Chương 118: Thật Sự Không Để Ý?
CHƯƠNG 118: THẬT SỰ KHÔNG ĐỂ Ý?
Xem ra Phương Vĩnh Thành đã đi rồi.
Trong lòng Đường Nhật Khanh thấp thỏm, vẫn là bỏ công việc trong tay mà đi đến phòng làm việc cách vách, vừa đẩy cửa ra thì cô nhìn thấy sắc mặt u ám của người đàn ông.
“Tổng giám đốc Bùi, có gì phân phó ạ?”
Bùi Danh Chính nhìn cô, không khỏi cảm thấy tức giận, nói: “Ai bảo cô xuất viện? Không phải nói để cho cô nghỉ dưỡng thêm vài ngày nữa sao?”
Đường Nhật Khanh không lo lắng mở miệng: “Tôi cảm thấy khỏe lên nhiều rồi, ở trong bệnh viện một mình cũng chán…”
Cô còn chưa nói xong thì Bùi Danh Chính đã trực tiếp đứng dậy, cất bước đi về phía cô.
Toàn thân anh bao phủ lấy một tầng khí lạnh, vừa nghiêm túc có chút dọa người, Đường Nhật Khanh theo bản năng lùi về sau nửa bước: “Tổng… Tổng giám đốc Bùi.”
Một giây kế tiếp, cô cảm thấy eo chợt căng lại, bị người ta kéo vào trong ngực: “Đường Nhật Khanh, bây giờ càng ngày càng không nghe lời nữa phải không hả?”
Đường Nhật Khanh mở miệng phủ nhận: “Không có.”
Cô vốn dĩ không muốn ở bệnh viện, cũng vì thời gian gặp mặt anh rất ít, cô đến công ty rồi thì có thể ngày ngày nhìn thấy anh…
Chỉ là lời này cô để trong lòng chứ cũng không có ý tứ nói ra.
Đường Nhật Khanh ngước mắt, mở miệng hỏi: “Đúng rồi, anh thật sự muốn mang tôi đến hội giao lưu từ thiện à?”
Nếu như Bùi Danh Chính thật sự mang cô đi, chỉ sợ Hồ Nguyệt Như sẽ rất bất mãn.
Bùi Danh Chính rũ mắt mở miệng: “Sao? Cô không muốn đi?”
Cô muốn đi, nhưng cô cũng sợ nguời trong công ty sẽ chỉ trích sau lưng cô.
Cô chớp mắt do dự, nhẹ giọng nói: “Phó tổng giám đốc Phương mang thư ký An đi, nếu như anh mang tôi đi mà không mang thư ký đi thì chỉ sợ cô ấy không vui đâu?”
Bùi Danh Chính nhíu mày, nói: “Cô hà tất gì phải để ý người khác vui hay không vui?”
Đường Nhật Khanh nhất thời cứng họng, không biết phải nói gì.
Nhìn thấy sự lo lắng của cô, Bùi Danh Chính giơ tay lên, nhẹ nhàng nâng đầu cô lên, để cho cô đối diện với ánh mắt của mình: “Đường Nhật Khanh, tôi chọn cô đi là có lý do, xã hội này vốn dĩ là mạnh thắng yếu thua, kẻ muốn sinh tồn phải trải qua sự chiến thắng của kẻ địch, tôi chọn cô chính là nói rằng cô hoàn toàn xứng đáng với sự tín nhiệm của tôi, không liên quan đến thứ khác.”
Không liên quan gì đến quan hệ riêng tư của bọn họ hay là sự thiên vị của anh đối với cô.
Trong lòng Đường Nhật Khanh ấm áp, cong khoé môi, nhàn nhạt nở nụ cười: “Thật sự à?”
“Tôi còn có thể lừa được cô sao?” Nhìn thấy nụ cười của cô, Bùi Danh Chính cảm thấy lồng ngực như bị thiêu đốt, hận không thể khảm cả người cô vào thân thể của mình.
Đột nhiên, trong đầu của anh thoáng hiện lên một hình ảnh, anh mở miệng hỏi: “Phương Vĩnh Thành vừa mới nói gì với cô vậy?”
Đường Nhật Khanh sửng sốt, khẽ mở miệng: “Anh ta hỏi chuyện tôi bị đánh, dường như rất có hứng thú…”
Bùi Danh Chính nhíu mày thật chặt, trầm mặc trong chốc lát, anh khẽ buông Đường Nhật Khanh ra, mở miệng nhắc nhở: “Phương Vĩnh Thành không đơn giản, sau này đừng đi quá gần anh ta, anh ta hỏi cô điều gì thì tùy tiện trả lời qua loa là được rồi.”
Đường Nhật Khanh có chút ngờ vực: “Anh ta không phải là cánh tay đắc lực của ba anh sao?”
“Ai nói cánh tay đắc lực thì không có dã tâm?”
Đường Nhật Khanh nghe thế thì nhất thời hiểu rõ, cô gật đầu, không nói chuyện nữa.
Lúc này, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa dồn dập, giọng nói của Hồ Nguyệt Như truyền đến: “Tồng giám đốc Bùi, có người đến tìm…”
Đường Nhật Khanh vội vàng lui qua một bên, kéo xa khoảng cách với Bùi Danh Chính, sắc mặt Bùi Danh Chính khôi phục lại sự lãnh đạm, thuận miệng nói: “Vào đi.”
Hồ Nguyệt Như đẩy cửa, có chút gấp gáp nói: “Tổng giám đốc Bùi, vẫn là cô Lục lần trước, còn lần này thì trực tiếp tìm đến tầng trên đây của chúng ta, anh xem…”
Cô ta nói được một nửa, đột nhiên chú ý đến Đường Nhật Khanh đang ở bên cạnh, sắc mặt lạnh lẽo, lời nói cũng dừng lại.
Sau mấy giây, cô ta hoàn hồn lại, dời đi ánh mắt trên người Đường Nhật Khanh, lại nhìn về phía Bùi Danh Chính tiếp tục báo cáo tình huống: “Cô Lục đã ở ngoài cửa rồi, tổng giám đốc, anh có muốn gặp không?”
Không đợi Bùi Danh Chính trả lời, ngoài cửa đã truyền đến tiếng bước chân, kLý Nghi Linh một thân váy đỏ xinh đẹp, khuôn mặt thanh tú xuất hiện ngoài cửa.
Trong giọng nói của cô ta mang theo ý cười: “Thư ký Hồ, không làm phiền cô nữa, tôi đến cũng đã đến rồi, anh ấy sẽ không đuổi tôi ra ngoài đâu.”
Lúc Bùi Danh Chính nhìn thấy Lý Nghi Linh ngoài cửa, sắc mặt lạnh đi mấy phần: “Cô sao lại đến nữa?”
“Bùi Danh Chính, lời này đáng lẽ phải là tôi hỏi anh mới đúng chứ?” Lý Nghi Linh trực tiếp đi về phía trước: “Tối hôm qua anh đem tôi vứt ở quán bar, món nợ này tôi vẫn chưa tính với anh đâu!”
Đường Nhật Khanh đứng ở một bên, nghe thấy cô ta nói như vậy, trong lòng căng thẳng, tối hôm qua? Chẳng lẽ hôm qua Bùi Danh Chính gặp mặt Lý Nghi Linh?
“Hôm qua tôi có việc bận nên đi trước.” Bùi Danh Chính lãnh đạm mở miệng: “Tôi đặc biệt phân phó Triệu Đình Phong đến chăm sóc cô thật tốt, có chỗ nào chăm sóc không chu đáo phải không?”
“Ngược lại không có.” Lý Nghi Linh cười cười, đôi mắt đẹp phong tình vạn chủng: “Chẳng qua anh vứt tôi một mình ở đó không phải là hơi quá đáng hay sao chứ?”
Giọng điệu làm nũng giống như là tán tỉnh ve vãn giữa các đôi tình nhân với nhau.
Đường Nhật Khanh đứng bên cạnh giống như là người trong suốt, hoàn toàn bị xem nhẹ, đang lúc cô rối rắm nên đi hay ở lại thì Lục Lăng Nghệ quay đầu, nhìn về phía cô.
Cô ta nở nụ cười chào hỏi: “Không ngờ thư ký Đường cũng ở đây.”
Đường Nhật Khanh cười nhìn cô ta, coi như chào hỏi lại, vốn dĩ vẫn cho rằng Bùi Danh Chính sẽ phân phó cô đi lấy nước, nhưng đợi một hồi lâu cũng không thấy anh nói gì.
Bùi Danh Chính ngồi trước bàn làm việc, lạnh nhạt mở miệng: “Nếu như cô Lục không còn chuyện gì nữa thì mời về, tôi còn đang bận làm việc.”
Lý Nghi Linh không chút khách khí mà ngồi xuống đối diện anh, khuôn mặt mang theo ý cười hỏi: “Bùi Danh Chính, đây là lần thứ mấy rồi? Lần nào cũng cho tôi leo cây, như vậy không tốt lắm đâu?”
Ngữ khí của cô ta không yểu điệu như vừa nãy, dường như còn mang theo vài phần chất vấn.
Bùi Danh Chính nhìn chằm chằm cô ta mấy giây, một lúc cũng không nói chuyện, một lát sau thì anh nhẹ giọng nói: “Được, vậy không bằng tối nay ăn một bữa cơm đi.”
Lý Nghi Linh có chút hoài nghi, không ngờ hôm nay Bùi Danh Chính đột nhiên lại sảng khoái mà đáp ứng như vậy, cô ta sửng sốt, không yên tâm hỏi lại lần nữa: “Thật sự?”
“Ừ, tôi đặt nhà hàng, tối nay sẽ gửi địa chỉ qua cho cô.” Bùi Danh Chính nói xong, thuận tay lật văn kiện trước mặt, kiểm tra, ký tên, làm liền một mạch.
Lý Nghi Linh nhìn thấy anh không giống như tùy tiện nói, lúc này mới yên tâm, cười chớp mắt nói: “Được, vậy tôi đợi tin nhắn của anh.”
Cô ta nói xong thì đứng dậy, liếc nhìn Đường Nhật Khanh ở bên cạnh, cất bước đi ra khỏi phòng làm việc.
Sau khi Lý Nghi Linh rời đi, Đường Nhật Khanh đứng ở đó, càng cảm thấy cả người không được tự nhiên, nhất là trong lòng không thoải mái, giống như bị thứ gì đó chặn lại, tiến không được mà lùi cũng không xong.
Đường Nhật Khanh định xoay người cất bước rời đi, vừa mới đi được hai bước thì nghe thấy giọng nói đằng sau lưng: “Đứng lại.”
Cô cắn môi, vừa xoay người thì đối diện với ánh mắt của người đàn ông, cô nén lại tâm tình, rũ mắt mở miệng: “Tổng giám đốc còn phân phó gì không?”
Nhìn thấy biểu tình lạnh nhạt của người phụ nữ, Bùi Danh Chính khẽ cong môi, nhẹ giọng nói: “Qua đây.”
Đường Nhật Khanh tiến lên hai bước thì dừng lại.
Nhìn ra được cô không vui vẻ, ý cười trong đáy mắt của Bùi Danh Chính càng đậm, anh đứng dậy, cất bước đi đến chỗ cô, cách cô nửa bước chân thì dừng lại: “Không vui à?”
“Không có.” Đường Nhật Khanh quy củ trả lời.
Anh và người phụ nữ khác hẹn gặp mặt ngay trước mặt cô, cô sao lại không để ý chứ? Nhưng cô cố tình không muốn để lộ ra nửa phần để ý của mình.
Bùi Danh Chính khẽ cười, giơ tay lên không nặng không nhẹ mà chạm trán cô: “Tối nay đi với tôi.”
“Hả?” Đường Nhật Khanh hoài nghi ngước mắt nhìn anh: “Vì sao muốn tôi đi?”
Đáy mắt của Bùi Danh Chính giống như hàm chứa đầy ánh sao: “Chẳng lẽ cô muốn để tôi đơn độc một mình ở chung với cô ta à?”
Đường Nhật Khanh trầm mặc mấy giây, rũ mắt xuống, nhỏ giọng thầm thì: “Tôi không để ý…”
“Cái gì?” Bùi Danh Chính vươn tay đè vai cô, cúi người hỏi: “Cô thật sự là không để ý?”