Cha Tổng Thống Của Cục Cưng Sinh Đôi

Chương 162




"Đào Dục Huyên, đưa cuộn dây cho tôi, để cho tôi thả với." Tiêu Nhã Hinh đứng một bên nhìn thấy con diều giấy bay rất cao, lập tức muốn cướp lại để điều khiển con diều.

"Đợi một chút." Gương mặt nhỏ nhắn của Đào Dục Huyên căng thẳng, sau đó sau đó tay dùng sức tung lên, dây diều lập tức bị đứt, con diều đang bay trên cao từ từ rơi xuống, nhưng mà không rơi xuống khi nghĩ mát, mà rơi xuống sân của một ngôi biệt thự khác.

"A, diều đứt dây rồi." Lúc Tiểu Nhi nhìn thấy diều bị đứt dây, lập tức che miệng nhỏ nhắn của mình lại, vẻ mặt tiếc nuối.

"Cậu xem đi, đều tại cậu, làm diều giấy bị đứt dây rồi." Tiêu Nhã Hinh nhìn con diều biến mất không nhìn thấy gì nữa thì vẻ mặt rất khó chịu, oán giận nói với Đào Dục Huyên.

"Đi tìm trả lại." Đào Dục Huyên nói, lập tức nhấc chân đi ra ngoài khu nghỉ mát.

"Đợi một chút, tôi cũng muốn đi." Tiêu Nhã Hinh thấy thế, lập tức nhấc chân đuổi theo.

Tiểu Nho nhìn thấy hai người đều đi, cũng vội vàng từ trên đồng cỏ đứng lên, đuổi theo sau lưng hai người.

Trợ lý của Tiêu Nhã Hinh và nhóm vệ sĩ nhìn thấy một màn này, hiển nhiên cũng không dám chậm trễ, nhanh chóng đi theo bảo vệ.

Đào Dục Huyên chạy một mạch đến trước cổng ngôi biệt thự, chỗ này đối với cậu không còn quen thuộc nữa.

"Diều rơi ở đây sao?" Tiêu Nhã Hinh nhìn nhìn cửa ra vào, cổng sắt của ngôi biệt thự đang đóng, cô kiễng chân lên nhìn vào bên trong.

"Ừ, là rơi ở đây, đi nhấn chuông cửa đi." Đào Dục Huyên vừa nói, vừa chỉ tay về phía chuông cửa cao hơn mình một đoạn.

Tiêu Nhã Hinh nghe vậy, lập tức tiến lên, đến bên cạnh cửa sắt, đưa tay nhấn chuông cửa.

Không bao lâu sau, chỉ thấy một ông bác hơn năm mươi tuổi đến cạnh cửa hỏi bọn họ: "Các người tìm ai?"

"Xin chào ông, con diều của chúng con rơi xuống trong sân của ông, có thể cho chúng con vào tìm một chút không?" Đào Dục Huyên trả lời trước.

"Diều sao? Các người ở chỗ này, tôi cho người đi tìm giúp các người tìm được sẽ trở lại." Ông bác vẻ mặt nghiêm túc, nói xong thì xoay người muốn đi.

"Ông ơi, con muốn đi tiểu, có thể cho con mượn nhà vệ sinh của nhà ông được không? Con có quen người dì xinh đẹp ở đây, lần trước ở đây có một chú kết hôn, mẹ của con còn đưa con đến đây chúc mừng đó." Giọng nói non nớt của Đào Dục Huyên vang lên.

"A! Phải không? Ngài là công tử của ai?" Ông báo nghe Đào Dục Huyên nói có đến đây, lo lắng thân phận đặc biệt của cậu nên không dám thất lễ.

"Ông ơi, ông có thể cho con vào trước được không? Con thật sự rất muốn đi tiểu không thể nhịn được nữa rồi...." Đào Dục Huyên không nói thân phận của mình cho ông ta biết, cậu bày ra bộ dạng sắp không nhịn được nữa.

"A, mau vào đi." Ông bác nghe vậy, lập tức mở cửa ra mời bọn họ vào nhà.

Cứ như vậy, Đào Dục Huyên cùng Tiêu Nhã Hinh còn có Tiểu Đào dũng cảm khí thế bừng bừng đi vào biệt thự, cùng lúc đó trợ lý của Tiêu Nhã Hinh cũng đi theo, vệ sĩ phía sau cô cũng muốn đi vào, nhưng mà ông bác kia lại do dự, dường như muốn ngăn cản bọn họ đi vào.

Đào Dục Huyên nhìn ra sự lo lắng trong mắt ông bác, quả thật, bọn họ vô duyên vô cớ đi vào đông người như vậy, mặc dù là người quen, nhưng cũng làm cho người ta có chút không yên lòng.

Vì vậy Đào Dục Huyên quay đầu nói với trợ lý của Tiêu Nhã Hinh: xin chị trợ lý, các chú vệ sĩ ở ngoài cửa đợi con một chút, chúng con lập tức ra liền, không có vấn đề gì đâu."

Trợ lý nghe vậy, đầu tiên do dự một chút, sau đó nhìn vẻ mặt thành thật của Đào Dục Huyên thì không biết làm sao, vô cùng tin tưởng cậu, vì vậy quay đầu ý bảo vệ sĩ chờ ở bên ngoài là được rồi.

Sau khi đoàn như đi vào trong nhà, Đào Dục Huyên hỏi nhà vệ sinh ở đâu, sau đó một bộ dạng gấp gáp không thể nhịn được nữa chạy về phía nhà vệ sinh.

Những người còn lại ở lại phòng khách uống trà.

Sau khi Đào Dục Huyên chạy ra khỏi tầm mắt của mọi người, thì chạy về phía căn phòng ở gần vườn hoa, không quá bao lâu, cậu đã dừng bước trước một căn phòng có cửa sổ thủy tinh sát đất với bức màn đã được phủ xuống.

Mà bên kia bức màn có một người đang ngồi, Mạc Lam vẻ mặt buồn bã, đang nhớ đến Lý Doãn Trạch.

Cậu đứng trước cửa sổ do dự thật lâu, thì đi đến, tiện tay nhặt cục đá nhỏ trên mặt đất lên sau đó dùng sức ném về phía cửa thủy tinh dày này.

Lúc này, Mạc Lâm đang ngồi ngấy ngốc trong phòng chợ nghe tiếng động từ cửa sổ truyền đến, cô ấy do dự một chút, sau đó nhanh chóng đi đến, kéo bức màn thật dày này ra, sau khi cô ấy nhìn thấy bóng người bên ngoài là Đào Dục huyên, thì vẻ mặt lập tức trở nên vừa mừng vừa sợ.

Cô ấy còn nhớ cậu, tuy rằng bọn họ chỉ gặp nhau một lần, nhưng một lần này cũng làm cho cô cả đời khó quên.

Rốt cuộc Đào Dục Huyên cũng nhìn thấy Mạc Lâm, cậu há to miệng, nghĩ muốn nói cái gì với cô ấy, nhưng lại nghĩ đến cô ở trong phòng căn bản không nghe được cái gì, vì vậy cậu lấy điện thoại trong người ra, nhanh chóng viết một tin nhắn, sau đó giơ lên cho Mạc Lâm ở trong phòng xem.

Mạc Lâm tò mò nhìn dòng chữ trong điện thoại của cậu, trong lúc nhất thời ngây người.

Trên đó viết: "Trước tiên nghĩ tất cả mọi cách đạt được tự do, nhất định phải sống thật tốt, anh ấy ở một nơi không xa chờ cô."

Qua hai phút sau, Đào Dục Huyên nghe có tiếng người nói chuyện truyền đến, bến có người đến, vì vậy cậu nhìn Mạc Lâm thật sâu, sau đó khép điện thoại lại, giống như một người không có chuyện gì ung dung đi về phía căn phòng ở cửa ra vào.

Mạc Lâm nhìn bóng lưng cậu rời đi, rất muốn gọi cậu lại để nhìn cậu lâu hơn, thậm chí từ chỗ cậu có thể biết thâm được nhiều tin tức, nhưng mà sau khi nhìn thấy có người bên ngoài, cô lập tức kéo bức màn xuống, sau đó bước về chỗ ngồi phía trước, trong lòng bách chuyển thiên hồi*

(Bách chuyện thiên hồi: là thành ngữ hình dung nhiều lần vòng đi vòng lại hoặc tiến trình rối rắm. Lữ Dao cũng có một khúc nhạc gọi là bách chuyển thiên hồi)

Sau khi Đào Dục Huyên đến phòng khách, nhìn thấy Tiểu Đào cầm con diều trong tay, vì vậy im42 lặng thở phào nhẹ nhõm.

"Ông ơi, cảm ơn ông đã giúp đỡ, chúng con còn muốn đi chơi thả diều, sễ không quấy rầy nữa. Thay mặt con hỏi thăm sức khỏe của dì xinh đẹp nha." Đào Dục Huyên nói x19ong, thì kéo Tiểu Nho chạy ra ngoài.

Tiêu Nhã Hinh còn đang uống nước trái cây, vừa nghe đến muốn đi, cô lập tức buông ly nước ra, chạy theo: "Này, Đào Dục Huyên, cậu chờ tôi một chút."

Ôn73g bác nhìn thấy bọn họ muốn đi, nhanh chóng đi ra mở cửa, còn đang hỏi Đào Dục Huyên là công tử nhà ai.

Đào Dục Huyên cười cười nói: "Mẹ của con là bạn tốt của dì Mỹ Ngôn. Chào tạm biệt ông."

Nói xong, nhanh chóng chạy ra khỏi biệt thự, bày ra một bộ dáng của đứa bé không có chút mưu đồ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.