Cha Tới Rồi, Mẹ Chạy Mau!!

Chương 159: Tất cả cút hết ra ngoài……..Tử Thất Thất cô ở lại!




“Trở về?” Mặc Thâm Dạ có chút ngạc nhiên nói: “ Cô phải trở về biệt thự Mặc Gia”

“ Đúng vậy, chính là về đấy……..” Tử Thất Thất khóe miệng nhếch lên một nụ cười khổ.

“ Nhưng trên mặt cô hiện rõ không muốn trở về, hiện tại cô có thể chạy trốn, hơn nữa nếu như cô nói với tôi cô cần tôi giúp, tôi nhất định sẽ giúp cô, từ trước đến giờ đối với yêu cầu của phái yếu tôi chưa bao giờ từ chối cả”. Mặc Thâm Dạ lại bắt đầu dụ dỗ cô, nhưng…. Không được.

“Dối trá, tôi rõ ràng bảo anh đi chết đi, nhưng mà anh cũng đâu có chết”

“Ách, cái này là ngoại lệ…..”

“Hứ,… cho dù anh giúp tôi, coi như là anh thật có thể giúp tôi trốn thoát nhưng mà tôi sẽ lại lựa chọn quay về, trở về bên cái lồng giam đó!” Cô kiên định nói xong, khóe miệng mở rộng khẽ cười nhạt.

“Biết rõ là nhà tù sao vẫn còn muốn về, là bởi vì đứa con trai bảo bối đang ở đấy sao?”

“Anh chỉ đoán đúng một nửa”

“Một nửa” Mặc Thâm Dạ nghi ngờ: “Thế một nửa kia là cái gì? “

“Là một nửa kia chứ sao….” Tử Thất Thất thần thần bí bí kéo dài thanh âm sau đó từ từ quay đầu lại nhìn anh ta nói: “ Là bí mật”

“A …. Hahaha……haha……..” Mặc Thâm Dạ vui vẻ cười to. Cùng cô gái này ở một chỗ thật rất thú vị, một chút cũng không hề nhàm chán, hơn nữa đi chung cùng cô hết sức thoải mái, cô không bao giờ có ý nghĩ cố gắng tiếp cận anh để trở thành người phụ nữ của anh, càng sẽ không vì một vật gì đó mà ra sức lấy lòng anh. Cô là người nếu gần gũi thì sẽ rất nhanh chóng trở nên thân thuộc, nhưng là ngay khi nghĩ là sẽ cùng cô phát sinh một mối quan hệ anh mới có thể phát hiện, ….. Khi vừa mới bắt đầu liền đã thấy cô cách một khoảng xa xôi……

Rất thú vị………. Rất thú vị………Vô cùng thú vị

Dứt khoát!

Anh sẽ cướp cô từ trong tay Mặc Tử Hàn!

Đột nhiên từ trong lòng anh xuất hiện cái ý ngĩ này, không khỏi tự dọa chính mình nhảy dựng.

Mặc dù anh là hoa hoa công tử, tuy anh đã gặp qua vô số phụ nữ, nhưng đây là lần đầu tiên bản thân anh khao khát chiếm đoạt một cô gái.

Đúng là anh em, ngay đến cặp mắt nhìn người cũng giống nhau!

“Được rồi, tôi đưa cô về, nhưng cô nên chuẩn bị sẵn tinh thần để đón chờ Tiểu Hàn Hàn phát điên….. Không phải ai cũng chịu được đâu!” Anh trêu ghẹo cô bằng lời cảnh cáo vô ý

“Tôi biết rõ, yên tâm đi, anh ta không thể làm gì tôi, chỉ biết……” Tử Thất Thất đột nhiên ngưng đoạn sau.

“Chỉ biết cái gì?” Mặc Thâm Dạ tò mò hỏi

“Không có gì!”

“Đây cũng là bí mật?”

“Xem như thế đi”

“Bí mật của cô thật là nhiều, chỉ là….. Tôi đại khái đã đoán được”

“………………”

Một người đàn ông đối với người con gái mình yêu nổi điên lên đặc biệt lúc ấy hắn sẽ làm cái gì? Đơn giản chỉ là cái đó…… cái này

Dù sao tuyệt đối sẽ không muốn lấy mạng cô …… Bởi vì ……. Không nỡ!

******************

Biệt thự Mặc Gia.

Cả trong lẫn ngoài người đều vô cùng khẩn trương, không khí ở đây cũng hết sức nặng nề. Nhất là phòng ngủ ở lầu 2, bên trong quả thật có một ngọn núi lửa đang tích tắc chực chờ phun trào.

Trong phòng ngủ, Mặc Tử Hàn ngồi trên ghế salon, khuôn mặt tức giận chỉ chờ bộc phát, mà Mặc Thiên Tân ngồi trên ghế salon đối diện với ba trầm mặc, đến thở cũng không dám thở mạnh, chỉ sợ chọc tới ba, mà cậu bé thỉnh thoảng hai mắt nhìn về phía đồng hồ, xem chừng…. Giờ này mẹ cũng nên về rồi.!

Đột nhiên!

“Rầm rầm rầm”

Cửa phòng đột ngột vang lên, Mặc Tử Hàn chau mày.

“Vào!”

“Kót két!” Cửa phòng đã được mở, Hỏa Diễm vội vàng ra cửa phòng cúi đầu hốt hoảng: “ Điện hạ, phu nhân trở lại!”

Trở lại?

Mặc Tử Hàn từ trên ghế salon đứng lên, xoay người đối mặt với cửa phòng. Nhưng lại thấy Tử Thất Thất và Mặc Thâm Dạ cùng nhau đi vào, trên mặt bọn họ chính là thân mật khăng khít.

“Mẹ ---“

Mặc Thiên Tân vừa kêu to một tiếng, vừa vội nhảy khỏi ghế salon cấp tốc xông đến bên cô. Tử Thất Thất vội ngồi xổm người xuống, ôm chặt lấy đứa con trai bé bỏng, trên mặt cô in lên nụ cười hạnh phúc

“Mẹ, mẹ thật ích kỉ, đi chơi đều không gọi con, bỏ con lại một mình mà đi đây đi đó, mẹ có biết đi học thật nhàm chán lắm không? Con thiếu chút nữa bị buồn chết rồi!” Mặc Thiên Tân quệt miệng oán trách.

“Buồn chết cái gì, nói hươu nói vượn, không cho phép nói lung tung!” Tử Thất Thất cau mày trách cứ.

“Dạ dạ, con sai rồi, về sau con sẽ không nói nữa”

“ Lúc này mới ngoan!”

“Ái nha”, Mặc Thiên Tân đột nhiên quay đầu, nhìn thấy Tử Thất Thất ở ngoài cửa đứng cùng Mặc Thâm Dạ, kinh ngạc mà nói: “ Chú đẹp trai này là ai vậy? Mẹ, người này không thể được nha, tại sao lại bắt cá hai tay? Mẹ xem ba…..” Cậu rụt ngón tay lại miêu tả Tử Hàn, nói tiếp: “ Mặt của ba cũng bị tức đến xanh biếc, ngay cả nón xanh cũng phải đeo!”

Tử Thất Thất theo phương hướng ngón tay chỉ, nhìn Mặc Tử Hàn đứng trước ghế sopha, lửa giận bừng bừng thật giống như hận không thể giết chết cô!

“Đứa bé này chính là con của cô?” Mặc Thâm Dạ đột nhiên mở miệng, nở nụ cười nhìn Mặc Thiên Tân rồi nói: “ Cháu tên gì?”

“Sao cháu phải nói cho chú” Mặc Thiên Tân hỏi ngược lại

“A………. “Mặc Thâm Dạ khẽ cười sau đó nói: “Nếu chú nói chú là bác của cháu, liệu cháu sẽ nói cho chú biết tên sao?”

“ Bác?” con ngươi màu đen của Mặc Thiên Tân ở trong hốc mắt đảo quanh một vòng, sau đó trả lời: “ Thật xin lỗi, ý chí của bản thiếu gia từ trước đến giờ đều vô cùng kiên định, không nói chính là không nói, trừ phi….” Cậu bé muốn nói, lại thôi.

“Trừ phi cái gì?” Mặc Thâm Dạ hỏi

Mặc Thiên Tân gương hiện tia mờ ám liền nói: “ Trừ phi chú phải dẫn cháu đi chơi!!”

“A…. haha….” Mặc Thâm Dạ vui vẻ cười nói: “ Chuyện này đương nhiên không thành vấn đề, quá đơn giản”

“Tốt lắm, một lời đã định…” Mặc Thiên Tân mới nói được một nửa liền đưa ra quả đấm nhỏ của mình. Mặc Thâm Dạ nhìn đứa trẻ, liền cũng đưa ra nắm đấm của mình, hai người cùng hai nắm đấm va chạm vào nhau đồng thời nói: “ Tứ mã nan truy”

“OK, ước định đã hoàn thành, bây giờ hãy để cho cháu giới thiệu một chút đi: “ Bởi vì ba cháu họ Mặc nên cháu cũng mang họ Mặc, bởi vì mẹ cháu gọi là Tử Thất Thất cho nên tên của cháu phải là số nhỏ hơn, như vậy sẽ gọi là Bát Bát - Mặc Bát Bát, mặc dù có chút kì lạ nhưng nếu chú là bác cháu, cháu sẽ phá lệ cho phép chú gọi cháu là “ Bát Bát”

“Bát Bát” Mặc Thâm Dạ nghi ngờ. Tên này… quả thật có chút……!

Nhưng Mặc Thiên Tân nghe được âm thanh của cậu, gương mặt cười tà, hài lòng gật đầu một cái, vỗ vỗ tay anh nói: “ Con trai ngoan, thực nge lời!”

Thái độ của Mặc Thâm Dạ nháy mắt cứng ngắc, mặt tràn đầy hắc tuyến.

Tiểu tử thúi này, cư nhiên dám lừa anh, thật là to gan lớn mật

.“ Thiên Tân” Tử Thất Thất hơi giận kêu tên cậu, trừng mắt liếc con trai một cái, sau đó xin lỗi Mặc Thâm Dạ: “ Thực xấu hổ, đứa trẻ này bị tôi chiều nhiều nên sinh hư, tên cháu là Thiên Tân”

“Mặc Thiên Tân?” Mặc Thâm Dạ lại lặp lại một lần nữa, đưa mắt nhìn cặp con ngươi đen như hạt trân châu của Thiên Tân, như cười như không, nói: “Không sao, tôi cũng là người lớn sao có thế cùng trẻ nhỏ chấp vặt”

Mặc Thiên Tân đột nhiên khó chịu.

Trẻ nhỏ? Người lớn?

Này, không phải chính là chê cậu trẻ con sao.

Ghê tởm ——

“Mẹ” Thiên Tân nhíu hai hàng lông mày lại, oán trách mà nói: “Làm sao mẹ lại đi tìm loại đàn ông này để bắt cá hai tay? Mẹ xem kĩ, xem kĩ cái gương mặt kia đi……. Đôi mắt đào hoa, môi mỏng bạc tình, cộng thêm một đôi tai gây họa, nhìn cũng có thể biết được là con quỷ háo sắc. Không tin mẹ hãy nhìn ba một chút đi………. Quả thật ba rất đẹp trai!”

Cậu bé vừa nói xong thì xoay người lại, nhìn thấy gương mặt của Mặc Tử Hàn thì lập tức ngừng âm thanh. Vốn là khen ba để giúp ba bớt giận, không nghĩ tới…. hình như khiến sự việc hoàn toàn ngược lại!

Khuôn mặt Mặc Tử Hàn lạnh như băng, đôi mắt tràn đầy cuồng phong

Anh nhấc đôi chân dài, sải bước đi tới trước mặt họ lạnh lùng nói: “Tán gẫu đến đây là đủ rồi, tất cả cút hết ra ngoài, Tử Thất Thất cô ở lại!”

Trong nháy mắt, không khí khẩn trương thay đổi, trên mặt mọi người không còn dám lưu lại nụ cười nữa, duy nhất có một người, bộ dạng thực thong dong.

“Tiểu Hàn Hàn, vì chuyện này mà chú có thái độ như vậy với anh trai sao? Ít nhất cũng phải đổi chữ “cút” thành chữ “mời” chứ! Mặc Thâm Dạ hoàn toàn không để tức giận của Mặc Tử Hàn vào mắt, vẫn duy trì ngôn ngữ bất cần đời.

Mặc Tử Hàn hung hăng nhìn chằm chằm anh ta, lại lặp lại một lần nữa: “Cút ra ngoài, nhất là anh, lập tức cút ngay ra khỏi cái phòng này!”

“A…….gian phòng này” Mặc Thâm Dạ cười nhạo, đột nhiên bước chân đi quanh phòng, vừa đi vừa nói: “Nếu không phải tôi tặng cho chú, liệu chú có thể ở trong căn phòng này sao? Chú cho rằng chú có tất cả sao?”

“Có bản lĩnh thì anh tới đoạt lại đi” giọng Mặc Tử Hàn lạnh tanh

Mặc Thâm Dạ xoay người, chống lại tầm mắt anh, hạ giọng nói: “ Chú nói thật, chú thật sự muốn tranh giành với tôi?”

“Đủ rồi!”

Tử Thất Thất đột nhiên cắt đứt bọn họ, sau đó hốt hoảng nói: “Thiên Tân, con trở về phòng mình ngủ đi, Thâm Dạ, xin rời đi căn phòng này, tôi có chuyện riêng muốn nói với Mặc Tử Hàn.”

“Vâng” Mặc Thiên Tân ngoan ngoãn nghe lời.

“Không có vấn đề gì, nếu công chúa điện hạ đã nói vậy tôi nhất quyết nghe theo, hôm nay chơi tới đây thôi, ngày mai gặp lại” Anh nói xong khóe miệng gợi lên nụ cười nhẹ nhàng.

Hai mắt hẹp dài liếc Mặc Tử Hàn một cái, sau đó rời khỏi phòng này với Mặc Thiên Tân, cửa phòng…… sau đó lại bị đóng lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.