Cha Tới Rồi, Mẹ Chạy Mau!!

Chương 196: Khoai tây, khoai tây, tôi là khoai lang………!




“Đương nhiên, đời người không phải chỉ phát triển theo chuyện xấu, chuyện vui cũng xảy ra. Dần dần em lớn lên, em sẽ gặp được rất nhiều chuyện vui, vì thế tuyệt đối không được tùy tiện tìm đến cái chết, ít nhất phải hưởng thụ trọn vẹn chuyện vui của con người, chết như vậy mới xem là đáng giá!”.

“Ách……”. Cô gái nhỏ cau mày nhìn anh, hiển nhiên không hiểu rõ ý nghĩa lời anh nói.

Bách Hiên giơ tay sờ sờ đầu cô, nhìn cô bộ dạng khờ khạo của cô.

Theo lí thuyết đứa trẻ lớn giống như cô bé, hẳn là đều hiểu được một chút đạo lý như thế, nhưng mà cô lại giống như một tờ giấy trắng, sạch sẽ trong suốt không nhiễm phải tạp chất gì, có thể thấy được, cha mẹ cô giáo dục, che chở cô cỡ nào, nhất định coi cô là viên ngọc quý nâng niu trong lòng bàn tay.

“Tốt lắm, em đã nghĩ thông rồi, cũng mau về nhà đi, anh còn có chuyện quan trọng, phải đi trước, nhớ kỹ……không được tiếp tục làm chuyện điên rồ!”.

“Dạ, được!”. Cô bé gật đầu.

Bách Hiên đứng lên, dùng hai tay phủi bụi bậm trên người mình, sau đó sải bước muốn đi đến bên cạnh xe của mình.

“Anh trai, anh đã cứu em, anh muốn em báo đáp như thế nào?”. Cô gái nhỏ đột nhiên mở miệng.

“Ách……..Việc này………..Đừng ngại, không báo đáp cũng được!”.

“Không được, ba em đã nói, có ơn, nhất định phải báo đáp………”

“A? Vậy ba em không nói, đại ân không lời nào cảm ơn hết được à?”.

“Đại ân tạ ơn cái gì? Đây là có ý gì?”.

“Haha……..Không có gì, em đợi về sau sẽ biết, anh còn có việc, thực sự phải đi!”.

“Không được, anh còn chưa nói với em phải báo đáp anh thế nào? Anh nói đi, chuyện gì cũng có thể, em nhất định có thể làm được!”.

“Vậy sao? Như vậy……..Sẽ chờ em sau khi lớn lên, lấy thân báo đáp cho anh đi……”.

“ Lấy thân………báo đáp……..?”

“Haha……….”

…………..

Cuối cùng anh đều nhớ ra tất cả.

Bách Hiên sững sờ đứng tại chỗ, hai hàng lông mày nhíu thật sâu, nhớ lại lần đầu tiên gặp nhau cách đây mười ba năm, mà lúc sau anh vội vàng lái xe đi đến cửa hàng mua quần áo mới thay bộ đồ trên người, sau đó vội vàng lái xe đến khách sạn Rick, thiếu chút nữa không đến kịp bữa tiệc khai mạc, mà khi anh lo lắng là lính mới phải phát biểu ở đại sảnh, cho nên hoàn toàn quên mất chuyện vừa rồi, mà căn bản chính anh cũng không để trong lòng, về phần câu nói kia, anh chỉ là đùa một chút mà thôi, lại không nghĩ rằng……..Thế nhưng lại gieo nhân duyên như vậy.

“Ai……” Anh thật sâu than thở, nặng nề nhắm hai mắt lại.

Đây là lỗi của anh sao?

Anh không nên cứu cô, không nên nói những lời đó sao?

Nếu như mười ba năm trước không gặp mặt cô mà nói, thế thì hôm nay anh cũng sẽ không tổn thương cô như vậy, cũng sẽ không biến mọi chuyện thành như thế này, nhưng mà……..Nếu như mười ba năm trước anh vẫn gặp phải chuyện người khác tự tử như thế, anh nghĩ…….Anh không thể nào khoanh tay đứng nhìn.

Lại mở mắt một lần nữa, tim của anh phiền loạn không biết đập bao nhiêu cái……….Lộn xộn không thể bình tĩnh.

※※※

Ba ngày sau

Gần tối.

Mặt trời phía tây chậm rãi di chuyển về nhà, ánh mặt trời óng ánh chiếu vào cả vùng đất, sau đó ánh sáng rực rỡ chậm rãi rút đi. Bóng tối từng chút từng chút một tiến đến, bỏ quên một chút nắng ấm trong ngày.

Bệnh viện tư nhân.

Phòng bệnh VIP.

Tử Thất Thất ngồi ở thành giường, Bạch Trú cầm một xấp tư liệu thật dày, đứng ở trước mặt cô.

Đều vì cô ngày hôm nay ở đây để kiểm tra, mặc dù bệnh tình không có bất cứ chỗ nào có vấn đề gì hết, nhưng anh vẫn nghe theo Mặc Tử Hàn yêu cầu tiến hành kiểm tra toàn diện, hơn nữa kết quả kiểm tra vô cùng khỏe mạnh, vể phần phổi bị thương của cô hồi phục rất tốt, còn có vết thương nho nhỏ bị đạn bắn ở trên lưng cũng đã tháo băng, rất nhanh liền kín miệng……..Đặc biệt nằm ngoài dự đoán của mọi người, năng lực hồi phục của cô cực kỳ mạnh, so với người bình thường gấp hơn hai lần.

“Tử Thất Thất, cô hít sâu hạ xuống, dùng chút lực cũng không sao, cho đến khi cảm thấy không khỏe, thì dừng lại, nói cho tôi biết!”. Bạch Trú khe khẽ mở miệng, dịu dàng nói với cô.

“Được!”. Tử Thất Thất hơi hơi gật đầu, sau đó chuẩn bị hạ hơi xuống.

Cô chậm rãi dùng sức hít vào một hơi, liên tục hít khí vào, hít khí một lúc lâu, thẳng cho đến khi cơ thể không thể chứa một chút khí nào nữa, sau đó chậm rãi phun ra, chậm rãi từng chút từng chút một.

“Thế nào?”. Bạch Trú hỏi.

“Không có việc gì, không có cảm giác gì!". Tử Thất Thất trả lời.

"Tốt lắm!". Bạch Trú gật đầu.

Còn Mặc Tử Hàn đứng ở một bên nhìn bọn họ mày hơi hơi chau lại nói: "Em cần phải nói thật, không thể bởi vì đi dự tiệc, mà nói dối!".

"Thật mà, em thật sự không có việc gì, em thề em không lừa gạt!". Tử Thất Thất lập tức giơ tay phải lên thề.

"Anh đã không còn tin lời thề của em!". Sắc mặt Mặc Tử Hàn có vẻ hơi khó coi, bởi vì ba ngày trước cô cũng đã thề, cuối cùng không phải là đòi đi?

Tử Thất Thất nhìn thấy cái gương mặt thối kia, buồn bực trợn mắt nhìn anh một cái.

"Mặc tiên sinh anh yên tâm đi, thân thể Tử Thất Thất tình trạng khỏe, hơn nữa còn có tôi đi theo bên cạnh cô ấy, ra ngoài hai tiếng đồng hồ thì hoàn toàn không có vấn đề!". Bách Trú nở nụ cười với anh nói.

Mặc Tử Hàn không trả lời anh ta, mà nhíu mày thật sâu, nhìn chòng chọc vẻ mặt của Tử Thất Thất.

Anh lo lắng không phải là vì bệnh tình của cô, mà là ở bữa tiệc sẽ xuất hiện chuyện gì, suy cho cùng đó cùng không phải là một bữa tiệc đính hôn đơn thuần, cho dù ai cũng đều có thể nhìn ra đây là Hồng Môn Yến, Bách Vân Sơn nhất định có âm mưu khác, nếu không ông ta cũng sẽ không mời kẻ thù như anh đến tham dự tiệc đính hôn của con trai bảo bối, chẳng lẽ hắn thật sự không sợ anh phá hỏng bữa tiệc của con trai của ông ta sao?

Quả nhiên, anh vẫn không nên mềm lòng mới đúng, không nên đồng ý với cô mới đúng, nhưng mà........quả thật anh cũng có một chút tư lợi, đó chính là......Anh muốn mượn bữa tiệc đính hôn thanh thế lớn của bách gia, thông báo với toàn thế giới chuyện của anh và Tử Thất Thất, anh muốn tất cả mọi người biết, người phụ nữ này là của anh, sau khi thành vợ của anh, Mặc Tử Hàn sẽ chọn làm bà xã duy nhất....

Vô thức nghĩ đi nghĩ lại, khóe miệng liền hơi lộ ra nụ cười.

"Anh đang ở đây cười trộm cái gì thế? Lại đang suy nghĩ gì đây?". Tử Thất Thất thấy được biểu tình rất nhỏ của anh, không tự chủ có chút sởn tóc gáy.

"Không có gì!". Mặc Tử Hàn trả lời.

"Em không tin!". Tử Thất Thất phủ định câu trả lời của anh.

"Được rồi, cũng đã kiểm tra xong rồi đấy? Không có vấn đề gì chứ?". Anh đột nhiên nói sang chuyện khác, hai mắt nhìn về phía Bạch Trú đang thu dọn tài liệu tình trạng bệnh.

"Không có vấn đề!". Bạch Trú chắc chắn trả lời.

"Như vậy chúng ta cũng nên xuất phát, nhưng mà trước đó......." Mặc Tử Hàn thần thần bí bí nói xong, đột nhiên chìa tay phải, dùng ngón cái và ngón giữa đánh một cái vang lên.

"Bang---------"

Âm thanh vừa mới vang lên, cửa phòng bệnh đột nhiên mở ra, từ ngoài cửa ba người phụ nữ đi tới, một người phụ nữ cầm lễ phục màu trắng tuyết, một người phụ nữ cầm hộp ngọc trai thật lớn, một người phụ nữ khác cầm trong tay một hộp trang điểm, ba người đứng dàn hàng đừng ở trước mặt Tử Thất Thất, đồng thời cũng khẽ cúi đầu với anh.

"Này...Đây là cái gì?" Tử Thất Thất kinh ngạc hỏi.

"Đường nhiên là vì em nên ăn mặc trang điểm một chút, chẳng lẽ em định mặc một thân quần áo này đi dự tiệc?". Hai mắt Mặc Tử Hàn quét mắt lên bộ quần áo bệnh nhân màu xanh da trời trên người cô.

"Mặc dù cần phải chuẩn bị, nhưng mà..." Cô nhìn ba người phụ nữ trước mặt trên tay cầm cái gì đấy, không tự giác mở miệng nói: “ Nếu như mặc kiểu như này mà nói, có phải quá khoa trương hay không hả?".

"Việc này cũng không cần em quản, đừng quên, toàn bộ hôm nay em đều nghe lời anh, nếu em không mặc, cùng đừng nghĩ đi!".

"Được, em mặc!". Tử Thất Thất trên mặt có nghìn không cam lòng vạn không muốn, nhưng mà vẫn phải là thuận theo đáp ứng thôi.

Cô biết một người nào đó đã nhượng bộ đến cực hạn, mà cô còn tiếp tục chọn tam lấy tứ, chỉ biết chọc giận sức chịu đựng của người nào đó, cho nên........Đành phải ngoan ngoãn nghe lời.

Mặc thôi!

Aizzz.......

※※※

Biệt thự nhà họ Mặc.

Mặc Thiên Tân ăn cơm tối xong thật sớm, sau đó liền tự giam mình ở trong phòng, hai mắt chăm chú nhìn chằm chằm đồng hồ trên tường, nhìn thấy kim đồng hồ sắp đến tám giờ.

Phải làm thế nào mới được đây? Cậu cũng muốn đến dự tiệc, bởi vì chỉ cần đi tiệc rượu thì có thể gặp mặt mẹ, cậu tin mẹ nhất định sẽ đến tham dự bữa tiệc đính hôn này, bởi vì cậu hiểu rõ tính cách mẹ, chỉ có điều, cậu phải chạy đi như thế nào đây? Ít nhất cậu cũng phải đi khỏi cái gian phòng này, không bị người quê mùa ngoài cửa phát hiện mới được.

Hừ...Đó là một vấn đề lớn!

Nhưng mà.....

"Hắc, hắc, hắc..." Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Mặc Thiên Tân đáng yêu lộ ra vẻ mặt tà ác, suy nghĩ tà ác trong đầu đã sinh sôi trong tim cậu muốn theo ra, hơn nữa cậu cũng đã chuẩn bị tốt đẹp tất cả, thế thì kế hoạch liền chính thức bắt đầu đi.

..............

Ngoài cửa phòng.

Thổ Nghiêu đứng thẳng tắp ở cửa, hai mắt lạnh như băng nhìn về phía trước, toàn thân đều đề phòng.

Gần ba ngày nay tiểu thiếu gia đều rất nghe lời, khi vào học cũng không tiếp tục trêu đùa thầy giáo, mỗi một giờ học đều thành thật thừa nhận còn thật sự nghe giảng bài, giống như hoàn toàn biến thành đứa trẻ nhỏ bình thường, thậm chí so với đứa trẻ bình thường còn nghe lời hơn, quan trọng là sau khi ăn cơm tối vẫn nhốt mình ở trong phòng, không đi ra, cũng không cho bất cứ kẻ nào đi vào, đó là lí do mà anh cảm thấy, việc này rất giống sự yên tĩnh trước cơn bão táp........điềm báo trước nguy hiểm.

Quả nhiên....

"A-----------------"

Trong phòng đột nhiên vang lên tiếng kêu sự hãi của Mặc Thiên Tân, Thổ Nghiêu trong nháy mắt trợn to cặp mắt của mình, lập tức xoay người phá cửa mà vào, nhưng mà bên trong phòng lại hoàn toàn vắng vẻ không có một bóng người, hơn nữa cửa sổ đối diện đã bị mở rất lớn, thậm chí còn dùng rèm bố trí làm dây thừng.......

Tiểu thiếu gia bỏ trốn?

Anh kích động lập tức chạy đến trước cửa sổ nhìn xuống phía dưới quan sát, tìm kiềm bóng dáng tiểu thiếu gia.

Nhưng mà hai mắt quét lên trên mặt cỏ trống trải thì hoàn toàn không tìm thấy bóng dáng của cậu ta. Chẳng lẽ cậu ta ẩn nấp rồi? Thế nhưng chỗ trống trải này có thể trốn sao? Chẳng lẽ cậu ta đã chạy trốn? Nhưng rõ ràng là vừa mới còn nghe được tiếng của cậu ta, không có khả năng chạy nhanh như thế được? Như vậy.......

Anh đột nhiên nghĩ đến khả năng thứ ba, vì thế lập tức xoay người, quả nhiên, Mặc Thiên Tân đang lén lút từ phía sau cửa đi ra, còn đang rón ra rón rén đi về phía cửa.

"Tiểu thiếu gia!". Thổ Nghiêu đột nhiên kêu to.

Cơ thể Mặc Thiên Tân đột nhiên cứng ngắc, cả người trong nháy mắt đều dừng hình.

Bị bắt, không nghĩ tới nhanh như vậy đã bị phát hiện, quả nhiên chiêu này còn quá non, nhưng mà không sao, cậu còn có chiêu tiếp theo.

Đột nhiên quay đầu, cho anh một nụ cười rực rỡ, sau đó ngây thơ nói: " Xin lỗi tên quê mùa, đêm hôm nay thiếu gia ta cần phải ra ngoài, bye bye!".

Cậu nói xong, chân nhỏ ngay lập tức, chạy ra ngoài cửa.

"Tiểu thiếu gia, đứng lại!". Thổ Nghiêu kêu to, lập tức bước theo chân truy đuổi, nhưng mà vừa mới chạy được mấy bước ra cửa ngoài, chợt nghe thấy tiếng Mặc Thiên Tân vừa chạy vừa la ở phía trước.

"Rải đậu làm vũ khí, cẩn thận dưới chân!".

Dưới chân?

Thổ Nghiêu lập tức cúi đầu, nhưng lúc này hai chân của anh đã đạp trên rất nhiều hạt đậu xanh và đậu đỏ nho nhỏ, còn trọng tâm của anh đột nhiên chênh vênh, cơ thể lập tức nghiêng về phía trước, hôn một cái cùng với mặt đất, mặt dính đầy hạt đậu.

"Tiểu thiếu gia, đứng lại-------" Anh lại hét to một lần nữa, hai hàng lông mày gắt gao nhăn lại, hai mắt trừng trừng hung hăng nhìn theo bóng lưng phía xa, còn hai tay dùng sức quét hạt đậu xanh trên mặt đất ra, nhanh chóng đứng lên, tiếp tục đuổi.

Còn Mặc Thiên Tân nhanh chóng chạy về phía tầng dưới, cậu biết căn bản sẽ không có khả năng chạy ra khỏi căn biệt thự này, cũng tuyệt đối không có khả năng đùa giỡn tất cả mọi người xoay quanh nơi này, mà thủ đoạn kia cũng chỉ có thể duy trì trong tích tắc, nhưng mà cậu còn có đòn sát thủ cuối cùng, hi vọng........Có thể có tác dụng.

Cậu chạy nhanh đến bãi cỏ biệt thự, hai chân đột nhiên dừng lại, sau đó đột nhiên hít sâu một hơi, dùng giọng lớn nhất, decibel cao nhất rống to ở không trung:

"Khoai tây--------khoai tây--------tôi------là---------quả dưa------------! Khoai tây-----------khoai tây-------------ngươi---------ở-----------chỗ nào----------trong kia-----------?"

Cậu liên tục hô to ba lượt như vậy, phía sau không chỉ có một mình Thổ Nghiêu đuổi đến trước mặt cậu, mà còn dẫn đến rất nhiều hộ vệ mặc âu phục đen, trong nháy mắt, cậu đã bị rất nhiều người vây quanh, thế nhưng mà cậu lại tranh thủ thời gian hò hét đủ.

"Tiểu thiếu gia......" Thổ Nghiêu đột nhiên hít sâu một hơi, ổn định lại hơi thở rối loạn và cơn giận của mình, bình tĩnh nói: "Xin cậu không nên náo loạn nữa, theo tôi trở về đi!".

"Hứ.......!" Mặc Thiên Tân khinh thường bĩu môi.

Quả nhiên " Khoai tây" không có ở đây rồi? Kế hoạch thất bại? Thật sự là buồn bực, vốn là muốn đi gặp mẹ, xem ra.......phải dẹp rồi.

"Được rồi, tôi biết rồi, tôi trở về là được!". Cậu quệt miệng, ủ rũ đi về phía biệt thự.

Đột nhiên, ngay thời điểm cậu từng bước đi vào trong phòng khách biệt thự, rốt cuộc nghe được người kia đáp lại.

"Khoai lang.......Khoai lang.......Tôi là khoai tây! Khoai lang........Khoai lang...........Tôi ở trong này!"

Ngay lập tức, Hai mắt Mặc Thiên Tân đen lúng liếng tách ra kim quang chữ thập, vui vẻ nhìn Mặc Thâm Dạ từ trên cầu thang tầng hai đi xuống.

Mặc Thâm Dạ từ từ đi xuống cầu thang, từng bước một đến gần bọn họ, nhìn mặt như bị trúng gió mày hơi hơi cau lại, oán trách nói."Bác đã nói bác không thích ám hiệu này, khoai tây cái gì, khoai lang cái gì, rất không cân xứng theo phong cách của bác, tối thiểu cũng phải đổi thành mỹ nữ và soái ca nha, nếu lần sau cháu tiếp tục gọi bác như vậy. bác tuyệt đối sẽ không xuất hiện!".

"Bác cả, đừng nhỏ mọn như vậy nha, xưng hô thôi mà, làm gì tính toán chi li vậy? Hơn nữa bác xuất hiện cũng quá muộn đấy? Cháu còn tưởng rằng bác không ở chỗ này cơ!". Mặc Thiên Tân cũng không nhịn được bắt đầu than phiền, đôi môi nho nhỏ của cậu khẽ nâng lên.

Mặc Thâm Dạ quan sát khuôn mặt nhỏ nhắn tinh quái kia.

Cho dù ai cũng không thể tưởng tượng được, đứa nhỏ mới chỉ sáu tuổi này lại có thể giữ lại cho mình nhiều đường rút quân như vậy.

Thông minh.......Đứa nhỏ này thật sự là quá thông minh...

Nhưng mà, hắn cũng đoán được nó nhiều ngày như vậy chưa được gặp mẹ của mình, nó đã không nhịn được, vì thế mới quay về thăm, quả nhiên........Không ngoài dự đoán của anh.

Thổ Nghiêu đứng ở một bên thấy Mặc Thâm Dạ xuất hiện, trong nháy mắt liền khẩn trương, mà những người hộ vệ ở phía sau anh kia, cũng không dám nhao nhao, hoàn toàn khiếp đảm.

"Đại thiếu gia!". Anh vốn là cung kính gọi một tiếng, sau đó cảnh cáo, nói: “ Xin ngài đừng làm bậy!".

"Làm bậy?". Mặc Thâm Dạ lặp lại hai chữ này, tiếp tục đi tới từng bước một, cũng bạ đâu nói đấy nói: " Tôi khi nào thì đã làm ra cái loại chuyện không ra thể thống này? Tôi đều luôn luôn trực tiếp!".

Anh nói xong câu đó, bước chân đã dừng ở trước mặt Thổ Nghiêu.

Thổ Nghiêu không khỏi lui một bước về phía sau, khẩn trương nói. "Đại thiếu gia, tôi sẽ không cho người mang tiểu thiếu gia rời đi, cho là phải liều cái mạng này của tôi!".

"Đây cũng không phải là vấn đề anh có thể muốn hay không, mà là vấn đề tôi có muốn hay không, anh cho rằng một mạng của anh ở trong mắt tôi quan trọng lắm sao? Nực cười,,,,,,,Muốn ngăn cản tôi, anh còn sớm một trăm năm đấy!". Mặc Thâm Dạ mỉm cười lạnh giọng nói xong, lại đột nhiên vương tay, túm Mặc Thiên Tân đến bên cạnh mình.

"Đại thiếu gia!". Thổ Nghiêu đột nhiên lớn tiếng quát, rất nhanh chìa tay, bắt được cánh tay phải Mặc Thiên Tân.

"Buông ra!". Mặc Thâm Dạ ra lệnh.

"Tôi sẽ không thả, nếu đại thiếu gia khăng khăng như thế, tôi đây liền không khách khí!".

"Không khách khí? Chỉ bằng ngươi?".

"......"

Mặc Thiên Tân kẹp ở giữa bọn họ, nhìn thấy nguy hiểm trước mặt cậu, đột nhiên dùng sức bỏ cánh tay hai người bọn họ ra, sau đó bộ dạng lên mặt cụ non, lớn tiếng nói: “ Các người cũng không thể trưởng thành một chút, không cần phải luôn dùng vũ lực để giải quyết vấn đề, ông trời ban cho các ngươi cái miêng chỉ dùng để ăn cơm sao? Bởi vì cái gọi là nam tử hán đại trượng phu, phải dùng tài hùng biện.....Không động thủ!".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.