Cha Tới Rồi, Mẹ Chạy Mau!!

Chương 125: Chiêu này của mẹ con gọi là...... Cách núi đánh trâu!




Không sai!

Mặc Thiên Tân vừa mới nói cũng không sai, cô từ lúc nghe thấy Mặc Tử Hàn ra tù, từng nghĩ có muốn gặp anh ta hay không, cũng từng nghĩ có đem chuyện Mặc Thiên Tân nói cho anh biết, đồng thời còn muốn hỏi anh tại sao lại muốn lưu lại hình xăm không thể xóa đi này trên người cô, làm mỗi đêm lúc thay quần áo đi ngủ đều thấy hình xăm này, mà mỗi lần cũng khiến cô khi ngủ mơ tới bóng dáng của anh, suốt bảy năm..... Mỗi ngày đều làm phiền cô.

Hơn nữa sau khi cô nhìn thấy Mặc Tử Hàn, sau khi bị anh mạnh mẽ xâm phạm, cô cũng hiểu ra đích xác muốn lập tức chạy trốn, lập tức mang theo Thiên Tân chạy trốn tới nơi anh không cách nào tìm được. Tất cả ý nghĩ này đều giấu ở trong lòng toàn bộ đều bị cậu xem thấu, nhìn thấu rồi, nhưng...... Cô cũng không có nói qua nhất định bọn họ phải giúp cô thực hiện những nguyện vọng này a? Cô chỉ nghĩ ở trong lòng một chút thôi, chẳng lẽ đây không phải ý nghĩ cơ bản nhất của một người ư? Chẳng lẽ cô muốn nghĩ như vậy

Cũng sai lầm rồi sao?

Là lỗi của cô sao?

Cô không nên nghĩ cái gì sao?

"Mẹ....."

Mặc Thiên Tân nghe được câu nói kia của cô, không khỏi nhẹ giọng kêu cô một tiếng, sau đó chân mày thanh tú khẽ chau lên, nói xin lỗi, "Xin lỗi......Con chỉ hy vọng mẹ có thể hạnh phúc, chỉ là hi vọng mẹ có thể vui vẻ."

Tử Thất Thất nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập áy náy kia, trái tim khẽ co rút đau đớn.

Ý tốt của cậu và tiểu Lam cô rất rõ ràng, nhưng.....

"Thiên Tân, con nói cho mẹ biết, mục đích của con và tiểu Lam, thật sự chỉ vì thực hiện nguyện vọng của mẹ thôi sao? Hai người thật sự..... Không có những ý định khác?"

Khuôn mặt tràn đầy áy náy của Mặc Thiên Tân đột nhiên kinh ngạc, giống như hồ ly bị nắm đuôi, cả người đều kinh hãi.

Mẹ biết mục đích của bọn họ rồi?

Mẹ..... Biết lúc nào?

Mẹ không nên biết mới đúng a!

Hai mắt trong veo của Tử Thất Thất chụp lấy biểu tình biến hóa trên mặt cậu, khóe miệng thoáng tươi cười, nhẹ giọng nói, "Con với tiểu Lam sẽ không phải thật sự coi mẹ là một đứa ngốc chứ? Cứ cho là mẹ thật sự cái gì cũng không phát hiện được sao? Cho là mẹ cái gì cũng không nói, chính là cái gì cũng không biết sao? Đừng quên, hai người các con, một người là bạn tốt nhất của mẹ, một người là đứa con trai mẹ một tay nuôi lớn, không có ai có thể hiểu rõ hai người hơn mẹ, tuy rằng mẹ không rõ ràng trong kế hoạch hai người có âm mưu gì, nhưng mục đích của hai người, mẹ hoặc nhiều hoặc ít vẫn có thể phát hiện một chút, cho nên..... Đừng coi mẹ là đứa ngốc, đừng nghĩ có thể đánh lừa mẹ,.... Cũng không cần làm tiếp những việc ngu ngốc nữa, biết không?"

Đầu Mặc Thiên Tân cúi thật sâu, hai bàn tay nhỏ nhắn siết chặt lại với nhau.

Đã làm đến mức này, làm sao có thể nói không làm liền không làm?

Cậu sẽ không từ bỏ.

Tuyệt đối không từ bỏ.

"Thiên Tân?"

Không thấy mặt cậu, không thấy vẻ mặt cậu, Tử Thất Thất không khỏi có chút thấp thỏm bất an.

Mặc Thiên Tân thình lình ngẩng đầu, mỉm cười, nói, "Mẹ, con biết rồi, con sẽ nghe lời mẹ nói, nhất định không làm chuyện điên rồ, bất quá.... Mẹ bị con với mẹ tiểu Lam chọc tức sao? Mẹ sẽ...... Chán ghét chúng con ư?"

"Đứa ngốc...... Mẹ đương nhiên sẽ không!" Tử Thất Thất lập tức kiên định trả lời.

"Thật vậy chăng?" Mặc Thiên Tân lần nữa xác nhận hỏi.

"Dĩ nhiên, hai người là những người trọng yếu nhất trên thế giới này của mẹ, cho dù thật sự có làm chuyện dì có lỗi với mẹ, mẹ cũng tuyệt đối sẽ không tức giận hai người, cũng vĩnh viễn không chán ghét hai người, bởi vì mẹ rất rõ, cũng vẫn tin tưởng...... Hai người làm hết thảy đều là vì muốn mẹ tốt, mà mẹ cũng giống hai người, mẹ làm hết thảy, cũng đều là hi vọng hai người tốt!" Tử Thất Thất dịu dàng nói, trong thanh âm tràn đầy kiên định vô cùng.

Tâm tư của ba người bọn họ đều giống nhau, đều hi vọng người mình coi trọng nhất được hạnh phúc tốt nhất, bọn họ đều hi vọng đối phương tốt hơn mình, hơn nữa đều cho rằng chỉ cần đối phương hạnh phúc, vậy thì...... Chính là hạnh phúc lớn nhất của mình.

"Mẹ!" Mặc Thiên Tân nhìn cô, làm nũng nói, "Con ngồi bên cạnh mẹ nha?"

"Được, đến đây đi!" Tử Thất Thất đồng ý.

Mặc Thiên Tân rời khỏi ghế của mình, đi tới bên cạnh cô, cũng không có ngồi ở bên cạnh cô, mà là thân mật ngồi trên hai chân cô, tựa vào ngực cô, ôm thật chặt cô nói, "Mẹ, nếu ngày nào đó con làm chuyện khiến mẹ cực kì tức giận, mẹ có tha thứ cho con không?"

"Mẹ sẽ tha thứ cho con, nhưng..... Nếu biết rõ đó là chuyện khiến mẹ cực kì tức giận, như vậy ngay từ đầu con không nên đi làm, có phải không?"

Trong lời hai người đều ám chỉ những ngụ ý khác nhau, tuy nhiên cũng không có làm rõ, nhưng.....

Hai mắt Mặc Thiên Tân nhắm lại, hai cánh tay nhỏ ngắn ngủn ôm chặt cô.

Cho dù biết rõ là chuyện sai, cậu cũng sẽ nghĩa vô phản cố làm, bởi vì, đây chính là nhân tố quan trọng và mấu chốt kiến tạo hạnh phúc cho mẹ, vì hạnh phúc của mẹ...... Cho dù thật sự bị chán ghét, cậu cũng không sợ.

Mẹ..... Mẹ nhất định phải hạnh phúc, nhất định phải phi thường phi thường hạnh phúc!

Cậu ở trong lòng âm thầm nói với cô, sau đó khóe miệng thoáng hiện nụ cười vừa chua sót vừa ngọt ngào.

Tử Thất Thất khẽ cúi đầu nhìn khuôn mặt trẻ con trong lòng.

Trái tim, bỗng nhiên mơ hồ đau đớn, tựa như một cây châm chậm rãi chui vào lòng cô, không cách nào rút ra, chỉ có thể càng lún càng sâu.

Từ lúc đó cho đến những chuyện phát sinh trong thời gian này, Mặc Thiên Tân thông minh tài trí hơn người, năng lực ứng biến nhanh nhẹn, còn có kế hoạch kín đáo liên tiếp này, cũng không phải kiệt tác của một đứa trẻ làm được, quân sư phía sau màn rõ ràng chính là Phương Lam.

Nha đầu quỷ kế đa đoan kia, cô bị khuôn mặt tưởng chừng như vô hại kia lừa gạt.

Xem cô trở về làm sao thu thập.

Bất quá còn có một chuyện khác khiến cô để ý.

Đó chính là, tại sao cô lại ngồi ở trên máy bay tư nhân của Bách gia? Chuyện giữa Bách Vân Sơn và Bách Hiên đã giải quyết rồi sao?

Hai mắt cô chậm rãi chuyển dời đến cửa sổ bên cạnh, nhìn từng đám mây trắng bên ngoài, chân mày lại nhíu lại nặng trĩu.

.....................

Mười mấy giờ sau

Máy bay hạ xuống an toàn

Tử Thất Thất và Mặc Thiên Tân bước xuống liền thấy Phương Lam đứng cách đó 20m, mỉm cười với bọn họ.

"Mẹ tiểu Lam!" Mặc Thiên Tân vui vẻ chạy tới phía cô.

Tử Thất Thất đứng tại chỗ, lạnh lùng nhìn khuôn mặt tươi cười như ánh mặt trời rực rỡ ngàn năm kia.

Nha đầu đáng chết này, lần này tuyệt đối không thể bị cô ấy lừa, tốt hơn hết là thẩm vấn cô, vặn hỏi cô, khiến cô thành thực khai ra mọi chuyện, nhưng......

Phương Lam vẫn tiếp tục giữ khuôn mặt tươi cười của mình, sau đó khẽ mở hai cánh tay, nói với cô, "Thất Thất, hoan nghênh về nhà!"

Nhà?

Tử Thất Thất bỗng nhiên sửng sốt, nước mắt khó hiểu xuất hiện trong hốc mắt, trong nháy mắt..... Tất cả uất ức trong lòng đều tuôn ra, mà đồng thời, cô giống như là một đứa trẻ trải qua gió sương bên ngoài gặp được người mẹ dịu dàng của mình.

"Xú nha đầu, cậu quả nhiên là người phụ nữ xấu nhất trên thế giới!" Thanh âm cô nghẹn ngào, lớn tiếng mắng. Nói cái gì mà hoan nghênh về nhà, cô bây giờ còn có nhà sao?

Vậy mà chuyên chọn nơi yếu ớt nhất trong nội tâm cô công kích, thật rất xấu xa mà.

Mà Phương Lam vẫn tiếp tục mỉm cười với cô, lại khẽ giơ hai cánh tay mình lên, nói, "Được, được, được, tớ là người phụ nữ xấu nhất trên thế giới này, tớ là người phụ nữ xấu nhất toàn vũ trụ, như vậy cậu hài lòng chưa? Hiện tại có thể tới đây cho tới ôm yêu một cái không? Tay tớ nâng mãi cũng mệt chết đi được!"

"Đáng đời cậu, cậu cứ giơ như vậy cả đời đi!" Tử Thất Thất sải bước nhanh về phía cô, nhưng hai tay vẫn không có giơ lên.

"Thất Thất, cậu không nên nhỏ mọn như vậy nha, ôm một cái cũng sẽ không chết!" Phương Lam oán trách.

"Đúng vậy a đúng vậy a, mẹ, ôm một chút cũng không mất miếng thịt nào!" Mặc Thiên Tân ở bên ứng hòa.

"Mặc Thiên Tân, con là con trai ai đó? Cánh tay lúc nào đã chuyển sang bên ngoài rồi?" Tử Thất Thất tức giận.

"Ách......Mẹ, mẹ là mẹ ruột của con không sai, nhưng mẹ tiểu Lam cũng là mẹ nuôi của con nha, ngoại trừ không có hai quá trình mang thai mười tháng và sinh con ra, mẹ nuôi và mẹ ruột thật ra không có gì khác nhau!"

"Nói rất hay!" Phương Lam bày tỏ tán đồng, vui vẻ nói, "Thật không hổ là con nuôi bảo bối của mẹ!"

Tử Thất Thất nhìn bộ dáng một xướng một họa của hai người, chỉ có thể im lặng thở dài.

"Tôi mặc kệ hai người!" Nói xong liền lập tức đi nhanh về phía trước, nhưng mới đi được hai bước, lại quay trở về, từ trong túi lấy ra một hộp quà có cột nơ con bướm nhỏ màu đỏ, vẻ mặt cáu kỉnh nhét vào trong tay Mặc Thiên Tân, nói, "Đây là Hổ Phách giúp mẹ mua, dù sao hiện tại cũng vô dụng rồi, cho con chơi đó!"

Nói xong, liền lập tức rời khỏi.

"Hả? Cho con chơi?" Mặc Thiên Tân vẻ mặt nghi hoặc, tò mò mở hộp quà ra, bên trong là một cái vòng tay vô cùng xinh đẹp.

"Wow..... Thật đẹp nha!" Cậu không khỏi cảm thán, lập tức lớn tiếng nói với bóng lưng Tử Thất Thất, "Cám ơn mẹ!"

"Cám ơn cái gì mà cám ơn!" Phương Lam bên cạnh liền đoạt lấy hộp quà, dương dương đắc ý nói, "Đây là lễ vật mẹ con mua cho mẹ!"

"Mới không phải, mẹ nói là đưa cho con chơi, trả lại cho con!" Mặc Thiên Tân lập tức vươn tay đoạt lấy.

Phương Lam rất nhanh tránh thoát khỏi cái tay nhỏ mập của cậu, chậc chậc nói, "Thứ này có thể đưa cho con chơi sao? Con là con gái sao? Đầu con thông minh như vậy, ngay cả điểm nhỏ này mà cũng không hiểu, chiêu này của mẹ con gọi là...... Cách sơn đả ngưu!"

"Nha..... Cách sơn đả ngưu hả!" Mặc Thiên Tân giả vờ ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ, nói tiếp, "Không nghĩ tới mẹ tiểu Lam thì ra là con bò a, thì ra là thế..... Sưu cát, sưu cát (tiếng Nhật)!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.