Chân Lộ

Chương 101: Trung tâm mảnh đại lục thần bí - Cung điện trên trời




Năm giờ sau, Vô Thường đã tiếp cận phạm vi 1,5km của một trong số mười sợi xích to lớn nối thẳng lên cung điện hoàng tráng trên cao, to rộng ít nhất cũng phải gần một nhìn mét.

Hắn đứng đó mắng chửi.

-Đã năm giờ, đúng là đã năm giờ trôi qua trên con đường không khác gì đồi trọc vậy mà lại không có lấy một tên nào thăm hỏi, đúng là khi đã xui thì đừng hỏi tại sao nước biển có màu xanh. Khốn nạn.

-Haizz, trời sắp tối, chúng ta đi thêm chừng 200m nữa liền cắm trại nghỉ ngơi.

Nói với Phong thúc sau lưng tựa như một người sống, cả hai lần nữa bước đi.

Thế nhưng khi chỉ đi được hơn 50m, Vô Thường và Phong thúc bỗng không còn mối liên hệ với nhau, điều này khiến Vô Thường tức thì nhíu mày quay lại nhìn.

-WTH?

Thấy một đống bụi cát tựa như tro tàn nằm ngay tại vị trí của Phong thúc vừa đứng, Vô Thường kinh ngạc bật thốt lên, cả thân thể hắn đều ứa mồ hôi lạnh mà không dám cử động dù chỉ là một ngón tay.

Một giây trước Phong thúc còn ngay sau lưng, một giây sau lại quỷ dị biến thành bụi tro trong khi Vô Thường không hề cảm ứng được bất kỳ một loại lực lượng sức mạnh mờ ám nào sát hại, đây là điều quá khiến người khiếp sợ.

Vô Thường đứng bất động trong tình huống lúc này chính là phản ứng khi hắn cảm thấy rùng mình kinh hãi. Một người sống sờ sờ tự dưng chết ngay sau lưng không một tiếng động, ai mà không hoảng.

“Xong đời thằng bé”.

Kêu khổ trong lòng, Vô Thường cứ thế duy trì thế đứng bất động để cái điều nên đến sẽ phải đến, hậu quả nên có sẽ phải có, tác động lên người hắn.

Thế nhưng mà khi hắn chờ đợi đến phút thứ bảy, vẫn không thấy điều gì lạ thường tấn công bản thân như dự đoán, trong đầu hắn chợt nghi hoặc, thân thể đều được buông lòng thoải mái vì đã xác định được rõ là không có sinh vật ẩn núp ra tay muốn mưu hại hắn.

-Phù.

Thở dài một hơi thoát chết, Vô Thường nhìn bầu trời đang khuất dạng mà suy nghĩ sự tình xung quanh cái chết của Phong thúc, nguyên nhân vì sao một con quái thú lại bỗng dưng hóa thành tro bụi.

Vài giờ sau.

-Có lẽ vì một nguyên nhân nào đó nên quái thú không thể tiến đến trung tâm mảnh đại lục, hoặc cũng có thể là phạm vi gần sợi xích lớn kia.

Ngã lưng nằm trên ghế gỗ cùng một không gian tối om, Vô Thường đưa ra lời suy đoán liền nằm ngủ mất.

Sự tình Phong thúc hóa thành tro, hắn ngoài cái lý giải là do nguyên tắc cuộc tranh đoạt đã định, quái thú vốn không thể tiến lại gần trung tâm mảnh đại lục là có lý nhất, còn lại, tất cả đều không có căn cứ để nói.

“Ê ku, báo mày tin buồn”.

Vô Thường vừa nhắm mắt không được quá 34 phút, giọng Vô Thường kia chợt vang lên trong đầu hắn sau khi đã phân tích xong tài liệu có được từ con rồng vàng, đánh thức hắn tỉnh dậy.

“Không cần nói tao cũng biết, Thiên Binh hoặc Thiên Cụ đã bị người đoạt được rồi chứ gì?”

Vô Thường ngáp dài lên tiếng. “Tin buồn” mà Vô Thường kia muốn nói theo hắn thì không còn vấn đề nào khác hơn vấn đề này, quá dễ để đoán được.

“Đúng vậy, Thiên Binh có dạng cây thương với uy năng có thể tạo ra một ngọn lửa có thể thiêu đốt mọi vật đã được Nhị Thập Tam hoàng tử của Long tộc lấy được và đặt tên là Thiên Hỏa Thần Long Thương”.

“May mắn một chút cho mày, vì nó là Thiên Binh đã vượt qua cấp độ cho phép nên chỉ chiếm chứ chưa được sử dụng, nếu không kế hoạch giả heo ăn thịt chuột của mày liền đi tong”.

“Rồi, rồi, vậy còn gì nữa thì nói thẳng giúp, mấy ngày nay tao khá mệt nên rất cần được yên giấc một đêm”.

Là một kẻ âm hiểm xứng với câu “ngoài thì làm vậy nhưng bên trong lại chưa chắc đã như vậy”, rồi cộng thêm với rất nhiều thứ, nhiều điều, nhiều thông tin buộc hắn phải xoay não suy nghĩ liên tục, đầu Vô Thường hiện tại rất nặng trĩu, rất căng thẳng mệt nhọc. Hắn cần phải dừng hoạt động lại trong ít nhất là vài giờ, nếu không sự điên cuồng khát máu sẽ quay lại ám ảnh hắn.

“À, vẫn còn một vấn đề, đó là mày quá óc chó. Con rồng điên kia lấy được Thiên Hỏa Thần Long Thương chính là vì nó đã ngồi xuống năn nỉ rất, rất lâu mới được nó chấp thuận. Nếu như lúc đó mày đến nhanh thì có lẽ đã khác. Hết rồi, biến, cút, yên ngủ giấc ngủ ngàn thu của mày đi”.

Mắng chửi Vô Thường một câu vừa nhanh, vừa rõ, vừa ro, Vô Thường kia lập tức mất dạng.

Thật ra thì Vô Thường kia còn khá nhiều điều muốn nói về Long tộc nhưng thấy Vô Thường đã mệt nên cũng tạm lặng im, chờ ngày khác có cơ hội lại trao đổi.

-Á đù, hành động năn nỉ cũng ăn xin được sự tán thành của Thiên Binh?

-Haizz, xem như lại một lần óc chó nữa vậy.

Thở dài vì quá thiếu thông tin về mảnh đại lục, đã thế Nhân tộc trong mười mấy vạn năm lại cũng không có lấy một người tiến được đến trung tâm để ít nhiều cũng biết một vài thông tin mà sẽ chia cho con cháu sau này tham gia cuộc tranh đoạt. Vô Thường hiện lên vẻ mặt chán đời rồi quay trở lại với giấc ngủ yên bình của hắn.

Sáng hôm sau, Vô Thường cô đơn rời đi rất sớm, khoảng cách so với tòa cung điện đã ngay trước mắt, hắn cũng đến lúc nên leo lên.

Tầm 10 phút sau đó, Vô Thường đã đi đến dưới chân rễ của sợi xiềng xích mà cũng có thể gọi là chân cầu vì kích thước của sợi xích quá lớn, rộng chừng 1m là ít.

-Hửm, cứ tưởng nó có gì đó đặc biệt, không ngờ ta lại đã sai.

Không hề cảm ứng bất cứ luồng năng lượng sức mạnh nào quái lạ tỏa ta từ sợi xích, Thiên Địa Nhãn cũng không đủ đẳng cấp để nhìn, Vô Thường chỉ đành bó tay bỏ qua. Hắn hai chân sử dụng linh lực để tạo thành một chất nhày dính rồi bắt đầu hiên ngang bước đi trên sợi xích dài khoảng 700m trong khi nếu đổi lại là trường hợp của người khác thì phải rất khó khăn níu kéo từng chút một di chuyển vì linh lực hoặc sức mạnh năng lượng khác của họ không có khả năng “làm chất dính” giống như hắn.

Lại qua thêm 13 phút, Vô Thường rốt cuọc đã đặt chân đến trước một trong mười cánh cửa lớn của cung điện.

-Két.

Không chần chừ, Vô Thường một cánh tay nhỏ đẩy của ra, âm thanh cửa mở vang lên, khung cảnh tĩnh mịt bên trong cũng dần dần hiện ra trước mắt hắn.

-Hừm, ra đây là nơi diễn ra cuộc phân tranh thứ hạng sắp tới sao? Nó rất trống trãi, rất thuận tiện và rất dễ cho việc tung ra các chiêu thức biến ảo dù lớn hay nhỏ.

Ở bên ngoài, khi chưa leo lên sợi xích thì ai đều nhìn thấy nó dường như là một tòa cung điện nguy nga, lộng lẫy, nhưng bên trong, ẩn sau màn “hào nhoáng” ấy lại chính là một đại đấu trường vô cùng thoáng rộng và hùng vĩ dạng vòng tròn.

Khắp nơi bên trong đấu trường thì ngoài mười cái đình nằm ở mỗi mười cạnh khác nhằm làm trạm dừng chân, ngủ nghỉ hay chờ đợi cho mười chủng tộc đến được trung tâm thì tất cả đều là nền gạch trắng xóa bằng phẳng.

-Quao, khí tức mạnh rất nhiều.

Cánh cửa vừa được mở ra, điều tất yếu xảy ra đối với Vô Thường sau đó dĩ nhiên là có hàng chục cặp mắt mang theo uy áp mạnh hơn rất nhiều so với nhóm người Tiêu Thần áp về hắn, kiểm tra thông tin của hắn dù đứng ở khoảng cách lên đến vài trăm mét.

-Quá yếu.

-Là một kẻ tệ hại, không biết là ở chủng tộc nào.

-Hừm, mùi này dĩ nhiên lại là của bọn Nhân tộc thấp hèn, nó tuyệt không sai.

-Nhân tộc sao, không phải các vị tộc lão đều kể rằng Nhân tộc chưa bao giờ đặt chân đến được mảnh trung tâm?

-Có lẽ kẻ này là kẻ mạnh nhất trong lớp trẻ Nhân tộc 15 vạn năm qua, thật quá buồn cười.

-Yếu như sên, ta một quyền vẫn đánh rụng được.

-…

Hai giây cảm ứng, tất cả các ánh mắt sau khi biết kẻ vừa vào chỉ có sức mạnh yếu ớt, thua kém họ đến vài lần liền dời đi, mặc kệ hắn muốn làm gì thì làm miễn là đừng đ-ng đến họ.

“Á đù, được, chờ bố mày giải quyết xong vài thằng này sẽ đến các ngươi”.

Cảm ứng có vài luồng khí tức đang tiếp cận, Vô Thường nay đã có sức mạnh chỉ hơn Tiêu Thần một chút tựa như không biết gì, tay chân lóng ngóng như dân quê mới lên thành thị mà quan sát kĩ hơn một vòng đấu trường.

“Chỉ mới có sáu tộc quần, trừ Nhân tộc đại diện là ta thì còn lại ba tộc khác nữa vắng mặt, hẳn là ba tộc xếp hạng kế cuối”.

Nhìn thấy bốn đình viện không một bóng người lại cộng với việc cảm ứng sức mạnh chỉ có có đúng sáu loại, Vô Thường làm ra kết luận.

-Vụt.

Cũng đúng lúc này, ba thân ảnh mà Vô Thường đã cảm ứng được từ trước cũng đã từ ba hướng khác nhau tiến đến phạm vi 20m của Vô Thường rồi dừng lại.

-Nhóc con Nhân tộc, trên người ngươi có thứ gì thì nhanh giao ra cho bổn đại gia để bổn đại gia tha cho ngươi một mạng, nếu không thì đừng nói hạng chót, một hạng ngươi cũng không có mà đem về cái Nhân Giới nhỏ yếu rẻ rách của ngươi.

Đứng đối diện Vô Thường, một thiếu niên có màu đen tối trông khá gầy gò nhìn Vô Thường với mười chiếc nhẫn giới đủ màu sắc đeo trên tay mà nhỏ dãi thèm khát.

-Không phải a tên ma tộc gớm ghiếc, đồ đạc của tiểu tử này phải thuộc về Quỷ tộc cao quý bọn ta, đ-ng vào là chém đứt tờ rym ngươi.

Đứng ở cánh trái Vô Thường, một thanh niên có cánh da tựa cánh dơi đằng sau lưng dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn thiếu niên đen tối gầy gò mà nói.

Tiếp đó, thanh niên trông vừa tuấn mỹ lại vừa tràn ngập sự kiêu ngạo hùng hồn đến từ Long tộc cũng lên tiếng một cách ngạo mạn vô cùng.

-Bớt nhảm đi, tất cả tài nguyên của Nhân tộc nhỏ bé này đều thuộc về Thiên Tiêu ta đây, hai phế vật như các ngươi cũng xứng đáng có được sao, buồn cười.

Đối với Long tộc, gặp kẻ không mạnh hơn so với bản thân chính là một cơ hội tốt để thỏa chí kiêu ngạo vốn của của Long tộc.

Vô Thường được ba người bao vây đều trực tiếp bị ba người xem như chưa từng tồn tại.

“Khốn nạn cái bọn này”.

Đáp xuống gần cạnh Vô Thường, cướp đồ cũng là cướp của Vô Thường thế nhưng ba người thanh thiếu niên đến từ Ma tộc, Quỷ tộc và Long tộc đều không hề để mắt đến Vô Thường, xem Vô Thường như một cọng rơm, cỏ rác hoặc nô lệ yếu nhược phải nghe lệnh chủ nhân. Bất quá điều này thật sự cũng không hề đả động gì nhiều đến hắn, bởi với kinh nghiệm của hắn, chuyện này là chuyện quá đổi bình thường, ngày xưa đã bị nhiều nên giờ rất quen.

Do vậy để đáp lại “lời chào” của ba người, Vô Thường đơn giản chỉ là vừa bước đi và vừa vỗ tay tạo ra từng tiếng “bặc bặc bặc” liên hồi, miệng thì liên tục mở lời tán dương.

-Hay, hay, rất hay, rất tốt, giỏi lắm, kinh thật, ôi vãi,…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.