Cha Tới Rồi, Mẹ Chạy Mau!!

Chương 131: Cái gì vì tốt cho anh? Anh không gì lạ




Tử Thất Thất sau khi nghe câu nói của anh, trái tim khẽ run lên, hai mắt nhìn ánh mắt thâm tình của anh, bỗng nhiên lại có một chút chùn lại.

"Xin lỗi......" Cô nói câu xin lỗi khó hiểu.

Khuôn mặt dịu dàng của Bách Hiên lộ ra biểu tình nghi hoặc, nói, "Tại sao muốn xin lỗi?"

"Bởi vì..... Em đã đáp ứng sẽ cùng anh đi Anh quốc, nhưng em lại bỏ lại anh mang theo Thiên Tân đi, cho nên..... Thật xin lỗi, em đã vi phạm ước định của chúng ta!" Cô lại một lần nữa nói xin lỗi, chân mày áy náy khẽ chau lên.

"Không sao, anh tha thứ cho em!" Bách Hiên không có một câu oán trách, cũng không có một câu chối từ, nói thẳng lời tha thứ với cô.

Tử Thất Thất có chút kinh ngạc.

"Cám ơn!" Cô cảm kích.

Hai mắt Bách Hiên vẫn như cũ nhìn khuôn mặt cô, bỗng nhiên, anh vươn hai tay của mình nắm lấy tay phải cô đang đặt trên bàn ăn.

Tử Thất Thất kinh ngạc, bối rối lập tức muốn rút về.

"Thất Thất......" Bách Hiên nhẹ giọng kêu cô, dùng hai tay nắm chặt tay phải cô, sau đó cầu khẩn nói, "Xin em, để anh chạm vào em, để cho anh biết người anh đang nhìn là chân thật, là có nhiệt độ, là rõ ràng....."

Tử Thất Thất nghe lời của anh, buông lỏng sức lực, tùy ý anh nắm chặt.

Bách Hiên nhìn cô, vui sướng mỉm cười. Suốt một tháng, mỗi ngày anh đều nhìn thấy ảo giác, mỗi ngày đều thấy cô xuất hiện trước mặt anh, cười với anh, nói chuyện với anh, vẫy tay với anh, nhưng khi anh mừng rỡ như điên đi tới, đưa tay muốn đụng vào cô, hết thảy đều biến mất trong nháy mắt, toàn bộ thế giới giống như cũng chỉ có một mình anh, trống rỗng, tịch mịch.....

Muốn ôm lấy cô ấy thật chặt, muốn cảm thụ nhiệt độ của cô ấy, muốn cảm thụ cô ấy chân thật, mà bây giờ.... Nguyện vọng rốt cục được thực hiện.

Cô ấy đã trở về....

Trở lại bên cạnh anh, trở lại trước mặt của anh, gần trong gang tấc.

"Thất Thất......" Anh lại một lần nữa nhẹ giọng kêu cô, tay càng nắm tay cô chặt hơn.

Tử Thất Thất cự lại ánh mắt của anh, trong lòng rối thành một đoàn.

Đối với tình cảm của anh, cô không biết đáp lại thế nào, càng không biết cự tuyệt thế nào. Người đàn ông này cứ một lần lại một lần giúp cô, một lần lại một lần làm cô thiếu ân tình của anh, một lần lại một lần đem tình yêu tràn đầy của bản thân thể hiện không che đậy trước mặt cô....

Cô nên làm cái gì bây giờ? Cô phải cư xử thế nào với tình yêu này của anh?

"Bách Hiên....." Cô cũng nhẹ nhàng kêu anh một tiếng, sau đó dùng tay trái đẩy tay anh ra, chuyển hướng đề tài nói, "Chuyện anh với Bách đổng đã giải quyết rồi sao?"

Nghe được hai chữ "Bách đổng" này, biểu tình trên mặt Bách Hiên bỗng nhiên tan thành mây khói, một mảnh lạnh như băng.

Tử Thất Thất có chút kinh ngạc nhìn phản ứng của anh, nhân cơ hội rút tay mình trong tay anh ra, cũng nghi hoặc nói, "Sao vậy? Anh với Bách đổng chẳng lẽ......"

"Đừng nhắc tới ông ấy, anh không muốn nói đến người này!" Thanh âm Bách Hiên đột nhiên lãnh liệt, khuôn mặt đều là biểu tình oán hận.

"Bách Hiên, em biết Bách đổng đối với anh làm nhiều chuyện quá mức, nhưng ông ấy vẫn là ba anh, là người cha huyết nhục tương liên của anh, mỗi việc ông ấy làm không phải muốn thương tổn anh, ông ấy chỉ muốn cho anh tốt nhất, ông ấy cũng là vì tốt cho anh!"

Vì tốt cho anh?

Lại là câu này!

Tại sao ngay cả cô ấy cũng muốn nói lời như vậy với anh?

"Cái gì gọi là tốt cho anh? Vì tốt cho anh, chính là điều khiển cuộc sống của anh sao? Vì tốt cho anh, chính là muốn khống chế mọi thứ của anh sao? Vì tốt cho anh, chính là muốn đoạt đi hạnh phúc của anh ư? "Vì tốt cho anh" như vậy..... Anh không gì lạ!" Bách Hiên trầm thống nói, trên mặt lộ ra ưu thương vô tận, cũng mơ hồ lộ ra ánh mắt căm hận.

Tử Thất Thất nhìn khuôn mặt anh, không khỏi lo lắng nhíu mày.

Từ khi biết anh, trên mặt anh luôn là biểu tình dịu dàng, cho dù là lúc bị cô cự tuyệt, anh vẫn đều duy trì khuôn mặt thân sĩ, lộ nụ cười thản nhiên, nhưng anh ngay lúc này, lại bất đồng so với trước, cả người thoạt nhìn rất nặng nề, hơn nữa..... Rất đáng thương.

"Bách Hiên..... Anh đừng nghĩ theo hướng không tốt như vậy, anh nghĩ xem từ nhỏ tới lớn ba anh sủng ái thế nào với anh, anh nghĩ xem ông ấy tốt với anh thế nào, đồng thời thử đứng trên lập trường của ông ấy mà xem..... Nếu anh là ông ấy, nếu anh là nhất gia chi chủ của Bách gia, anh sẽ đối đãi với con trai duy nhất của anh thế nào, anh sẽ trơ mắt nhìn nó rời khỏi anh sao? Anh sẽ trơ mắt nhìn con mình đoạn tuyệt quan hệ sao? Anh lại muốn đứa con của mình lấy một......" Thanh âm của cô đột nhiên chựng lại, sau đó nhẹ giọng nói, "Nữ nhân có con sáu tuổi sao?"

Bách Hiên nghe lời nói nhẹ nhàng mỏng như vũ của cô, biểu tình có chút chuyển hóa.

"Bách Hiên......" Tử Thất Thất lại một lần nữa nhẹ giọng kêu tên của anh, khóe miệng gợi lên nụ cười dịu dàng, tiếp tục khuyên bảo, "Không bằng anh thử nghĩ một chút, nếu anh có một đứa con trai, anh sẽ yêu thương nó như thế nào? Anh có phải sẽ hi vọng nó sự nghiệp thành công, không phải lo ăn, lo mặc, mỗi ngày đều vui vẻ, hơn nữa còn hi vọng tìm cho nó người chỉ yêu thương nó, chỉ thuộc về nó, có thể đem trái tim mình giao phó cho vợ nó, để hai người chúng sống đến già, vĩnh viễn hạnh phúc, lại nghĩ khi nó sinh những đứa bé khả ái, người một nhà nhiệt nhiệt nháo nháo hạnh phúc cả đời..... Kỳ thật chỉ cần anh thử nghĩ như vậy, anh có thể hiểu được, làm một người cha, người đó làm hết thảy..... Thật sự cũng chỉ là vì con mình."

Bách Hiên kiên nhẫn nghe xong tất cả lời của cô, phẫn nộ trong lòng phiêu tán, trầm trọng trên mặt cũng chầm chậm dịu đi, nhưng cảm xúc anh cũng không chỉ có sự vất cả của người làm cha, còn có sự khâm phục đối với cô.

Rõ ràng cha mẹ anh làm nhiều chuyện quá mức như vậy với cô, nhưng cô hiện tại lại ngồi chỗ này bình tĩnh hoà nhã nói tốt cho bọn họ. Lẽ nào cô ấy không oán hận bọn họ sao? Lẽ nào cô ấy cũng không chán ghét bọn họ? Lẽ nào cô ấy đối với bọn họ..... Thật không có nửa câu oán hận sao?

Cô gốc ngốc.....

Cô ấy chính là người như vậy sao?

Bất quá..... Anh chính là thích cô ngốc, thích cô thẳng thắng, thích cô kiên cường, thích cô quật cường, thích cô thiện lương, thích cô dã man, thích mọi thức của cô.....

"Thất Thất, em đã nói nhiều như vậy, không bằng để anh nói thế nào?" Anh bỗng nhiên mở miệng.

"Được, anh nói đi!" Tử Thất Thất nghi hoặc nhìn anh, chăm chú lắng nghe.

Hai mắt Bách Hiên bỗng nhiên trở nên chăm chú, nhưng đôi môi mím chặt, chần chờ thật lâu, mới từ từ mở ra, nói, "Nếu..... Anh nói là nếu..... Nếu anh cùng nữ nhân khác kết hôn, em sẽ như thế nào?"

Kết hôn? Tử Thất Thất có chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh khôi phục bình tĩnh.

Khóe miệng gợi lên nụ cười thản nhiên, cô nói, "Em sẽ chúc phúc cho hai người!"

"Này.... Chỉ có chúc phúc?" Anh si ngốc hỏi.

"......" Tử Thất Thất bỗng nhiên trầm mặc.

Bách Hiên nhìn cô, đợi cô lại mở miệng lần nữa, nhưng một giây trôi qua, môi cô vẫn như cũ.

Trái tim.... Không tự giác bắt đầu co rút đau đớn.

Đôi môi lại một lần nữa chậm chạp mở ra, nói, "Nếu anh lấy một nữ nhân khác, em có điểm nào thương tâm hay không? Có thể ghen tị hay không? Có thể hối hận hay không? Em sẽ có cảm giác như thế nào? Nói cho anh biết..... Có thể không?"

Tử Thất Thất nhìn ánh mắt tràn đầy yêu thương kia, tầm mắt không tự chủ né tránh, hơi hơi cúi đầu.

Cô sẽ có cảm giác như thế?

Cô giống như trước hỏi mình, hỏi trái tim trong thân thể mình, nhưng câu trả lời..... Cô không dám nói.

"Thất Thất..... Em nói a......" Bách Hiên nhìn khuôn mặt cô, ánh mắt vừa di dời đó của cô, giống như một cao dao hung hăng đâm vào tim anh.

"Em thật sự.... Ngay cả một chút cảm giác cũng không có sao? Một chút mà thôi..... Một chút xíu...... Cho dù là một chút xíu trong một chút xíu...... Cũng không có sao?" Anh không ngừng hỏi tới.

"......." Tử Thất Thất vẫn trầm mặc như cũ, đầu càng cúi thấp, không dám trả lời vấn đề của anh.

"Tử Thất Thất!"

Bách Hiên đột nhiên đứng lên, vươn hai tay, cách bàn ăn nắm lấy hai vai cô, đồng thời dùng lực, bắt cô nhìn vào anh.

Tử Thất Thất khiếp sợ, trừng lớn hai mắt nhìn hai mắt anh.

Bách Hiên bỗng nhiên cười, gợi lên khóe miệng, lộ ra biểu tình dịu dàng nhất, ôn tình như nước nói, "Em có một chút cảm giác...... Có đúng hay không?"

"Em......." Tử Thất Thất rốt cục mở miệng.

Bách Hiên mỉm cười nhìn cô, nói, "Em sẽ có, nói cho anh biết.... Em sẽ có!"

"Em......" Tử Thất Thất lặp lại, không ngừng kéo dài thanh âm, chậm chạp không nói ra chữ thứ hai.

Bách Hiên lẳng lặng chờ đợi, nụ cười dịu dàng trên mặt vẫn duy trì, giống như nụ cười kia chính là lòng tin của mình, nếu nụ cười mất, như vậy anh ngay cả một chút lòng tin cũng không có, vậy thì anh nhất định sẽ thất bại trong thống khổ không cách nào đứng lên, cho nên mau trả lời anh, mau trả lời anh.

Chỉ cần một chữ là tốt rồi!

Chỉ cần trong miệng cô nhẹ nhàng nói ra một chữ, chỉ một chữ.....

Cho dù là lừa gạt anh cũng tốt, nhanh một chút, nhanh một chút nói cho anh biết.

Nói...... Có!

"Em......" Tử Thất Thất lần thứ ba mở miệng, hai tay âm thầm nắm chặt, chính là muốn trả lời.

"Cậu ấy đương nhiên sẽ không!"

Đột nhiên một thanh âm xông vào, cắt đứt lời Tử Thất Thất.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.