Cha Tới Rồi, Mẹ Chạy Mau!!

Chương 51




Tự mình?

Cô ấy muốn đi tìm Bách Hiên?

Phương Lam cùng Mặc Thiên Tân sửng sốt.

Cái này chết chắc! Bọn họ sao có thể quên nhân vật quan trọng kia.

Làm sao bây giờ?

"Ta ra ngoài!" Tử Thất Thất cố tình nói lớn tiếng, mở cánh cửa nhà ra.

"Mẹ, chờ... chờ một chút, con có lời nói với mẹ!" Mặc Thiên Tân vội vàng gọi cô lại.

"Tớ nữa!" Phương Lam phụ họa.

Hai người cùng khẩn trương chạy tới trước mặt cô.

Tử Thất Thất trở nên kiêu ngạo, đắc ý cười nói: "Thực xin lỗi, hiện tại cho dù các ngươi muốn nói, ta cũng không có tâm tình nghe, cho nên tạm biệt..."

Nói xong, cô đi nhanh ra khỏi nhà.

Phương Lam cùng Mặc Thiên Tân đứng ở cửa, cảm thấy nguy cơ từng đợt xông lên tim bọn họ.

Đại sự... không ổn!

※※※

Khách sạn Rich

Phòng làm việc của tổng giám đốc.

Tử Thất Thất không ngờ lần đầu tiên mặc quần áo thường đứng trước cánh cửa này. Nhưng vẻ mặt cô lại cực kỳ bình tĩnh, tay phải thong dong vươn ra, nhẹ nhàng gõ ba cái lên cánh cửa.

"Cốc, cốc, cốc"

"Mời vào"

Âm thanh quen thuộc, đẩy cửa ra, hai chân trực tiếp đi thẳng tới bàn giấy, hai mắt cô nhìn thẳng vào Bách Hiên, không hề giấu diếm mục đích tới đây lần này.

Bách Hiên ngồi trên ghế làm việc trầm mặc nhìn cô.

Hai người bốn mắt đối lập nhau, trầm mặc hồi lâu...

Bỗng nhiên Bách Hiên chậm rãi mở miệng, nhẹ giọng nói: "Anh còn nghĩ sau khi em bước vào đây sẽ trực tiếp đánh anh hai quyền!"

"Tôi rất muốn đánh anh!" Tử Thất Thất thành thực đáp.

"Vậy vì sao không động thủ?"

"Bởi vì anh là ân nhân cứu mạng của tôi, cũng là người luôn chăm sóc tôi suốt bảy năm qua, nếu không có anh, tôi cũng không thể nuôi dưỡng Thiên Tân khỏe mạnh lớn lên như hiện tại, cũng không thể yên ổn sống đến bây giờ, ân tình của anh đối với tôi, tôi vĩnh viễn đều ghi tạc trong lòng, cho nên cho dù anh làm chuyện tối hôm qua đối với tôi, căm ghét anh, tôi cũng sẽ không đánh anh, chỉ có điều..." Cô ngừng lại, chuyển đến chủ đề chính, "Hôm nay tôi có thể bình tĩnh đứng trước mặt anh, là muốn hỏi anh một chuyện!"

"Chuyện gì?" Bách Hiên hỏi.

"Đêm qua, sau khi tôi hôn mê... anh đã làm gì tôi? Hoặc là đã xảy ra chuyện gì? Xin anh thẳng thắn nói cho tôi biết!" Cô hơi căng thẳng hỏi, hai tay nắm lại thành đấm, trong lòng bàn tay mơ hồ chảy mồ hôi.

Ở nhà, cô đã kiểm tra tỉ mỉ thân thể mình, không có bất luận ấn ký gì, cũng không có đau nhức, cho nên hẳn là không có làm chuyện kia, thế nhưng Phương Lam và Thiên Tân lại muốn che giấu cô, cho nên cô đoán nhất định là đã xảy ra chuyện gì đó với cô.

Sẽ là gì được? Cô muốn biết!

Bách Hiên nghe câu hỏi của cô, đôi lông mày nghi hoặc túc khởi.

"Anh ta không nói cho cô sao?" Anh đột nhiên hỏi lại.

"Cô ta?" Tử Thất Thất khó hiểu. "Anh nói chính là Tiểu Lam sao? Cô ấy cũng không nói cho tôi biết, cho nên tôi mới có thể tới tìm anh."

Tiểu Lam?

Bách Hiên kinh ngạc.

Tại sao cô ấy lại nghĩ thành Phương Lam? Chẳng lẽ cô ấy không biết Mặc Tử Hàn đã tìm được cô ấy?

Tại sao lại trở thành như thế này?

Nhưng mà...

"Nếu...." Anh chợt thong thả mở miệng, giọng nói thanh nhẹ nghiêm túc: "Anh nói tối hôm qua anh đã cùng với em ở trên giường, em sẽ làm thế nào?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.