Chàng Ceo Của Tôi Bản Full

Chương 117: Chap-117




Chương 117: Định Dẫn Ai Đi Cùng?

CHƯƠNG 117: ĐỊNH DẪN AI ĐI CÙNG?

Đường Nhật Khanh dừng lại, sắc mặt trở nên nghiêm túc: “Mẹ, không phải lần trước con đã giải thích qua rồi sao?”

Mẹ Đường vẫn không tin: “Khanh, mẹ nhìn con lớn lên, con vẫn muốn giấu mẹ sao?”

Chỉ dựa vào thân phận của Bùi Danh Chính mà nói, cho dù Đường Nhật Khanh là trợ lý đắc lực của anh, cũng không đáng để anh đặc biệt sắp xếp vệ sĩ đến bảo vệ, hơn nữa còn ngày đêm túc trực, liên tục tận mấy ngày.

Nếu như nói giữa Bùi Danh Chính là Đường Nhật Khanh chẳng có gì, bà thật sự không tin

Mẹ Đường thở dài một hơi, tiếp tục nói: “Khanh, đừng chê mẹ nói nhiều, mẹ chỉ quan tâm con, con cũng đến tuổi rồi, về mặt tình cảm mẹ không quản nổi nữa, nhưng có gì con nhất định phải nói với mẹ, đừng khiến mẹ lo lắng, biết chưa?”

Trong lòng Đường Nhật Khanh ấm áp, đồng thời cũng cảm thấy có chút áy náy, cô hít sâu, nhìn mẹ Đường, gật đầu: “Mẹ, con biết rồi, mẹ cứ yên tâm.”

Nếu như cô và Bùi Danh Chính thật sự là quan hệ nam nữ, chắc chắn cô sẽ nói với bà, hơn nữa bây giờ cô chỉ muốn làm tốt công việc, còn phải điều tra rõ chuyện bố mẹ bị tố giác, những việc khác, chỉ đành để sau rồi tính.

Sau khi ra viện, Đường Nhật Khanh ăn cơm cùng mẹ Đường, về nhà nghỉ ngơi, buổi chiều liền đến thẳng công ty.

Vừa đến phòng Tổng Giám đốc công ty, cô nhìn một vòng cũng không thấy bóng dáng của Bùi Danh Chính, càng kỳ lạ hơn là, cả bóng dáng của Hồ Nguyệt Như và mấy trợ lý thực tập khác đều không thấy.

Lẽ nào là đi họp rồi?

Đường Nhật Khanh trở về phòng làm việc của mình, cầm cốc nước đi thẳng đến phòng chờ, vừa bước đến cửa đã nghe thấy tiếng nói chuyện xì xào.

“Tôi nghe người ta nói, lần giao lưu từ thiện này khác với lần trước, phác họa cách tổ chức có rất nhiều hoạt động thú vị, còn cho phép người tham gia dẫn theo một người khác giới đi cùng!”

“Vì sao cứ phải là người khác giới chứ?”

“Bởi vì có mấy mục hoạt động là hoạt động thể dục! Nếu như bạn cùng giới thì sẽ không công bằng lắm! Lần này có thể là phải chọn ra một đại sứ từ thiện Hải Thành, ai thắng thì không chỉ là giành được thể diện cho bản thân, cũng là đại diện cho cả công ty luôn đó!”

“Ra là vậy! Nghe có vẻ rất thú vị! Nhưng mà mọi người nói xem, Tổng Giám đốc Bùi của chúng ta sẽ đưa ai đi cùng đây!”

“Cái này không dễ đoán, đều nói là có khả năng sẽ dẫn theo thư ký, tôi nghe nói Phó Tổng Giám đốc Phương định dẫn theo thư ký An…”

“Vậy Tổng Giám đốc Bùi… sẽ dẫn theo thư ký Đường đó sao?”

“Không phải chứ, không phải Đường Nhật Khanh bị người ta đánh rồi sao? Mấy ngày nay không thấy cô ấy đến công ty, tôi cảm thấy Tổng Giám đốc Bùi có lẽ sẽ dẫn theo thư ký Hứa, dù sao cô ấy cũng làm việc ở công ty mấy năm rồi…”

Đường Nhật Khanh đứng ở ngoài cửa, nghe rõ mồn một cuộc nói chuyện của bọn họ, cô nắm chặt cốc nước, quay người rời xa khỏi phòng chờ.

Lần trước cô nghe Bùi Danh Chính nhắc đến buổi giao lưu từ thiện, không ngờ đảo mắt đã sắp đến ngày tổ chức rồi, hiện nay mọi người trong công ty đều đã biết, bàn tán sau lưng cũng là chuyện bình thường.

Bùi Danh Chính nói là sẽ đưa cô đi, nhưng bây giờ chuyện cô bị đánh đã lan truyền rộng trong công ty rồi…

Cô đang nghĩ đến thất thần, ánh mắt quét đến bóng hình ở không xa phía trước, cô vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Phương Vĩnh Thành và An Nhu.

Cô hồi lại thần trí, lập tức nở nụ cười nghênh đón: “Phó tổng Giám đốc Phương”

Phương Vĩnh Thành hơi gật đầu, ánh mắt quét một lượt qua người cô, lên tiếng hỏi: “Tổng Giám đốc Bùi của mấy cô đâu? Sao không thấy ở đây?”

Đường Nhật Khanh cười trả lời: “Chắc là Tổng Giám đốc Bùi có việc nên ra ngoài rồi.”

“Chắc là?” Phương Vĩnh Thành bỗng đổi sắc mặt, giọng nói cao lên: “Cô thân là thư ký, Tổng Giám đốc đi đâu cô cũng không biết?”

Đường Nhật Khanh vội giải thích: “Xin lỗi, Phó tổng Giám đốc Phương, tôi cũng là vừa mới đến công ty.”

“Vừa đến công ty?” Phương Vĩnh Thành im lặng một lát, lập tức phản ứng lại: “Nghe nói mấy ngày trước cô xảy ra chuyện? Làm sao thế?”

Đường Nhật Khanh thu mày lại, không biết nên trả lời thế nào, sau mấy giây đứng hình, vừa ngẩng đầu, liền đối mặt với ánh mắt sắc bén của Phương Vĩnh Thành: “Tôi… bởi vì chút sự cố.”

Liên quan đến việc đó, cô không muốn nhắc lại thêm nhiều nữa, bây giờ Phương Vĩnh Thành hỏi như vậy, cô cũng không thể không trả lời, chỉ đành nói qua loa vậy thôi.

Nhưng không ngờ Phương Vĩnh Thành vẫn không tha, tiếp tục hỏi: “Sự cố gì? Chi bằng nói ra nghe thử?”

Cổ họng Đường Nhật Khanh ngập ngừng, trái phải làm khó, không biết có nên nói không, thì chính vào lúc này, bên cạnh đột nhiên truyền đến một âm thanh trầm thấp mạnh mẽ: “Phó tổng Giám đốc Phương, nếu đã đến rồi, sao không vào phòng làm việc ngồi đợi?”

Trong lòng Đường Nhật Khanh run lên, vừa quay đầu liền nhìn thấy Bùi Danh Chính sải bước về phía bọn họ, trong chốc lát, cô âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Phương Vĩnh Thành nghe vậy, cười haha hai tiếng: “Tôi vừa đến, nhìn thấy thư ký nhỏ của anh, thuận miệng hỏi thăm thôi.”

Bùi Danh Chính bước qua, không chút sơ hở đứng chắn trước mặt Đường Nhật Khanh, gương mặt tươi cười nhìn Phương Vĩnh Thành: “Vậy đến phòng làm việc của tôi nói chuyện đi.”

“Được.”

Bùi Chính Danh thấy Phương Vĩnh Thành đồng ý, quay đầu nhìn về phía Đường Nhật Khanh: “Mang hai cốc trà qua đây.”

“Vâng.”

Đường Nhật Khanh trả lời, lập tức quay người đi chuẩn bị.

Cô cầm cốc, nghĩ lại sự nhằm vào không rõ nguyên nhân lúc nãy của Phương Vĩnh Thành, trong lòng thấp thỏm bất an.

Dường như từ lần đầu tiên gặp Phương Vĩnh Thanh, ông ta không có thiện cảm với cô lắm, giờ đây liên quan đến việc cô bị đánh lan truyền rộng khắp trong công ty, Phương Vĩnh Thành không phải không biết, ông ta cố tình truy hỏi tận gốc, hỏi cô nguyên do, rõ ràng là muốn khiến cô khó xử.

Chuẩn bị xong trà nước, Đường Nhật Khanh bưng khay mang qua phòng làm việc, vừa đúng lúc nghe thấy họ đang bàn bạc chuyện của buổi giao lưu từ thiện.

“Bên này tôi đã sắp xếp xong hết rồi, An Nhu làm việc một thời gian dưới quyền của tôi rồi, giữa hai người cũng có sự ăn ý, tôi sẽ đưa cô ấy đi cùng.”

Bùi Danh Chính nghe Phương Vĩnh Thành nói như vậy, uống một ngụm trà, không lên tiếng.

Phương Vĩnh Thành nhìn Đường Nhật Khanh đứng bên cạnh, lại nhìn về phía Bùi Danh Chính: “Danh Chính, anh thì sao? Anh định đưa ai đi cùng?”

Bùi Danh Chính nghe vậy, chầm chậm bỏ cốc trong tay xuống, liếc Đường Nhật Khanh một cái, nói: “Đưa cô ấy đi.”

Trong phòng làm việc bỗng nhiên an tĩnh mấy giây, chốc lát, Phương Vĩnh Thành mỉm cười, mở miệng hỏi: “Không phải thư ký Đường bị thương, sẽ không được thuận tiện sao?”

Bùi Danh Chính trầm mặt, ánh mặt lạnh đi, nhìn về phía ông ta, hỏi ngược: “Ai nói vậy?”

Phương Vĩnh Thành thấy mặt của Bùi Danh Chính biến sắc, liền chuyển chủ đề: “Chắc là tôi nghe nhầm rồi, nhân viên ở dưới tám chuyện nhiều quá, luôn luôn ăn không nói có, Danh Chính à, buổi giao lưu từ thiện lần này khác với năm ngoái…”

Đường Nhật Khanh càng nắm chặt chiếc khay, rốt cuộc là vẫn chưa nói ra được nửa chữ, cô xoay bước, chầm chậm ra khỏi phòng làm việc.

Tuy không rõ vì sao Phương Vĩnh Thành không thích mình, nhưng liên quan đến việc cô bị đánh, không phải toàn bộ Bắc thị trên dưới đều biết hết rồi đấy chứ?

Cô quay lại phòng làm việc của mình để xử lý văn kiện trên bàn, tâm trạng thất vọng, không lên nổi tinh thần, bất giác đã nửa tiếng trôi qua.

Bỗng nhiên, chuông điện thoại trên mặt bàn vang lên, là cuộc gọi nội bộ, Đường Nhật Khanh tiện tay nghe điện: “Alo?”

Đầu bên kia truyền đến giọng nói vô cùng có từ tính của đàn ông: “Đến phòng làm việc của tôi một chuyến.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.