Mặc Thiên Tân nhìn cảnh trí trước mắt, lúc đầu cũng kinh ngạc đôi chút, nhưng rất nhanh liền bình tĩnh, đi tới bên người Tử Thất Thất, sau đó kéo tay cô, nói, "Mẹ, chúng ta đi thôi."
"Đi?" Tử Thất Thất kinh ngạc trở lại bình thường, hỏi, "Đi đâu?"
"Đương nhiên là về Đài Loan rồi!" Mặc Thiên Tân trả lời.
"Trở về? Nhưng mà......"
"Được rồi mẹ, không có thời gian ở nơi này giải thích cho mẹ, chúng ta trước lên trực thăng, sau đó lúc bay con nói cặn kẽ, có được hay không?" Mặc Thiên Tân vội vàng cắt đứt lời cô.
"Nhưng mà....: "
"Đừng nhưng mà, chẳng lẽ mẹ cho rằng con sẽ hại mẹ sao? Mau theo con!"
Mặc Thiên Tân lại cắt đứt lời cô, sau đó kéo tay cô, nhanh chóng đi tới hướng chỗ trực thăng.
Tử Thất Thất cau mày, trong lòng hàng trăm hàng ngàn nghi vấn không ngừng quanh quẩn, nhưng kỳ thật, cô nghi hoặc nhất vẫn là câu nói cuối cùng trước khi Mặc Tử Hàn hôn mê.
"Tử Thất Thất..... Xin em...... Đừng đi...... Anh..... Anh th....."
Lời chưa nói hết của anh ta rốt cuộc sẽ là gì chứ?
Thật sự chính là cái cô chờ đợi kia sao?
Anh th......
Anh thích em?
※※※
Khách sạn
Phòng ở tầng cao nhất
"Rầm --" Một tiếng vang thật lớn, cửa chính bị mở ra một cách thô bạo, một nam một nữ, một đen một trắng, đàn ông khuôn mặt lạnh lùng, phụ nữ khuôn mặt lãnh diễm, hơn nữa trong tay cầm một vali xách tay màu bạc, hai người đi nhanh lên lầu hai, chạy thẳng tới phòng ngủ chính.
Phòng ngủ chính
Cửa phòng rộng mở, Hổ Phách đứng ở bên giường, nhíu chặt mày nhìn Mặc Tử Hàn nằm ở trên giường.
Bỗng nhiên, Kim Hâm cùng Trân Châu hai người xuất hiện ở cửa phòng, cũng tới bên giường.
Kim Hâm hai mắt lạnh như băng nhìn Mặc Tử Hàn ngủ mê man nằm ở trên sàng, chân mày khẽ nhíu, lạnh lùng hỏi, "Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"
"Xin lỗi, là tôi thất trách!" Hổ Phách vừa nói, đồng thời cúi người thật sâu.
Chân mày Kim Hâm cau càng thêm chặt.
Vội vàng quay đầu nhìn cô gái mặc âu phục trắng nói, "Trân Châu, kiểm tra cho điện hạ!"
"Được!" Trân châu ngay lập tức đem đặt va li lên giường, sau đó bắt đầu kiểm tra cho Mặc Tử Hàn.
Kim Hâm lại quay đầu, nhìn Hổ Phách, tiếp tục hỏi, "Người tìm được chưa?"
"Còn chưa có!"
"Đại khái là lúc nào chạy trốn?"
"Chừng ba giờ năm mươi sáng!"
Kim Hâm ngước lên tay trái, nhìn nhìn đồng hồ trên cổ tay.
Hiện tại đã bốn giờ rưỡi rồi, bọn họ đã muốn chạy được 40", mà trong vòng 40" này cũng không tìm được người, như vậy có khả năng rất lớn chính là đã sớm lên kế hoạch tốt, như vậy hiện tại, hai người bọn họ rất có thể đã không ở đây nữa, nhưng nếu lúc này rời đi, bọn họ sẽ đi đâu chứ?
Quay về Đài Loan sao?
"Có báo cho mọi người gia tăng chú ý ở sân bay chưa?" Anh ta lạnh lùng hỏi.
"Đã thông báo!" Hổ Phách trả lời.
Sắc mặt Kim Hâm trầm trọng, không có lại tiếp tục hỏi tới, mà là lo lắng quay đầu nhìn về phía Mặc Tử Hàn ngủ mê man, nhìn Trân Châu đem chất lỏng màu xanh rót vào mạch máu của anh.
Mấy phút sau
"Trân Châu, điện hạ tại sao còn chưa tỉnh?" Anh ta lạnh lùng chất vấn.
"Cái này......." Chân mày Trân Châu cũng nhíu lại, "Tôi cũng không quá rõ ràng, có thể là thuốc của tôi căn bản không có tác dụng, xem ra tôi phải lấy máu của điện hạ về xét nghiệm một chút!"
"Còn phải xét nghiệm?"
"Đúng!"
"Cần bao thời gian?" Kim Hâm hỏi.
"Đại khái mấy giờ, nhưng..... Cũng có thể là mấy ngày....."
"Vậy ý cô là, cũng có thể là mấy năm?"
"......" Trân Châu trầm mặc.
Sắc mặt Kim Hâm nháy mắt trở nên càng thêm khó coi.
Ngay cả Trân Châu cũng chịu thua, là ai có thể nghiên cứu chế tạo? Tại sao trên người Tử Thất Thất và Mặc Thiên Tân lại có thứ này? Bất quá, nếu bọn họ dùng thuốc, như vậy sẽ không đến mức hại điện hạ, nhưng cũng không thể gạt bỏ khả năng bọn họ bị người khác lợi dụng.
Thật là vừa mới dẹp yên con sóng này, một con sóng khác lại nổi lên.....
Nếu điện hạ cứ hôn mê như vậy, ngư ông đắc lợi sẽ chỉ là đám lão già giảo hoạt kia.
Không được, không thể để cho chuyện phát triển thành như vậy.
"Trân Châu, cô lập tức mang máu điện hạ về xét nghiệm, mau chóng tìm ra phương pháp làm điện hạ tỉnh lại!" Anh ta lạnh lùng ra lệnh.
"Vâng!" Trân Châu lập tức lấy ra ống tiêm trong hòm giữ đồ, bắt đầu rút máu ra.
Kim Hâm bỗng nhiên quay đầu nhìn Hổ Phách.
Thân thể Hổ Phách nháy mắt thẳng tắp, chờ đợi mệnh lệnh.
"Hổ Phách, anh ở đây chăm sóc điện hạ, nửa bước cũng không thể rời đi, cũng không thể để cho bất cứ ai đến gần, chuyện này chỉ có ba người chúng ta biết, nếu.... Điện hạ có bất trắc gì, mạng của anh cũng không cần nữa!"
"Vâng!" Hổ Phách lập tức cúi đầu lĩnh mệnh.
Kim Hâm hai tay nắm chặt, hai mắt tràn ngập ngọn lửa hung mãnh, nhìn Mặc Tử Hàn nằm ngủ mê man ở trên giường, kiên định nói, "Điện hạ, anh yên tâm, tôi sẽ tự tìm Tử tiểu thư và tiểu thiếu gia về, tôi nhất định sẽ mang bọn họ về, đưa tới trước mặt anh."
Lời anh ta vừa dứt, ba người liền phân công nhau hành động.
Mà lúc Trân Châu đi tới cửa phòng ngủ, hai chân không khỏi dừng lại, hờ hững xoay người, nhìn Hổ Phách sắc mặt trắng bệch.
"Anh không thoải mái sao? Nơi nào bị đau à? Hay là bị thương? Có muốn tôi xem cho anh không?" Cô hảo tâm hỏi thăm.
Hổ Phách nháy mắt xấu hổ!
"Không..... Không cần, tôi rất khỏe!"
"Thật không? Anh đứng không giống như thật sự khỏe!" Sắc mặt này, cô liếc mắt một cái là có thể nhìn ra, anh ta đang cố nhịn đau.
"Tôi thật sự không có việc gì, cô mau mang máu về xét nghiệm đi, chuyện điện hạ vẫn trọng yếu hơn cả!"
"Cũng đúng!"
Trân Châu dứt lời liền xoay người, sải bước bỏ đi.
Hổ Phách một phen toát mồ hôi lạnh!
Mà đau đớn dưới thân còn đang không ngừng lan tràn, một lúc cũng không có ngừng lại.
※※※
Trên máy bay tư nhân
Tử Thất Thất và Mặc Thiên Tân ngồi đối diện nhau, hai người mặt đối mặt, nhưng một người tầm mắt lại nhìn sang một bên, mà đổi thành một người còn lại nhìn chằm chằm người nào đó không tha.
"Hiện tại có thể giải thích cho mẹ rồi chứ?" Tử Thất Thất nghiêm túc mở miệng.
"Ách..... Dạ! Mẹ mẹ muốn biết gì thì cứ việc hỏi đi, con nhất định tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn!" Mặc Thiên Tân đột nhiên tươi cười biết điều, tựa hồ đã sớm chuẩn bị xong.
Tử Thất Thất nhìn cái khuôn mặt giảo hoạt kia, chân mày không khỏi chau lên.
"Được, vậy con nói cho mẹ biết, con cùng tiểu Lam rốt cuộc đang kế hoạch gì?" Cô hỏi thẳng trọng điểm.
Mặc Thiên Tân nghe vấn đề của cô, nụ cười trên mặt bỗng nhiên cứng đờ, sau đó chậm rãi biểu tình, lộ ra vẻ mặt lãnh mạc, nhưng cũng bịt kín một tầng biểu tình nghiêm túc.
"Mẹ, mẹ thật sự muốn biết sao?"
"Dĩ nhiên!"
"Được, con sẽ nói cho mẹ, chúng con không có kế hoạch gì cả, toàn bộ việc chúng con làm cũng vì thực hiện nguyện vọng của mẹ!"
"Nguyện vọng của mẹ?" Tử Thất Thất nghi hoặc lặp lại. "Đúng vậy, ngay từ đầu, từ lúc con nói với mẹ ba ra tù, mẹ tuy rằng rất sợ hãi, rất lo lắng, rất muốn chạy khỏi địa phương có ba, nhưng đồng thời mẹ, cũng rất muốn gặp lại ba....... Ngươi con liền nghĩ cách cho ba tìm được mẹ, cho hai người gặp mặt!"
Lời Mặc Thiên Tân nói đâm trúng nội tâm ẩn sâu trong cô.
Tại lúc đó, cô hiểu rõ xác thực thật có nghĩ tới sẽ gặp anh, nhưng tại sao.....
"Tại sao con biết?" Cô hỏi.
"Bởi vì mẹ chính là người như vậy a, cả đời đều sống thản thản đãng đãng, phong phong hỏa hỏa, giống như mẹ sinh ra con, cũng đem toàn bộ việc của ba nói với con, mẹ cũng giống như trước không muốn giấu diếm ba con là con trai ba, huống chi mẹ sớm đã biết con rất thích ba, rất muốn gặp ba, cho nên mẹ càng không muốn giấu diếm ba chuyện sinh ra con, chỉ là bởi vì thân phận ba...... Cho nên mẹ vô cùng do dự, mẹ sợ mất con, cho nên không dám nói ra.... Con nói đúng chứ?"
"......" Tử Thất Thất trầm mặc không nói.
Mặc Thiên Tân nhìn mặt của cô, khóe miệng không khỏi lộ ra chút tươi cười khổ sở, lại nói tiếp:
"Cũng là bởi vì nội tâm mẹ muốn gặp lại ba một lần, cho nên con liền thực hiện nguyện vọng trong lòng mẹ, nhưng mẹ sau khi gặp ba, tựa hồ xảy ra nhiều chuyện không vui, con cũng thấy được..... Thấy mẹ ở nhà khóc trong phòng tắm. Đó là lần đầu tiên con thấy mẹ chảy nước mắt, con lúc ấy thật sự hoảng sợ, con không muốn nhìn thấy nước mắt mẹ lần nữa, cho nên con liền muốn thực hiện nguyện vọng thứ hai của mẹ, chạy trốn khỏi ba......"
Tử Thất Thất khiếp sợ nhìn cậu.
Thì ra là ngày đó cậu không có đi đến trường, mà là lén lút trốn trong nhà, hơn nữa còn bắt gặp cô khóc lóc trong phòng tắm, cho nên, từ ngày đó bắt đầu cậu mới rất chân thành nói, muốn ở lại cạnh cô, muốn chạy trốn cùng cô.
Nguyên lai.... Hết thảy đều bị cậu nhìn thấy.
"A......" Cô bỗng nhiên cười khẽ, mang theo hàm súc tự giễu.
"Nghe con nói như vậy, thật giống như hết thảy đều là lỗi của mẹ..... Nghe ngươi nguyện vọng trong lòng mẹ, cho nên hai người vì muốn mẹ tốt, liền đem hết toàn lực thực hiện nguyện vọng cho mẹ, nhưng cuối cùng lại đưa đến cục diện như bây giờ. Nhưng mà.... Mẹ cũng không có yêu cầu hai người làm nguyện vọng trong lòng cho mẹ a? Tại sao hai người muốn tự tiện quyết định giúp mẹ thực hiện chứ? Ít nhất..... Có phải hay không nên hỏi mẹ một câu chứ?"