Vũ Chi Húc thông qua kiếng chiếu hậu, nhìn thấy hai anh em họ ngồi ở phía sau lưng. Trông thấy Tử Thất Thất nở nụ cười thật tươi, trong lòng cảm thấy rất vui.
Quả nhiên nụ cười này rất thích hợp với cô, quả nhiên...... Người phụ nữ như vậy lại rất thích hợp với hắn.
Ngưỡng mộ được yêu, ước mơ được yêu...... Nhàn nhạt, nhu nhu......
Chỉ cần nhìn cô ấy như vậy là tốt rồi!
※※※
Chuông Trạch
"Cốc, cốc, cốc...... Cốc, cốc......"
Nửa đêm cửa phòng bị gõ vang, rõ ràng là sợ kinh động đến người ngủ ở trong phòng, nhưng cũng bởi vì có chuyện rất gấp nên vẫn không ngừng gõ cửa.
"Cốc, cốc, cốc...... Cốc, cốc......"
Chung Khuê từ trong giấc mộng mở hai mắt ra, vươn tay ấn công tắc đèn trên tủ đầu giường, sau đó chau mày vừa ngồi dậy vừa nói: "Ai vậy?"
"Lão gia, là tôi đây!" Ngoài cửa truyền đến giọng của Tần quản gia.
Chung Khuê nghe được thanh âm của ông ta, chân mày không khỏi nhíu thật sâu. Từ trước đến nay Tần quản qia chưa bao giờ đánh thức lão vào ban đêm, hôm nay lại phá lệ chắc là xảy ra việc gì đó rất gấp. Vội vàng cầm lấy áo khoác ở bên giường khoác lên người, sau đó một tay cầm lấy cây gậy đầu chim ưng, bước tới đem cửa phòng mở ra.
"Sao vậy? Chuyện gì mà phải vội vã như vậy?" Chung Khuê trầm giọng hỏi.
Tần quản gia cung kính khẽ cúi đầu với lão, sau đó có chút hốt hoảng nói: "Lão gia, người mà chúng ta phái đi giám sát Tử Thất Thất, đột nhiên mất liên lạc!"
"Mất liên lạc? Đã xảy ra chuyện gì?" Chung Khuê lạnh giọng.
"Tôi cũng không rõ lắm, lúc đầu bọn họ có gọi điện thoại báo cáo cho tôi, nói là vào lúc nửa đêm Tử Thất Thất lại đi ra ngoài, sau đó thì đột nhiên mất liên lạc, mà thiết bị định vị trên người của bọn họ, cũng cùng nhau mất tín hiệu tại sân bay."
Sân bay?
Chung Khuê nhắm mắt nghĩ ngợi.
Bảy người kia là người mà lão phái đi giám sát Tử Thất Thất, bọn họ theo sát Tử Thất Thất đến sân bay, sau đó thì mất liên lạc, vậy chứng tỏ đến sân bay thì bọn họ bị người khác phát hiện, nhưng bảy người kia là sát thủ mà lão tỉ mỉ chọn lựa, cho là Vũ Chi Húc có lợi hại đến đâu, cũng không thể cùng một lúc mà đánh bại được cả bọn.
"Khi bọn họ gọi điện thoại về báo cáo, có nhắc đến chuyện Tử Thất Thất đi ra ngoài cùng người nào không?" Lão hỏi.
"Cũng chỉ có một mình Vũ Chi Húc thôi!" Tần quản gia trả lời.
"Cũng chỉ có một mình Vũ Chi Húc?" Chung Khuê nghi ngờ lặp lại, sau đó lại rơi vào trầm tư. Lão hiểu rất rõ thân thủ của Vũ Chi Húc, tên nhóc đó không thể nào có bản lĩnh cùng một lúc mà giải quyết được bảy người kia, cho là năm năm không có gặp qua, thì hắn cũng không thể có được bản lãnh đó, nếu như là ba bốn người giúp sức thì còn có thể. Nhưng mà Tử Thất Thất cũng chỉ dẫn theo một mình hắn, căn cứ vào mấy lần trước cô đi ra ngoài mà phân tích, thì bên cạnh cô ít nhất cũng sẽ mang theo hai hoặc ba người trở lên, chuyện này chứng tỏ Tử Thất Thất đối với lần đi ra ngoài này rất có lòng tin mình sẽ không xảy ra chuyện gì, hơn nữa còn là đến sân bay, chẳng lẽ là đi đón nhân vật nào đó rất lợi hại, cho nên mới thả lỏng cảnh giác như vậy? Nếu là như thật thì người đó có khả năng nhất chính là Phương Lam và Mặc Thâm Dạ rồi.
Chẳng lẽ Mặc Thâm Dạ đã trở về?
"Mau đi tìm, mau phái người đi tìm, nhất định phải tìm được Tử Thất Thất, xem cô ấy đang ở chung một chỗ với ai!" Chung Khuê lập tức hạ lệnh.
"Dạ, lão gia!" Tần quản gia lĩnh mệnh, lập tức thi hành.
Chung Khuê đứng ở cửa phòng, chân mày đang nhíu thật chặt liền từ từ giản ra, nụ cười giảo hoạt trên khóe miệng chầm chậm hiện lên.
Là Mặc Thâm Dạ trở về, lão có dự cảm nhất định chính là tên nhóc đó!
Tốt lắm!
Chỉ cần có thể tìm được Mặc Thâm Dạ, thì kế hoạch của lão có thể lập tức bắt đầu.
※※※
Biệt thự nằm bên cạnh bờ biển
Vũ Chi Húc đem xe dừng lại ở trước cửa biệt thự, ba người cùng nhau bước xuống xe. Gió biển lạnh lẽo thổi vào mặt, khiến cho Tử Thất Thất không khỏi lạnh run cả người.
"Mặc vào đi!"
"Mặc vào đi!"
Mặc Thâm Dạ cùng Vũ Chi Húc cùng nhau đem áo khoác của chính mình cởi ra, đưa về phía cô.
Tử Thất Thất nhìn áo khoác một cái bên trái một cái bên phải, không khỏi cảm thấy lúng túng.
Hai mắt Mặc Thâm Dạ hai chống lại ánh mắt của Vũ Chi Húc "Chuyện này đương nhiên là để anh trai làm rồi, mau cất áo khoác của cậu vào đi, đừng làm bẩn quần áo đẹp trên người em gái tôi!"
"Cậu nói cái gì?" Vũ Chi Húc tức giận.
"Tôi nói sai? Vừa rồi chỉ có bốn tên nhóc đó thôi, mà cậu cũng không giải quyết cho tốt, còn để thân thể bị bẩn, không phải sao?"
"Mặc Thâm Dạ từ khi nào cậu bắt đầu thích gây chuyện với tôi rồi vậy? Cậu có muốn cùng tôi đánh một trận, xem ai lợi hại hơn không?"
"Tôi thì không sao cả, nhưng Phương Lam thì lại có lệnh, nhất định phải canh chừng cậu thật tốt, nếu như cậu có làm sai chuyện gì, thì phải lập tức phê bình nghiêm khắc!"
"Ah......" Vũ Chi Húc chê cười nói: "Từ khi nào cậu bắt đầu nghe phụ nữ sai bảo vậy? Chẳng lẽ là ‘thê quản nghiêm’?" ( ý là sợ vợ.)
"Cứ cho là như vậy thì đã làm sao? Đàn ông tôn trọng phụ nữ là phép lịch sự cơ bản nhất, hơn nữa cậu muốn người khác quản, cũng không có ai thèm quản cậu, thế nào? Cậu đang hâm mộ tôi? Hay là ghen tỵ với tôi vậy?" Mặc Thâm Dạ nhanh mồm nhanh miệng đáp trả, nói trúng ngay nhược điểm của Vũ Chi Húc.
Trước khi lên máy bay Phương Lam đã nhiều lần dặn dò Mặc Thâm Dạ, sau khi gặp Vũ Chi Húc thì nhất định phải dạy dỗ anh ta thật tốt, để cho anh ta không dám động tay động chân với bảo bối của cô là Tử Thất Thất, nếu anh ta dám làm sai điều gì đó, thì trực tiếp bắt lấy anh ta, rồi gửi qua đường bưu điện cho cô, để cô giáo dục anh ta lại cho thật tốt.
Vũ Chi Húc ác ngoan ngoan nhìn chằm chằm cái khuôn mặt đắc ý kia, thật muốn bóp chết anh ta.
"Haizz......" Mặc Thâm Dạ nhẹ giọng than thở, đưa tay vỗ vỗ vai của anh, nhỏ giọng nói: "Người anh em, cậu cũng đừng trách tôi chứ, chắc cậu cũng đã biết năng lực và tính tình của Tiểu Lam rồi đó, cậu không muốn bị cô ấy đuổi giết chứ? Haizz...... Tôi àh...... Cũng là thân bất do kỷ mà thôi!" ( Thân bất do kỷ nghĩa là: dù lòng không muốn nhưng do ép buộc nên phải làm)
Thân bất do kỷ?
Vũ Chi Húc nhìn cái khuôn mặt đắc ý kia, rõ ràng trong lòng anh ta đang rất thích thú và hả hê. Nhưng trong lời nói vừa rồi của Mặc Thâm Dạ, khiến anh cảm thấy có chút nghi ngờ, năng lực của Tiểu Lam? Chẳng lẽ cô ấy gắn thiết bị định vị trên người Mặc Tử Hàn sao?
Ừh! Có thể lắm chứ. Người phụ nữ kia cũng có thể sẽ làm ra chuyện như vậy đó!
Thật kinh khủng!
"Haizz......" Anh đột nhiên thở dài, sau đó đưa tay vỗ vỗ vai của Mặc Thâm Dạ nói: "Người anh em, thật ra thì tôi rất khâm phục anh, lại can đảm dám yêu một ngưới phụ nữ hung dữ như vậy, dám chắc trên thế giới này ngoại trừ anh ra, không ai dám đụng vào cô ấy đâu, phải nói là: anh không xuống địa ngục, thì ai vào địa ngục đây? Cho nên tại phương diện nào đó mà nói, anh cũng được coi là một anh hùng đó nha!"
Mặc Thâm Dạ tức giận!
"Này! Tôi nói cho hai anh biết!" Khi bọn họ bắt đầu nói chuyện, Tử Thất Thất cũng đã mở được cửa của biệt thự, hai mắt oán trách nhìn bọn họ nói: "Đừng đứng đó mà liếc mắt đưa tình nữa, mau vào đi chứ!"
Liếc mắt đưa tình?
Mặc Thâm Dạ và Vũ Chi Húc kinh ngạc, sau đó nhìn đối phương.
"Nôn ——"
"Nôn ——"
Hai người cùng làm động tác nôn mửa, đồng thời đồng thanh nói:
‘ Đàn ông không phải món ưa thích của tôi! ’
‘ Đàn ông không phải món ưa thích của tôi! ’
......
Bên trong biệt thự
Phòng ngủ lầu hai
Ba người cùng đứng ở trước cửa phòng, cũng biết rõ Mặc Hình Thiên đang ở trong phòng chờ bọn họ, bởi vì trên đường đến, Vũ Chi Húc đã gọi điện thoại thông báo cho ông biết.
Vũ Chi Húc đưa tay ra gõ cửa.
"Vào đi!"
Bên trong phòng truyền ra giọng trầm của đàn ông, trong nháy mắt Tử Thất Thất liền mỉm cười, nụ cười rất vui vẻ, còn biểu tình của Mặc Thâm Dạ lại có chút cứng ngắc, trong lòng bắt đầu cảm thấy khẩn trương.
Vũ Chi Húc đem cửa phòng mở ra, nhường đường cho hai người.
Tử Thất Thất kéo lấy cánh tay của Mặc Thâm Dạ, bước vào bên trong phòng, nhìn về Mặc Hình Thiên đang đứng ở cuối giường, nghênh đón hai anh em bọn họ.
Hai mắt Mặc Thâm Dạ nhìn vào mặt của ông, nghe nói ông đã từng đi chỉnh hình, nhưng khi quan sát kỹ, mặt của ông cũng tương tự Mặc Hình Phong, nhưng khí chất của ông và Mặc Hình Phong lại không giống nhau, bề ngoài Mặc Hình Phong lạnh lùng nhưng bên trong vẫn có một trái tim thiện lương cùng nhiệt tình, còn toàn thân người đàn ông này tản ra khí chất của người chấn nhiếp, mặc dù vẻ mặt của ông nhìn qua rất là ôn hòa cùng hiền lành, nhưng đáy lòng ông lại tràn đầy khí phách.
Đây chính là thủ lĩnh chân chính! Chính là Mặc Hình Thiên! Là..... Cha ruột của anh!
"Ba!" Tử Thất Thất vui vẻ gọi, lập tức bước tới trước mặt của ông, thân mật kéo tay của ông.
Trên mặt của Mặc Hình Thiên lộ ra nụ cười, từ từ tháo tay cô ra, vỗ vỗ mu bàn tay của cô, sau đó hai mắt từ từ dời đi, nhìn Mặc Thâm Dạ đang đứng trước mặt mình.
"Là Thâm Dạ sao?" Ông muốn khẳng định một lần nữa.
"Dạ đúng!" Mặc Thâm Dạ trả lời.
Mặc Hình Thiên quan sát mặt của anh, nhìn ngũ quan anh tuấn, nhìn thân thể cao lớn và nhìn đến dáng vẻ khỏe mạnh của anh, sau đó mỉm cười bước chân của mình ra, đi tới trước mặt Mặc Thâm Dạ, đưa ra tay của mình, nhẹ nhàng cầm lấy cánh tay của anh mà nói: "Đã lớn như vậy rồi, được lắm...... Tốt......"
Không nghĩ đến trước khi chết ông còn có thể gặp mặt con trai ruột của chính mình, còn có thể cùng con trai nói chuyện. Nếu như Ngọc Nhi còn sống thì tốt quá, giờ phút này cô ấy sẽ đứng ở bên cạnh ông, có thể sẽ mừng đến nỗi nói không nên lời, sau đó cô sẽ ôm chầm lấy con trai của mình thật chặt, cuối cùng là khóc không thành tiếng.
Mặc Thâm Dạ tránh né hai mắt của ba, cảm giác khẩn trương lại xuất hiện.
Anh hơi hé miệng, giống như muốn nói, Nhưng lại không biết nên nói gì mới phải......
Tử Thất Thất đứng đối diện với anh, vội vàng nháy mắt với anh, sau đó dùng miệng mấp máy, ý bảo anh hãy gọi theo cô ‘gọi......Ba...... Ba...... ’
Mặc Thâm Dạ chợt kinh hoảng, mơ hồ lộ ra vẻ mặt lúng túng cùng xấu hổ.
Mặc dù từ trước đã chuẩn bị rất kỹ, anh muốn mình phải anh tuấn đứng trước mặt của ba, sau đó sảng khoái cùng vui vẻ chào hỏi:‘Ba, ba có khỏe không?’
Nhưng khi anh đứng đối diện với người đàn ông này rồi, thì anh lại cảm thấy miệng của mình giống như đang bị đông cứng vậy, không cách nào nói chuyện bình thường được. Thật là mất thể diện, cũng đã hơn ba mươi tuổi đầu rồi, tại sao lại giống nhăn nhăn nhó nhó giống như phụ nữ vậy chứ?
Haizz......
Anh suy nghĩ, trong lòng đang thở dài, sau đó hai mắt của mình nhìn thẳng vào mắt của ba, nhẹ giọng gọi: "Ba......"
Đây cũng là lần đầu tiên anh gọi như vậy, trước đây khi anh đối mặt với Mặc Hình Phong, thì Mặc Hình Phong cũng chỉ cho phép anh gọi là phụ thân. Trước giờ anh vẫn luôn thắc mắc không hiểu tại sao, cho đến năm năm trước Phương Lam nói ra chân tướng sự việc, thì anh mới hiểu ra.
Nghe anh gọi mình là cha, Mặc Hình Thiên vui vẻ khóe mắt rưng rưng nước mắt, nụ cười hạnh phúc!
"Con trai, xin lỗi con, đã qua nhiều năm như vậy mà cũng không có đến thăm con, cũng không chăm sóc con, không làm tròn trách nhiệm của một người cha...... Xin lỗi, là ba vô dụng......" Năm đó nếu như mình không bị lão hồ ly Chung Khuê áp chế, thì bọn họ cũng sẽ không trở nên như vậy, năm đó nếu như ông có thể vững vàng, một tay che trời ngồi vào vị trí đầu rồng, cũng sẽ không để Chung Khuê uy hiếp, mà quyết định như vậy.
Là ông vô dụng...... Là lỗi của ông...... Tất cả tất cả...... Toàn bộ mọi chuyện phải trách ông!
"Cha, chuyện cũng đã qua rồi, hơn nữa cũng đã xảy ra, không cần nói ai đúng ai sai nữa, với lại từ nhỏ đến lớn, phụ thân đều đối xử với con rất tốt, con cũng không phải chịu oan ức gì, cũng không bị ai khi dễ, cuộc đời của con có thể nói là thuận buồm xuôi gió, còn trôi qua rất vui vẻ và hạnh phúc, cho nên ba không cần phải nói lời xin lỗi, cũng đừng tự trách bản thân mình, con thật sự...... Rất tốt!" Mặc Thâm Dạ mỉm cười nhẹ giọng nói, tâm tình rốt cuộc cũng được khôi phục lại.
Tâm tình của anh bây giờ nên nói như thế nào mới đúng đây? Nói không vui vẻ thì là giả, nhưng cũng không phải là loại hưng phấn vui vẻ đó, cảm giác bây giờ giống như cơn gió thổi vào mặt vậy nềm mại, liên tục, rất thoải mái cũng rất uất ức......
"Con nói đúng!" Mặc Hình Thiên quan sát con trai của mình thành thục chững chạc như vậy, trong lòng hết sức vui vẻ.
"Đúng rồi, mau đi theo ba!" Ông đột nhiên mở miệng, sau đó từ bên người của Mặc Thâm Dạ đi qua, bước ra khỏi cửa phòng.
Mặc Thâm Dạ, Tử Thất Thất, cùng Vũ Chi Húc ba người nghi ngờ đi theo sau ông, đi ra khỏi phòng ngủ, đi tới lầu một, sau đó đi ra khỏi biệt thự, đi tới bãi biển.
"Thâm Dạ......" Mặc Hình Thiên nhẹ nhàng gọi tên của anh.
"Dạ!" Mặc Thâm Dạ trả lới có chút cứng nhắc.
Mặc Hình Thiên nhìn bầu trời đêm, nhìn bọt sóng trên biển rộng mơ hồ phát ra ánh sáng màu bạc, còn có ánh sáng của mặt trăng và vài ngôi sao sáng, ông cười nói "Mẹ của con được chôn cất ở nơi đây, lúc mẹ con sắp chết có nói với ba, chuyện khiến mẹ con hối tiếc nhất, chính là không thể gặp mặt của con, không thể chăm sóc và không được nghe con gọi một tiếng mẹ, cho nên bây giờ con hãy gọi mẹ đi, hãy hoàn thành tâm nguyện trước khi lâm chung của mẹ!"
Mặc Thâm Dạ nghe ông nói, hai mắt nhìn về phía biển rộng bao la. Trong nháy mắt cảm thấy gió biển thổi vào mặt của minhg, giờ gió biển đã không còn lạnh nữa, mà rất ấm áp, mặt biển đen nhánh cũng trở nên xanh biếc, hai mắt như đang thấy ảo giác, giống như đang trông thấy Ninh Ngọc Nhi đứng trên mặt biển đối diện với anh, hai mắt cô đang nhìn mắt của anh, đồng thời lộ ra nụ cười dịu dàng xinh đẹp.
"Mẹ...... Mẹ!" Anh không tự chủ, nhẹ giọng gọi.
Tử Thất Thất nghe giọng anh nhẹ nhàng gọi, hai mắt cũng nhìn về phía mặt biển đen nhánh. Cô nhớ rõ nơi này, mười hai năm trước, chính tay cô đem tro cốt của mẹ rải xuống mặt biển rộng này.
"Mẹ ——" Mặc Thâm Dạ đột nhiên gào lớn, đối mặt với biển rộng bao la, dùng hết hơi sức của mình mà gọi to: "Mẹ —— Con là Mặc Thâm Dạ —— Là con trai của mẹ —— Mẹ có nghe thấy không —— Có nghe thấy con đang gọi mẹ không —— Mẹ —— Mẹ —— Mẹ ——"
Trong nháy mắt gió biển thay đổi mạnh hơn, nước biển đột nhiên ập tới một trận bọt sóng thật lớn, giống như đang trả lời anh vậy, gió biển và bọt sóng ma sát tạo thành một loạt âm thanh, như đang vui sướng.
"Mẹ ơi —— Con đến thăm mẹ đây —— a a a a a ——"
Mặc Thâm Dạ gào to một tiếng, chung quanh vẫn còn vọng lại tiếng gọi của anh, tiếng gọi của anh không chỉ là muốn truyền vào trong mặt biển mênh mông không thôi, mà còn muốn truyền đến Thiên đường. Cho nên bất luận là mẹ đang ở đâu, dù là địa ngục, trên thiên đường hay ở dưới lòng biển sâu...... Cũng sẽ nghe được tiếng gọi của anh.
Tử Thất Thất nhìn sóng biển đánh tới không biết bao nhiêu lần, hai mắt mơ hồ cảm thấy ướt ướt, nghĩ tới những kỉ niệm đẹp của cô với mẹ, không tự chủ nước mắt liền chảy ra.
Con cũng đến thăm mẹ đây...... Mẹ......
Ở trong lòng cô cũng đang kêu gào, dùng sức kêu gào......
Dưới ánh trăng màn bạc, nước biển hòa vào tiếng gọi, tất cả tạo nên một bức tranh đẹp...... Mọi cảnh vật đều đẹp như vậy, rất đẹp......
Rất hạnh phúc, một nhà được đoàn tụ, cuối cùng tâm nguyện cũng đã...... Hoàn thành.....
Sao trên trời như đang mỉm cười, sóng trên mặt biển lớp này đẩy lớp khác, mặc dù đêm đen bao quanh, nhưng hạnh phúc vẫn không ngừng lượn lờ.
Bốn người cùng đứng bên bờ biển, cùng nhìn mặt biển mà mỉm cười, rất lâu sau đó......
...........
......
Hai giờ sau
Trong biệt thự
Một nhà ba người ngồi trên ghế sa lon, Tử Thất Thất ngồi bên cạnh Mặc Hình Thiên, Mặc Thâm Dạ ngồi đối diện bọn họ, còn Vũ Chi Húc thì pha một ấm trà nóng đi tới, đặt trên khay trà, để mọi người sưởi ấm cơ thể.
Một hớp Tử Thất Thất đã uống hết ly trà nóng, sau đó hai mắt nhìn lên đồng hồ treo trên tường. Đã năm giờ sáng rồi sao, mặt trời cũng đã bắt đầu ló dạng, cô đã hứa với Mặc Tử Hàn, là sẽ trở về khi trời sáng, xem ra không thể tiếp tục ngồi ở đây nữa.
"Chuyện này...... Con phải về thôi. Ba, xin lỗi ba, con cũng muốn ở lại với ba lắm, nhưng mà......" Cô lúng túng muốn nói lại thôi.
"Ba biết rồi, Mặc Tử Hàn không yên lòng sao? Được rồi, con về đi, trên đường đi phải cẩn thận đó!" Mặc Hình Thiên dịu dàng nói với cô.
"Ừh!" Tử Thất Thất cười liền từ ghế salon đứng dậy, hai mắt nhìn về phía Mặc Thâm Dạ đang ngồi đối diện: "Anh thì sao? Có dự định gì không?"
"Anh?" Mặc Thâm Dạ mỉm cười, trả lời cô: "Anh muốn ở lại chỗ này!"