Chàng Ceo Của Tôi Bản Full

Chương 121: Chap-121




Chương 121: Có Mấy Người Phụ Nữ?

CHƯƠNG 121: CÓ MẤY NGƯỜI PHỤ NỮ?

Đường Nhật Khanh và Lý Nghi Linh liếc mắt nhìn, cùng nhau bước ra khỏi nhà vệ sinh.

Sau khi đi được vài bước, Đường Nhật Khanh nhìn Lý Nghi Linh, cười cười mở miệng: “Cô Lý, chuyện vừa rồi, xin cảm ơn cô.”

“Cảm ơn cái gì? Cho dù là người khác gặp phải loại chuyện này, tôi cũng sẽ ra mặt giúp đỡ.” Lý Nghi Linh phất phất tay tùy ý nói: “Từ lâu đã nghe nói Chương Tú Tú khiến người khác cảm thấy đáng ghét, hôm nay vừa gặp, quả thật là như vậy.”

Đường Nhật Khanh nghe vậy, câu môi mỉm cười, trong lúc nhất thời lại cảm thấy Lý Nghi Linh thay đổi không ít.

Lúc đầu cô cảm thấy cô ta quá ngang ngạnh, hôm nay xem ra là do tính cách của cô ta thẳng thắn, nhưng cũng không âm u phức tạp như một vài người, ngược lại thì những người như thế dễ dàng hòa hợp hơn.

Hai người sóng vai đi đến chỗ ngồi, bước chân Lý Nghi Linh lớn nên bước đi hơi nhanh, mắt thấy cô ta sắp đi đến bàn ăn, cô ta bất ngờ dừng bước, xoay người nói với Đường Nhật Khanh: “À đúng rồi, sau này cứ trực tiếp gọi thẳng tên của tôi là được, không cần cứ kêu cô Lục cô Đường, nghe cũng không được tự nhiên.”

Đường Nhật Khanh gật đầu cười đồng ý: “Được.”

Hai người đi đến chỗ ngồi xuống, Triệu Đình Phong nhìn vẻ mặt của hai người, lập tức có chút tò mò, anh ta cười hỏi: “Các cô đang nói chuyện gì vậy, sao lại vui vẻ như thế? Với lại đi lâu như vậy, không phải là cãi nhau một trận chứ?”

Lý Nghi Linh mỉm cười, quay đầu nhìn Đường Nhật Khanh, khoa trương nói với Triệu Đình Phong: “Anh thật sự đoán đúng rồi, hai người chúng tôi thật sự đi cãi nhau một trận.”

Khóe môi của Đường Nhật Khanh cũng giương lên theo, đối diện với đôi mắt ngạc nhiên của Bùi Danh Chính, cô cũng không giải thích.

Đến lúc gần cuối, bọn họ vô tình nói về cuộc họp trao đổi từ thiện, Triệu Đình Phong mở miệng nói đùa một câu: “Này Bùi, cậu nói trợ lý cấp dưới của cậu nhiều như vậy, không bằng chia cho tôi một người để tôi mang đến hội từ thiện làm cộng tác đi?”

Bùi Danh Chính hoàn toàn không chịu nổi bộ dáng đó của anh, trực tiếp vạch trần: “Ai nói rằng hợp tác nhất định phải là trợ lý? Chỉ cần là người khác phái đều có thể, Ưu Lam nhiều người khác phái như vậy vẫn không đủ để cậu mang đi sao?”

Triệu Đình Phong nghe xong liền cảm thấy mặt mũi cũng không còn nữa, dùng bả vai huých huých Bùi Danh Chính, thấp giọng nói: “Ở đây còn có hai người đẹp, cậu có thể chừa chút mặt mũi cho tôi không hả?”

Bùi Danh Chính cười lạnh, không nói gì thêm nữa.

Hội giao lưu từ thiện lần này mời các thương nhân phát triển không tệ ở Hải Thành, gia sản nhà họ Triệu không nhỏ, các địa điểm vui chơi giải trí lan rộng khắp Hải Thành, Triệu Đình Phong đương nhiên cũng có quyền tham gia.

Đường Nhật Khanh uống một ngụm rượu, nhìn Triệu Đình Phong cười nói: “Trước mặt cậu Triệu đang có một sự lựa chọn tốt như vậy, sao cậu không thử suy nghĩ một chút?”

Triệu Đình Phong sững sờ, nhìn về phía Lý Nghi Linh ngồi đối diện, sau đó trên mặt nổi lên ý cười: “Cô Lý đương nhiên là một người cộng tác tốt, cũng không biết là cô ấy có đồng ý không.”

Lý Nghi Linh đặt ly rượu xuống: “Mọi người đang nói hội giao lưu từ thiện mấy ngày nữa à?”

Đôi mắt của Triệu Đình Phong sáng lên, gật gật đầu: “Không biết cô Lý có hứng thú không?”

Cô ta do dự mấy giây, nhìn lướt qua Bùi Danh Chính, dừng lại trong chốc lát rồi gật đầu: “Nghe mọi người nói cũng khá thú vị, vậy tôi cũng sẵn sàng tham gia.”

Đường Nhật Khanh nghe thấy cô ta đồng ý, không tự chủ nâng lên khóe môi. Khi cô ngước mắt lên, cô bắt gặp đôi mắt khó đoán đạm mạc của Bùi Danh Chính, cô thu lại nụ cười và không nói gì cả.

Chẳng mấy chốc, bữa ăn liền kết thúc, không khí rất hài hòa và dễ chịu. Đường Nhật Khanh và Lý Nghi Linh cùng đi ở phía trước, trò chuyện cái gì đó, thỉnh thoảng lại cười khẽ hai tiếng.

Không xa ở sau lưng của các cô là Bùi Danh Chính và Triệu Đình Phong, Triệu Đình Phong nhìn hai người phụ nữ ở phía trước đột nhiên trở nên hòa hợp, nhịn không được bĩu bĩu môi: “Này Bùi, cậu nói cậu sợ một trận lạnh lẽo nên gọi tôi đến, hôm nay xem ra hai người bọn họ lại nhiệt tình như vậy, tôi có tồn tại hay không cũng không cần thiết mà!”

“Thế nào? Hối hận vì đã đến?” Bùi Danh Chính nhướn mày: “Nếu cậu không đến, làm sao Lý Nghi Linh có thể trở thành người cộng tác với cậu?”

Triệu Đình Phong vừa nghe xong liền khẩn trương liếc nhìn hai người phụ nữ trước mặt, giơ tay đánh Bùi Danh Chính một cái không nặng không nhẹ: “Cậu nhỏ giọng một chút đi!”

Bùi Danh Chính cười khẽ: “Triệu Đình Phong, từ lúc nào mà cậu trở nên giấu giấu diếm diếm như vậy?”

Triệu Đình Phong có ý với Lý Nghi Linh, lúc ở nhà hàng Ưu Lam thì anh đã nhìn ra.

Triệu Đình Phong lườm anh một cái: “Tôi chính là có cảm giác tốt với cô ấy, cũng không phải thật sự động lòng, huống hồ gì tôi lại rất rõ bây giờ người ta đang có ý với cậu.”

Bùi Danh Chính âm trầm mở miệng: “Cô ta ở chỗ tôi cũng không có kết quả gì, sớm muộn gì cũng có ngày hiểu rõ.”

Triệu Đình Phong nhân cơ hội này mà trêu ghẹo: “Vậy ý của cậu là, Đường Nhật Khanh có thể đạt được kết quả ở chỗ cậu?”

Lông mày Bùi Danh Chính nhăn chặt lại, trong lúc nhất thời không có lời nào để nói, Đường Nhật Khanh có thể đạt được kết quả từ chỗ anh hay không? Ngược lại anh cũng đang tự hỏi mình về vấn đề này.

Chiếc xe đỗ ở phía dưới bậc thang, Triệu Đình Phong có mang theo tài xế liền chủ động đề nghị đưa Lý Nghi Linh về, cô ta cũng không từ chối, trực tiếp bước lên xe.

Đường Nhật Khanh theo Bùi Danh Chính lên xe, xe vừa khởi động chạy trên đường, Bùi Danh Chính nghiêng đầu nhìn người phụ nữ ở bên cạnh, mở miệng hỏi: “Lúc nãy xem ra mối quan hệ giữa cô và Lý Nghi Linh cũng không tệ nhỉ?”

Đường Nhật Khanh nghe vậy, nhàn nhạt trả lời: “Vừa rồi tôi gặp phải Chương Tú Tú trong nhà vệ sinh, cô ấy ra mặt giúp tôi nói chuyện, tôi cũng nói với cô ấy nhiều thêm mấy câu.”

Bùi Danh Chính nghe vậy chỉ nhẹ nhàng ừ một tiếng, cũng không tiếp tục nói gì thêm.

Trong xe đột nhiên an tĩnh lại, hai người bọn họ đều có tâm trạng khác nhau, cũng ngầm hiểu mà trầm mặc.

Khi xe đến nơi, xe vừa dừng hẳn ở bãi cỏ trong sân, Đường Nhật Khanh đẩy cửa xuống xe, Bùi Danh Chính cũng bước xuống theo.

Thấy cô không nói tiếng nào mà cứ cất bước đi về phía cửa, chân mày Bùi Danh Chính nhăn lại, nhanh chóng vươn một tay giữ cô lại.

Thân thể Đường Nhật Khanh bị anh nắm lấy mà dừng lại, quay đầu nhìn về phía anh: “Làm sao?”

Bùi Danh Chính bước lên phía trước mấy bước, thuận lợi ngăn chặn đường đi của cô, mở miệng hỏi ngược lại: “Cô làm sao vậy?”

Ánh mắt Đường Nhật Khanh cúi xuống, tâm tư cô rối bời, mấy giây sau, không biết cô lấy can đảm từ đâu ra mà vươn tay nắm lấy cổ tay của người đàn ông.

Động tác của Bùi Danh Chính bị đình chỉ, lại càng không hiểu, vừa vặn đối diện với ánh mắt của cô.

Yết hầu của Đường Nhật Khanh căng lên: “Tôi có một câu hỏi muốn hỏi anh.”

Bùi Danh Chính sửng sốt nữa giây, trong ấn tượng của anh, Bùi Danh Chính rất hiếm khi dùng giọng điệu nghiêm túc như vậy để nói chuyện với anh.

Sắc mặt anh cũng theo đó mà nghiêm chỉnh mấy phần: “Cô nói đi.”

Nắm chặt cổ tay của người đàn ông, Đường Nhật Khanh hít một hơi thật sâu: “Trước đây anh từng có mấy người phụ nữ?”

Cô biết quan hệ giữa cô và Bùi Danh Chính, cũng biết cô không nên hỏi quá khứ của anh, nhưng câu hỏi này cứ luôn lởn vởn trong đầu của cô, cùng với tác dụng mạnh của rượu, đầu của cô cũng nóng lên, liền trực tiếp hỏi ra khỏi miệng.

Đáy mắt của Bùi Danh Chính xuất hiện một tia kinh ngạc, chỉ thoáng qua, sau đó biến mất rất nhanh, cũng quên mất phải trả lời.

Đường Nhật Khanh chỉ cảm thấy trái tim của mình nhảy đến cổ họng, thấy anh không nói, đột nhiên cô cũng không còn sức lực nữa.

Xem ra, cô không nên hỏi.

Cô buông tay anh ra, lùi lại phía sau nửa bước, nhanh chóng xoay người thoát khỏi và vội vàng bước đi.

Quan hệ của cô và Bùi Danh Chính bất quá cũng chỉ là vì nhu cầu, cô cũng không nên có ý đồ đi quá giới hạn với mối quan hệ này.

Sống mũi chua chua, trước mắt Đường Nhật Khanh giống như bị bịt kín một tầng sương mù, cô không chú ý đến bậc thang ở trước mặt, vừa vấp một cái thì cả người liền ngã xuống đất.

Bịch một tiếng, cảm giác đau đớn bất ngờ ập đến và không ngừng lan ra, Đường Nhật Khanh lập tức tỉnh táo được một chút.

Thím Trương nghe thấy âm thanh, vội vàng chạy ra cửa, lúc nhìn thấy Đường Nhật Khanh nằm trên mặt đất, giật nảy cả mình: “Cô Đường, sao cô lại ngã sấp xuống vậy?”

Bà đang định cúi xuống để dìu cô, một cánh tay mạnh mẽ đã vươn ra, trực tiếp ôm Đường Nhật Khanh lên từ mặt đất.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.