Chương 120: Ăn Vạ
CHƯƠNG 120: ĂN VẠ
Cảm giác này giống như làm việc gì đó sai mà bị bắt gặp ngay trước mặt.
Đường Nhật Khanh chột dạ dời tầm mắt, vừa đúng lúc người phục vụ đem thức ăn lên, chặn ngang tầm mắt của Bùi Danh Chính.
Sau khi thức ăn được đưa lên, bầu không khí trên bàn ăn lúc này mới hòa hoãn được một chút, Lý Nghi Linh hỏi đi hỏi lại, hỏi nhiều nhất là những vấn đề có liên quan đến Bùi Danh Chính, cô ta không chút băn khoăn nào mà tỏ rõ hảo cảm của mình đối với Bùi Danh Chính, nhưng Bùi Danh Chính ngược lại giống như không nghe thấy, nghe không hiểu, luôn không có bất kì phản ứng gì.
Trước khi đồ ngọt được đưa lên, Đường Nhật Khanh đứng dậy đi đến phòng vệ sinh, bữa tối lần này tuy không lúng túng như trong tưởng tượng của cô nhưng cũng không cảm thấy thoải mái chút nào.
Đi đến không gian bên trong, Đường Nhật Khanh vừa mới đóng cửa thì nghe thấy bên ngoài truyền đến âm thanh ầm ĩ, ngay sau đó là âm thanh chói tai của hai người phụ nữ, còn có tiếng mở vòi nước.
“Trời ơi, chị, vết bẩn này hình như rửa cũng không sạch! Làm sao đây!”
“Con bé kia tay chân vụng về, mỗi lần đưa thức ăn lên, tôi đều kinh hồn bạt vía, không ngờ thật sự đem nước tương đổ trên người tôi! Đợi lát nữa tôi sẽ tính sổ với cô ta.”
“Chị, váy này của chị đẹp như vậy, giờ có vết bẩn này cũng coi như là bỏ đi rồi! Lại không thể nổi giận, nếu không bị chó săn chụp được lại nói chị ỷ mình là ngôi sao lớn mà khinh thường người khác, haizz!”
“Tức chết rồi! Hôm nay gặp đạo diễn, giờ mà đi ra như thế này thật sự làm cho tôi cảm thấy mất mặt!”
“…”
Tiếng nói chuyện bên ngoài liên tục không ngừng, Đường Nhật Khanh không để tâm, từ bên trong đi ra, cất bước đi về phía bồn rửa tay, giơ tay lên bắt đầu mở vòi nước, vừa ngẩng đầu thì nhìn thấy hai người phụ nữ bên cạnh đang nhìn chằm chằm cô ở trong gương.
Người phụ nữ mặc một chiếc váy hai dây màu xanh xám, không ngờ lại là Chương Tú Tú.
Động tác của Đường Nhật Khanh ngừng lại, cô có chút phản ứng chậm, trách không được vừa nãy cô nghe thấy giọng nói quen tai, nhưng cũng không muốn biết là ai.
Tầm mắt Chương Tú Tú nhất thời lạnh lại, hừ lạnh một tiếng, trào phúng mở miệng: “Thật là buồn nôn, vừa mới đến phòng vệ sinh thì lại gặp được đồ dơ bẩn!”
Đứng bên cạnh Chương Tú Tú là một nữ minh tinh tầm mười tám tuổi, tên là Diệp Niệm Nhi, vốn là một người chuyên đi nịnh bợ Chương Tú Tú, hôm nay nhìn phản ứng của Chương Tú Tú, cũng nhìn ra được hai người họ quen biết nhau.
Ánh mắt cô ta lưu chuyển giữa hai người: “Chị Tú Tú, vị này là…”
Chương Tú Tú trợn mắt nói: “Đại tiểu thư của nhà họ Đường, bạn gái cũ của Bùi Duy.”
Cô ta cố ý thêm mấy chữ cuối cùng, ngữ khí sâu xa nói.
Diệp Niệm Nhi đưa mắt nhìn Đường Nhật Khanh, không nói chuyện.
Đường Nhật Khanh khẽ nhíu mày, thuận tay vẩy nước ở trong tay mình, xoay người muốn vượt qua bọn họ.
Đột nhiên, biểu tình của Chương Tú Tú biến đổi, trực tiếp mở miệng gọi cô: “Đường Nhật Khanh, cô cố ý phải không?”
Bước chân của Đường Nhật Khanh ngừng lại, quay đầy nhìn cô ta, ánh mắt lạnh đi mấy phần: “Từ đầu tới đuôi, nửa chữ tôi cũng không nói, không biết làm sao lại đắc tội với cô rồi?”
Chương Tú Tú không ngờ cô sẽ cãi lại, sắc mặt trầm xuống, đi về phía trước, nâng một góc váy ý bảo cô nhìn: “Cô cố ý vẩy nước vào váy của tôi, chẳng lẽ còn muốn ăn vạ!”
Đường Nhật Khanh rũ mắt xuống, tầm mắt quét qua một vài giọt nước trên váy của cô ta, cô cong môi, hỏi ngược lại: “Nước này có lẽ không phải là tôi làm đâu?”
Vừa nãy lúc cô từ bên trong đi ra, nhìn thấy hai người bọn họ dùng khăn giấy thấm nước để lau vết tương trên đó, làm sao cô vừa đến thì lại biến thành cô vẩy nước lên váy của cô ta được?
“Hừ!” Chương Tú Tú nhìn về phía Diệp Niệm Nhi bên cạnh: “Niệm Nhi, cô vừa nãy nhìn thấy rồi đúng không? Chính là cô ta vẩy nước lên váy của tôi!”
Diệp Niệm Nhi sửng sốt nửa giây, vội vàng thuận theo gật đầu: “Đúng! Tôi nhìn thấy rồi, chính là cô ta làm!”
Chương Tú Tú nghe thế, khé môi cong lên, tiến lên nửa bước nhìn chằm chằm Đường Nhật Khanh: “Giờ cô còn gì để nói! Cô có biết chiếc váy này của tôi là số lượng có hạn không, Đường Nhật Khanh, cô bồi thường nổi không?”
Ánh mắt Đường Nhật Khanh u ám, hóa ra Chương Tú Tú muốn ăn vạ!
Trong lòng cô nổi giận, nhìn chiếc váy hai dây trên người cô ta, cô trầm mặc trong chốc lát, lạnh lùng mở miệng: “Coi như tôi thật sự vẩy nước lên, cũng là hất nước lên một phế phẩm.”
“Cái gì?” Chương Tú Tú nghe thế, sắc mặt biến đổi: “Có có ý gì?”
“Chiếc váy này đã bị chính cô làm hỏng rồi, tôi dựa vào cái gì phải bồi thường?” Tầm mắt của Đường Nhật Khanh dừng lại trên vết bẩn do nước tương để lại.
“Ai nói! Đường Nhật Khanh, cô càn rỡ cái gì!” Chương Tú Tú nói xong, lại quay đầu nhìn Diệp Niệm Nhi: “Diệp Niệm Nhi, đóng cửa lại! Hôm nay tôi phải tính toán với cô ta!”
Diệp Niệm Nhi do dự một chút, vẫn là đóng cửa nhà vệ sinh lại, thuận tay khóa trái cửa.
Đôi mắt Đường Nhật Khanh trầm xuống, trong lòng hiện lên một tia bất an, muốn gắn tội cho người khác, Chương Tú Tú cố ý lấy cớ để cản cô lại, chỉ sợ muốn cô bồi thường là giả, cố ý gây sự mới là thật.
Đường Nhật Khanh giả vờ trấn định, lên tiếng mở miệng: “Chương Tú Tú, cô ngăn tôi lại ở đây, đợi lát nữa bạn tôi đi tìm tôi, mọi người đều sẽ khó xử.”
Chương Tú Tú cười lạnh tiến lên phía trước: “Khó xử? Cô làm hỏng váy của tôi, tôi không khó chịu à?”
Đường Nhật Khanh cười lạnh ra tiếng, không nhanh không chậm mở miệng: “Váy hai dây này của cô do dính nước tương, cô lấy nước sạch để lau đi, vốn dĩ là một sai lầm, vải tơ tằm có độ bền kém dễ bị phai màu, cô tẩy rửa như vậy sẽ làm cho vải bị phai và nhăn đi.”
“Hơn nữa bạn cô vừa mới dùng xà phòng rửa tay, mà xà phòng rửa tay thiên về tính kìm, sẽ làm hư chất liệu, như vậy xem ra, chiếc váy này của cô là bởi vì do hai người xử lí không đúng mới bị làm hỏng, vì sao lại đổ lỗi cho tôi?”
Một lời nói của Đường Nhật Khanh, chính là nói hai người họ bị đần, Chương Tú Tú cúi đầu quét mắt qua vết bẩn trên chiếc váy, lại nhìn về phía Diệp Niệm Nhi hừ lạnh chất vấn: “Cô vừa nãy đã dùng xà phòng?”
“Tôi…” Sắc mặt Diệp Niệm Nhi thay đổi, nhất thời không biết nói gì.
Chương Tú Tú tức giận cắn răng, cô ta nắm chặt quả đấm, quay đầu nhìn về phía Đường Nhật Khanh, hừ lạnh: “Đường Nhật Khanh, cô ít có lừa gạt tôi, cô cho rằng cô nói vô căn cứ thì tôi sẽ tin sao?”
Đường Nhật Khanh nghe thế thì nhíu mày lại.
Xem ra hôm nay, Chương Tú Tú cố chấp muốn ăn vạ đến cùng.
Lúc này, bên trong phòng vệ sinh đột nhiên truyền đến một giọng nói: “Ai nói cô ấy nói vô căn cứ?”
Đường Nhật Khanh và Chương Tú Tú nhất thời kinh ngạc, nhìn xung quanh, vừa hay nhìn thấy Lý Nghi Linh từ phòng bên trong cùng đẩy cửa đi ra.
Cô ta… thế nhưng vẫn luôn ở đây?
Đường Nhật Khanh vẫn chưa phản ứng lại, Lý Nghi Linh đã cất bước tiến lên, ánh mắt khinh thường khẽ quét qua người của Chương Tú Tú.
Chương Tú Tú nhíu chặt mày lại: “Cô là ai?”
Lý Nghi Linh giống như không nghe thấy, đi đến bồn rửa tay để rửa tay, sau đó chậm rãi xoay người lại, quan sát toàn thân Chương Tú Tú, cuối cùng ánh mắt rơi vào vết bẩn ở trên chiếc váy của cô ta.
“Đường Nhật Khanh nói không sai, chiếc váy này của cô đã bị hỏng rồi.”
Đường Nhật Khanh nghe thế, có chút hoài nghi, không ngờ Lý Nghi Linh lại đứng về phía cô…
“Cô!” Sắc mặt của Chương Tú Tú lúc xanh lúc đỏ.
Lý Nghi Linh đi đến bên cạnh của Đường Nhật Khanh, thuận tay cầm điện thoại lên, chụp vài tấm ảnh Chương Tú Tú đang tức giận.
“Cô làm gì vậy!” Chương Tú Tú giơ tay lên muốn đoạt lấy điện thoại.
Lý Nghi Linh cầm điện thoại trong tay, trực tiếp trốn thoát khỏi tay của cô ta: “Không muốn tôi gửi hình ảnh này ra ngoài thì lập tức mở cửa để chúng tôi đi.”
Khuôn mặt của Chương Tú Tú xanh mét, đang muốn nói vài câu thì đột nhiên nhìn thấy Lý Nghi Linh mở điện thoại lên, lập tức khẩn trương.
Tin xấu về cô ta đã bay đầy trời rồi, cô ta không muốn bởi vì một chuyện nhỏ này mà mang phiền phức đến cho bản thân mình nữa, cô ta giận dữ nhìn lướt qua Đường Nhật Khanh, cắn răng, sai bảo Diệp Niệm Nhi: “Mở cửa để cho bọn họ đi!”