Chính gật đầu, sắc mặt nghiêm túc: "Được, theo sát tôi."

Bọn họ một trước một sau tiếp tục đi theo đường nhỏ trong núi trèo lên trên, tất cả đường đi đều có một độ dốc nhất định, đi thêm một khoảng thời gian Đường Nhật Khanh thực sự không còn thể lực, cô vịn vào một cái cây bên cạnh há mồm thở dốc.

Bùi Danh Chính quay đầu lại nhìn thấy cô sắc mặt trắng bệch, nhíu chặt lông mày có chút lo lắng, anh lấy nước từ trong ba lô ra đưa cho cô: "Uống chút nước sau đó chúng ta ăn uống nghỉ ngơi một chút rồi tiếp tục."

Đường Nhật Khanh đón lấy bình nước, nhẹ gật đầu.

Theo lý thuyết dạng hoạt động này cũng không phải là leo núi chuyên nghiệp, lộ trình không cần thiết phải khó khăn như thế, nhưng vì sao con đường bọn họ đi lại khó đi như vậy?

Trong lòng Bùi Danh Chính có nghi vấn, đem bánh bích quy và sữa bò trong ba lô lấy ra đưa cho Đường Nhật Khanh: "Cô ăn trước đi, chúng ta cũng không vội."

Nếu như anh biết hoạt động này khó khăn như thế nhất định anh sẽ không mang cô tới, vốn cho rằng chỉ là chơi đùa lại không nghĩ tới ban tổ chức vậy mà làm thật.

Sau khi ăn uống một chút Đường Nhật Khanh cảm thấy tốt hơn nhiều, cô lấy điện thoại di động ra nhìn thấy phía trên chỉ có một vạch sóng, ngay cả mạng cũng không lên được, thời gian từ lúc bắt đầu thi đấu đã qua hai giờ.

Đường Nhật Khanh nhìn phía sau, trong tầm mắt cô có thể nhìn thấy căn bản là không nhìn thấy bất kỳ bóng người nào.

Ngừng một hồi, cô nhìn về phía Bùi Danh Chính: "Chúng ta đi thôi? Tôi cảm thấy nghỉ ngơi đủ rồi."

Bùi Danh Chính nhẹ gật đầu: "Được."

Bọn họ tiếp tục đi tới nhưng càng đi càng lệch, ngay cả con đường nhỏ cũng càng ngày càng khó đi, cây cối hai bên càng ngày càng cao, đi qua đó sẽ có tiếng răng rắc.

Không khí càng ngày càng buồn bực, không biết từ khi nào sắc trời đã âm u có chút doạ người, cũng không lâu lắm "ầm" một tiếng sấm rền xẹt qua, thân thể Đường Nhật Khanh cũng run lên theo.

Bùi Danh Chính quay đầu lại giọng nói có chút vội vàng: "Trời sắp mưa."

Anh nói xong trực tiếp vươn tay kéo Đường Nhật Khanh lại, dắt cô đi bên cạnh mình.

Trong núi nói mưa liền mưa, nếu như bọn họ trú ở dưới tàng cây cũng không an toàn, lúc này nhất định phải tìm một nơi có thể tránh mưa, trước tránh thoát đi rồi lại nói.

Trong lòng Đường Nhật Khanh hoảng hốt nên dưới chân bước chân cũng trợ nên loạn, chân cô trượt một cái cả người trực tiếp té ngã trên đất, Bùi Danh Chính cảm thấy có một cỗ lực lượng lôi kéo anh, anh quay người lại liền thấy Đường Nhật Khanh sắc mặt thống khổ ngã trên mặt đất.

"Đường Nhật Khanh!" Bùi Danh Chính tiến lên, nhìn thấy bàn chân Đường Nhật Khanh bị rách một đường, trên quần mang theo bùn đất tro bụi còn có vết máu, sắc mặt anh trầm xuống vội vàng đỡ cô lên.

Mưa rơi xuống như trút nước, Bùi Danh Chính một tay ôm ngang lấy cô bước nhanh về phía bên cạnh.

Đường Nhật Khanh cảm thấy chỗ bắp chân truyền đến từng đợt đau nhức, nước mưa nện ở trên người cô dường như trong nháy mắt làm ướt tóc và gương mặt của cô.

Bùi Danh Chính ôm cô đi trong mưa, bởi vì nước mưa nên mặt đất cũng trở nên lầy lội lại càng thêm khó đi, anh nhìn thấy chỗ núi lõm vào một cái hốc hai mắt tỏa sáng lập tức bước nhanh tới.

Ngọn núi chỗ vách đã lõm vào một khoảng vừa vặn cung cấp một chỗ nhỏ có thể tránh mưa.

Bùi Danh Chính đem Đường Nhật Khanh chậm rãi buông xuống sau đó nhanh chóng để túi đeo lưng xuống, mở miệng hỏi thăm: "Cô sao rồi?"

Đường Nhật Khanh cố nén đau nhức, hít một hơi thật sâu: "Tôi vẫn ổn. . ."

Nhìn khuôn mặt nhỏ tái nhợt của cô, trong lòng Bùi Danh Chính xiết chặt lại lập tức đem ba lô từ trong ra ngoài tìm một lần nhưng chỉ tìm được một cuốn băng gạc và một chai nước muối sinh lí.

Anh không chút do dự trực tiếp đem ống quần của Đường Nhật Khanh nhấc lên, dùng nước muối rửa vết thương cho cô, sau đó dùng băng gạc quấn lên.

Vừa rồi Đường Nhật Khanh trượt chân, hẳn là bị mấy viên đá sắc nhọn cào cho rách thịt, cho nên quần cũng mới bị rách như vậy.

"Cô cố gắng thêm một chút, lát nữa tôi sẽ liên hệ với đội trưởng."

Chờ anh xử lý tốt vết thương xong mới âm thầm nhẹ nhàng thở ra, lập tức lấy bộ đàm từ trong ba lô ra gọi cho đội trưởng.

Anh đè tay lên bộ đàm, không có phản ứng, thử mấy lần nhưng đèn hiển thị cũng không sáng.

Anh giương mắt nhìn về phía Đường Nhật Khanh: "Bộ đàm của cô đâu? Lấy ra đây."

Đường Nhật Khanh lập tức lấy bộ đàm từ trong túi ra đưa tới, Bùi Danh Chính đè lên, vẫn không có phản ứng.

"Chuyện gì xảy ra vậy? Không dùng được nữa sao?" Đường Nhật Khanh cau mày hỏi thăm.

Bùi Danh Chính đem hai bộ đàm lật qua lật lại kiểm tra một lần, cuối cùng lại lại thử mấy lần, cũng không thể dùng.

Theo lý thuyết, trước khi bắt đầu chắc chắn ban tổ chức sẽ kiểm tra lại đồ đạc trong ba lô của người tham gia, nhất là đồ vật quan trọng như bộ đàm loại này, nhưng không nghĩ tới, hai người bọn họ cầm phải đều bị hỏng. . .

Một trận dự cảm không tốt nổi lên trong lòng, ánh mắt Bùi Danh Chính trầm xuống, tay anh cầm bộ đàm chậm chậm nắm chặt: "Đồ của chúng ta bị người ta động tay chân rồi."

Bây giờ xem ra cũng chỉ có một khả năng này mà thôi.

"Cái gì?" Đường Nhật Khanh trừng lớn hai mắt, vẻ mặt kinh ngạc: "Làm sao có thể? Không phải chúng ta trực tiếp nhận ở dưới chân núi sao?"

Bùi Danh Chính nhẹ gật đầu: "Chắc là lúc chúng ta ở dưới chân núi nhận ba lô đã bị người ta động tay chân rồi."

Đường Nhật Khanh nghe vậy trong lòng trở nên hốt hoảng, bộ đàm của bọn họ bị hỏng, thêm nữa vừa rồi lúc leo núi trước sau cũng không có ai có phải cũng do những vấn đề khác hay không?

Đột nhiên cô nhớ tới điều gì quay đầu nhìn về Bùi Danh Chính: "Vừa rồi ở dưới núi đội trưởng đã nói đến giữa sườn núi sẽ có chỗ tiếp tế năng lượng, nhưng chúng ta đi hình như không thấy chỗ tiếp tế nào."

Hai người nhìn nhau, hoài nghi không ngừng sâu hơn.

Đường Nhật Khanh cắn cắn môi: "Chẳng lẽ là, chúng ta thật sự đi lầm đường?"

Bởi vì đi lầm đường cho nên trên đường đi bọn họ mới không gặp những người khác, cũng không thấy bất kỳ chỗ tiếp tế đồ ăn nào.

Nhưng bọn họ đều căn cứ theo cờ đỏ đánh dấu để đi, không thể nào sai được?

Bùi Danh Chính trầm mặc nửa ngày, đột nhiên trầm giọng mở miệng: "Chắc chắn có người động tay chân vào cờ đánh dấu, dẫn chúng ta cố ý đi nhầm."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.