Cha Tới Rồi, Mẹ Chạy Mau!!

Chương 155: Mặc Thâm Dạ đáng sợ, không người dám trêu chọc!!




Rất đơn giản?

Khẩu khí của anh ta kiêu ngạo đến như vậy ư, lẽ nào anh ta thật sự có biện pháp?

Tử Thất Thất vẫn không dám tin tưởng nhìn anh ta, mà câu nói vừa nãy của cô cũng chỉ ôm tâm tình nói giỡn, cũng không quá thật, nhưng bộ dạng anh ta thoạt nhìn rất thật tình.

Anh ta..... Thật có thể làm được.

"Đi theo tôi!" Mặc Thâm Dạ lại mở miệng, mỉm cười nắm tay cô, đi tới cổng biệt thự.

Tử Thất Thất kinh ngạc, đôi mắt mở lớn.

"Đại thiếu gia!"

Hỏa Diễm hét lên, vươn tay nắm lấy tay Tử Thất Thất bị Mặc Thâm Dạ cầm lấy, nhíu mày dùng sức ngăn lại động tác của anh.

Chân Mặc Thâm Dạ đột nhiên dừng lại, đôi mắt hẹp dài khẽ hạ xuống, nhìn anh ta cầm lấy tay kia của mình, khóe miệng khinh phù nhếch lên, sau đó giương mắt nhìn khuôn mặt kích động của anh ta, nói, "Anh cho là có thể ngăn được tôi?"

"....." Hỏa Diễm trầm mặc.

"Vậy thì anh cho là, anh có thể đánh thắng được tôi?" Mặc Thâm Dạ hỏi thêm lần nữa.

"....." Hỏa Diễm trầm mặc như trước.

"Ha ha....." Mặc Thâm Dạ tà mị cười, vẻ mặt bỡn cợt lại nói, "Tôi nghĩ anh hiểu được cái gì gọi là kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, càng hiểu được cái gì gọi là hảo hán không nhận thiệt thòi trước mắt.... Nếu không muốn chết thì buông tay cho tôi!"

Chân mày Hỏa Diễm nhíu chặt lại.

Anh rất rõ ràng, anh đánh không lại anh ta, cũng rất hiểu, anh căn bản là không ngăn cản được anh ta, càng biết kết cục khi đối lập với anh ta là thế nào, nhưng bảo vệ phu nhân là mệnh lệnh của điện hạ, anh đời này chỉ trung thành với điện hạ, cho dù là tan xương nát thịt, cho dù là lao vào chỗ chết.... Anh cũng sẽ không lùi bước.

"Đại thiếu gia.... Xin anh buông phu nhân ra!" Anh to gan ra lệnh.

Khóe miệng Mặc Thâm Dạ chậm rãi hiện lên một nụ cười tà, ánh mắt háo sắc đột nhiên trở nên đằng đằng sát khí, anh mở đôi môi ra, khẽ gằn từng chữ nói, "Xem ra.... Anh thật sự cảm thấy mạng mình quá dài rồi!"

Hỏa Diễm nhìn khuôn mặt anh ta, nghe thanh âm kia, không ngừng kinh hãi run rẩy, mà bàn tay bắt lấy anh ta cũng có chút run rẩy, nhưng anh vẫn cố nén sợ hãi của mình, vẫn tận trung làm bổn phận của mình.

Mà Tử Thất Thất đứng ở một bên vẫn trầm mặc, nhìn bộ dáng giằng co của hai người, chân mày khẽ chau lên.

Đôi mắt sắc bén của cô quan sát từng động tác sợ hãi của Hỏa Diễm, đồng dạng cũng thấy từng động tác tà ác của Mặc Thâm Dạ, thật không hổ là anh em ruột thịt, khí tức lộ ra cũng giống nhau.

"Buông tay!" Mặc Thâm Dạ ra lệnh.

"Đại thiếu gia.... Xin anh buông phu nhân ra!" Hỏa Diễm lại lặp lại.

"Tôi nói anh buông tay!"

"Đại thiếu gia.... Xin anh buông phu nhân ra!" Hỏa Diễm lặp lại lần thứ ba.

Khóe miệng cười tà của Mặc Thâm Dạ nhếch lên thật cao, đột nhiên, anh dùng tốc độ mắt thường không thể thấy, nhanh chóng vươn tay kia bóp lấy cổ anh ta, năm ngón tay khép lại, cắt đứt hô hấp của anh ta.

Hỏa Diễm căn bản không kịp phản kháng, đột nhiên đã bị anh ta bắt, nhưng một giây sau, bốn phía đột nhiên lao ra mười mấy hộ vệ mặc áo đen, trong tay mỗi người đều là súng lục màu đen, chỉ vào trái tim và đầu của Mặc Thâm Dạ, nhưng không ai nói một lời.

Tử Thất Thất nhìn cảnh tượng lúc này, kinh ngạc mở to mắt, lại vội vàng hoàn hồn, dùng một tay của mình bắt lấy tay anh ta đang bóp cổ Hỏa Diễm.

"Buông anh ta ra!" Cô hét to.

Đôi mắt Mặc Thâm Dạ chuyển dời đến khuôn mặt cô, mà sát khí trong mắt liền biến mất, lộ ra ánh mắt háo sắc ban đầu, khinh phù cười nói, "Công chúa điện hạ xinh đẹp của tôi, em yên tâm đi, con người tôi cho tới bây giờ cũng không cự tuyệt yêu cầu của phụ nữ, hơn nữa từ trước đến nay đều toàn lực thực hiện nguyện vọng của phụ nữ, cho nên em không cần lo lắng, tôi rất nhanh sẽ xử lý tốt, sau đó dẫn em đi ra ngoài!"

Tử Thất Thất nhìn khuôn mặt tươi cười lỗ mãng kia, lại nhìn bộ dáng hấp hối của Hỏa Diễm, trái tim trở nên bối rối.

Cô nhanh chóng trở tay, tránh thoát bàn tay Mặc Thâm Dạ, sau đó dùng hai tay bắt lấy bàn tay anh ta đang bóp cổ Hỏa Diễm, vừa đè xuống dưới, vừa nhấc chân phải, đập mạnh đầu gối vào tay anh ta.

Cánh tay Mặc Thâm Dạ trong nháy mắt tê dại, đột nhiên buông ra, cả người Hỏa Diễm ngã trên mặt đất, tuy rằng đắc ý lại có thể hít htở, nhưng ý thức bị hút ra, không biết là chết hay là sống.

"A?" Mặc Thâm Dạ kinh ngạc nhìn cô, giật mình nói, "Thân thủ của em không tệ, thì ra là nữ trung hào kiệt nha!"

"Anh điên rồi, anh vừa rồi thực sự muốn giết người?" Tử Thất Thất tức giận hét lên.

Vừa rồi anh ta xuất thủ vừa chuẩn vừa độc, Hỏa Diễm ngay cả phản kháng cũng không có, giống như là một con dê đợi làm thịt, đang đợi cái chết đến. Mà người đàn ông lúc giết người, ngay cả một chút do dự cũng không có, thậm chí bên cạnh có nhiều khẩu súng chĩa vào như vậy, anh ta cũng không có sợ hãi, ngược lại còn cười đùa cợt, vui vẻ như vậy, thích thú như vậy....

Chẳng lẽ đây chính là người trong hắc đạo ư?

Mạng người đối với bọn họ mà nói không đáng giá như vậy?

Mặc Thâm Dạ nhìn khuôn mặt tức giận của cô, nghi hoặc nhíu mày, nói, "Tôi chỉ muốn dẫn em đi, thực hiện nguyện vọng của em, em làm gì mà phải tức giận như vậy?"

"Anh vừa rồi thiếu chút nữa giết người, tôi có thể không tức giận sao?" Tử Thất Thất tiếp tục hét lên.

"Giết người?" Mặc Thâm Dạ lặp lại hai chữ này, sau đó vẻ mặt theo lý thường phải làm, nói, "Anh ta dám cãi mệnh lệnh của tôi, anh ta đáng chết!"

Nghe được lời này, Tử Thất Thất tức giận nắm tay.

Thình lình nhấc tay lên, hung hăng đánh về phía mặt anh ta.

"Ba --" một tiếng, má trái Mặc Thâm Dạ liền hiện ra năm dấu tay màu đỏ.

"Người đáng chết là anh!" Tử Thất Thất theo đó hét lên.

Trong nháy mắt, tất cả mọi người khiếp sợ mở to hai mắt, mà mười mấy người cầm súng kia cùng khủng hoảng lui về phía sau một bước dài.

Cô ta lại dám đánh đại thiếu gia?

Cô ta dám nói đại thiếu gia đáng chết?

Cô ta chán sống?

Cô ta điên rồi?

Tất cả mọi người đều nghĩ như vậy, mà Mặc Thâm Dạ từ từ quay đầu trở lại, ngây ngốc nhìn khuôn mặt bởi vì tức giận mà càng thêm xinh đẹp của Tử Thất Thất.

Anh lần đầu tiên bị người ta làm mất mặt như vậy, cũng lần đầu tiên bị phụ nữ làm mất mặt.

Đau đớn nóng rát, giống như má trái sưng tấy lên, nhưng thật kỳ quái, hắn lại không cảm thấy đau, ngược lại cảm thấy rất vui vẻ, càng thêm hưng phấn.

Lẽ nào anh là bị cuồng bạo sao?

Không.... Không đúng.....

Anh vui vẻ cũng không phải là đau đớn trên mặt, mà là sự lớn mật của người phụ nữ này.

Thật là thú.... Rất thú vị....

Lần đầu tiên nhìn thấy cô đã cảm thấy cô không giống người khác, cô cũng không phải là loại bạn gái dã man, mà là lời nói cử chỉ lộ ra cá tính đặc biệt, vừa dịu dàng vừa dã man, toàn thân đều tràn đầy tinh thần trọng nghĩa, hơn nữa còn quật cường dị thường, kiên cường..... Trong những người phụ nữ anh đã gặp, đặc biệt nhất có, mà bây giờ xem ra cô không chỉ là đặc biệt, còn thú vị phi thường, khiến người ta hoàn toàn không thấy được suy nghĩ trong lòng cô, cũng hoàn toàn không nắm bắt được từng cử chỉ bất người của cô, chẳng trách Mặc Tử Hàn có thể xem trọng cô, muốn nhốt cô trong biệt thự này, chỉ để lại người bên cạnh mình, đội cho cô xưng hô riêng "phu nhân" như vậy.... Anh hiện tại cuối cùng cảm nhận được tâm tình của hắn ta.

Tử Thất Thất nhìn khuôn mặt ngơ ngác kia, nhìn đôi mắt quyến rũ kia, chân mày cau càng chặt, cơn giận giữ không ngừng tăng lên. Cô xúc động xoay người, kích động từng bước đi đến bên cạnh Hỏa Diễm, ngồi xổm xuống đặt tay ở mũi hắn, cảm thấy có hô hấp mới yên ổn tinh thần của mình.

"Này, các anh....." Cô nói với mấy người hộ vệ đang cầm súng, "Mau đi tìm bác sĩ, đưa anh ta về phòng."

"....."

Tất cả mọi người đều trầm mặc, do dự đứng tại chỗ, thậm chí có người còn lui về phía sau.

Tại sao phải như vậy?

Trong tay mỗi người đều cầm súng, tại sao còn bị dọa thành như vậy? Cái gã Mặc Thâm Dạ này thật sự đáng sợ như vậy sao?

"Được, mấy người đã không làm vậy tôi tự làm!"

Tử Thất Thất tức giận nói, một tay túm lấy tay Hỏa Diễm vòng qua cổ mình, sau đó dùng toàn lực nâng anh ta lên, lại khó khăn bước đi về biệt thự.

Bỗng!

Mặc Thâm Dạ hai bước đi đến cạnh cô, bàn tay to bắt lấy cánh tay Tử Thất Thất, quay đầu nhìn nhóm người đứng ở phía sau, lạnh lùng mở miệng ra lệnh, "Anh.... Đi tìm bác sĩ, hai người các anh.... Đem hắn trở về!" Anh nói chuyện đồng thời chỉ tay về phía ba người trong nhóm người.

Ba người kia nhìn lẫn nhau, chậm chạp do dự cũng không có nhúc nhích.

"Còn không mau đi - -"

Mặc Thâm Dạ hét lên, ba người lập tức thu hồi súng lục trong tay, cung kính đứng thẳng, đồng loạt cúi đầu.

"Vâng, đại thiếu gia!"

"Vâng, đại thiếu gia!"

"Vâng, đại thiếu gia!"

Ba người sau khi đồng thanh liền dựa theo mệnh lệnh của anh mà hành động.

Mà Mặc Thâm Dạ dùng tay kia lôi Hỏa Diễm khỏi Tử Thất Thất, tùy ý ném cho hai người kia, lại nắm chặt tay cô, nói, "Em đi theo tôi!"

"Đi? Đi đâu?" Tử Thất Thất nghi hoặc hỏi.

"Em không phải nói muốn ra ngoài sao? Tôi dẫn em ra ngoài....."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.