"Cạch".
Còng tay thật sự bị mở ra, theo trên cổ tay mảnh khảnh của Tử Thất Thất rơi xuống.
Trong nháy mắt trái tim bỗng nhảy lên, giống như vốn có một cái dây đỏ vô hình dẫn dắt hai người bọn họ, nhưng khi chiếc còng tay được mở ra, cái dây đó... liền đứt...
"Mẹ, chúng ta đi thôi!" Mặc Thiên Tân nhỏ giọng nói, lập tức dắt tay cô.
Tử Thất Thất lấy lại tinh thần, cặp mắt đen nhánh nhìn về phía khuôn mặt Mặc Tử Hàn. Vốn định khắc ghi bộ dáng anh trong đầu mình, nhưng trong phòng thật sự là quá tối, tối không có một ánh trăng, cho nên, thấy không rõ, không nhìn thấy....
"Uh... Thất Thất...."
Mặc Tử Hàn đang ngủ say đột nhiên ngâm tên Tử Thất Thất, trong nháy mắt, thân thể hai người thình lình cứng ngắc, hai mắt cùng nhìn về phía người nằm trên giường.
Tỉnh dậy?
Anh ta tỉnh dậy?
Trống ngực của hai người đập cuồng loạn, thấp thỏm không thôi.
Mặc Thiên Tân đánh bạo bước lên một bước, muốn xem xét một chút.
Rõ ràng mẹ tiểu Lam đã nói, nhất định sẽ ngủ thẳng tới sáng ngày thứ hai, nhưng sao đã tỉnh dậy nhanh như vậy? Ba thật sự tỉnh sao?
"Ba....?" Hắn nhỏ giọng kêu, lại bước lên một bước.
Tử Thất Thất kích động đứng tại chỗ, vươn tay nắm lấy cánh tay Mặc Thiên Tân, nhỏ giọng nói, "Chúng ta hay là đi trước thôi!"
"Mẹ chờ chút, không có chuyện gì, ba giống như cũng không có tỉnh lại, bất quá vì cho chắc chắn, phải cho ba uống thêm thuốc mới được!" Mặc Thiên Tân nói xong, liền lấy từ trong túi ra một viên thuốc màu trắng.
"Đây là cái gì?" Tử Thất Thất kích động hỏi.
"Đây là thuốc mẹ tiểu Lam cho con nha, nghe nói là độc môn bí phương vô sắc vô vị không độc có một không hai, với lại sẽ không làm hại thân thể, nhưng có thể làm cho người ngủ lấy ba ngày ba đêm!" Mặc Thiên Tân nhỏ giọng nói, cầm viên thuốc đưa tới gần môi Mặc Tử Hàn.
Độc môn bí phương?
Tử Thất Thất không khỏi sợ hãi.
Không tự chủ liền nhớ lại thời điểm Phương Lam học tiến sĩ đang nghiên cứu trong viện nghiên cứu những thứ kia, cô chính là chịu khổ qua N lần bị đầu độc, lại N lần làm chuột bạch, cuối cùng.... Thành tựu học nghiệp của cô sáng chói.
Bất quá thuốc này.... Thật sự không thành vấn đề sao?
Mặc Thiên Tân từ từ đem viên thuốc đưa tới miệng anh ta, nhưng đôi môi Mặc Tử Hàn lại ngậm thật chặt, như thế nào cũng không chịu mở ra, còn chân mày anh cũng bắt đầu nhíu chặt, giống như là đang ngủ mê man giãy dụa, muốn lập tức tỉnh lại.
"Thôi rồi mẹ, con thấy chúng ta vẫn nên nhanh đi thôi!" cậu đột nhiên kích động.
"Thế nào?" Tử Thất Thất hỏi.
"Ba căn bản không hé miệng, sợ rằng sẽ lập tức tỉnh lại!"
"Cái gì? Vậy chúng ta mau đi!"
"Được...." Mặc Thiên Tân vội vàng thu tay lại, nhưng bỗng nhiên, Mặc Tử Hàn lẹ tay nhanh chóng bắt được tay cậu vừa mới muốn thu về.
Thình lình cả kinh.
"Ba... Ba.... Ba? Ba đã tỉnh?"
Tử Thất Thất nghe được thanh âm của Mặc Thiên Tân, vội vàng nhìn về phía Mặc Tử Hàn nằm ở trên giường, tuy rằng gian phòng vô cùng tối, nhưng anh ta vẫn không có mở mắt, anh ta hẳn vẫn chưa có tỉnh lại, nhưng anh ta đã có cử động như vậy, đã nói lên trong tiềm thức anh ta đã ý thức được, hơn nữa rất nhanh sẽ tỉnh lại.
Không được!
Không thể để cho anh ta tỉnh, không thể bị anh bắt được!
Tuyệt đối không thể!
"Thiên Tân, đưa thuốc cho mẹ!" Tử Thất Thất bỗng nhiên tiến lên, kích động nói.
"Hả? A... Đây....." Mặc Thiên Tân đưa viên thuốc cầm trong tay cho cô.
Tử Thất Thất cầm viên thuốc, sau đó ngồi ở bên giường, đưa viên thuốc vào miệng mình, sau đó từ từ đến gần môi Mặc Tử Hàn, bỗng nhiên, tầm mắt tối đen chậm rãi trở nên rõ ràng, dần dần thấy rõ khuôn mặt kia của Mặc Tử Hàn.
Rất tuấn tú, rất anh tuấn, rất mê người.... Nhưng xin lỗi, hay là phải nói tạm biệt.
Ngay lúc môi cô cùng môi anh sắp va chạm, Mặc Tử Hàn đột nhiên mở hai mắt ra, khiếp sợ nhìn Tử Thất Thất gần ngay trước mắt.
"Em muốn làm gì?" Anh bỗng nhiên mở miệng.
Tử Thất Thất kinh ngạc, bất chấp tất cả, nhanh chóng hôn lên môi anh.
Mặc Tử Hàn khiếp sợ!
Tại sao.... Muốn hôn anh?
Chỉ là một cái nghi vấn trong nháy mắt, đáp án liền xuất hiện ở trong miệng của anh.
Tử Thất Thất chủ động đem đầu lưỡi đưa vào trong miệng của anh, mà ở trên đầu lưỡi vừa vặn chính là viên thuốc kia, cô thừa dịp anh khiếp sợ, đem đầu lưỡi trực tiếp đưa vào cổ họng của anh, làm cho anh lập tức đem viên thuốc nuốt xuống, nhưng cô không có lập tức kết thúc nụ hôn này, mà là tiếp tục phong bế miệng của anh, khiến anh không có biện pháp đem viên thuốc vừa nuốt xuống nhổ ra.
Thời điểm Mặc Tử Hàn nuốt xuống viên thuốc kia mới đột nhiên hoàn hồn.
Anh còn đang nghi ngờ, tại sao chính mình lại ngủ quên như vậy, anh còn đang nghi ngờ, tại sao vừa tỉnh dậy thì đã thấy khuôn mặt cô nhích lại gần mình, hơn nữa vừa mới cô hôn anh đem đầu lưỡi luồn vào, thật đúng là làm cho anh không dự liệu được, còn có điều đáng sợ lớn hơn, nhưng tuyệt đối cũng không nghĩ đến, nụ hôn này, chỉ là vũ khí muốn anh hôn mê.
Cô gái đáng chết....
Em muốn rời khỏi anh đến như vậy?
Em cho rằng làm anh hôn mê rồi, em có thể rời khỏi anh, ở bên ngoài nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật sao?
Thật sự là ý nghĩ viển vông....
Cho dù em thật sự trốn, cho dù em thật sự rời khỏi anh, cho dù em chạy trốn tới chân trời góc biển, Mặc Tử Hàn anh, cũng tuyệt đối.... Tuyệt đối.... Tuyệt đối.... Tuyệt đối bắt em lại.
Tử Thất Thất... Em là của anh!
Anh bỗng nhiên vươn hai tay của mình, dùng hết toàn bộ khí lực nắm chặt lấy đầu của cô, đồng thời sử dụng lực đè hướng về mình, đem đầu lưỡi vụng về của cô tiến sâu vào miệng anh, sau đó thình lình dùng sức cắn lưỡi cô, trong miệng hai người nháy mắt lan tràn mùi máu tanh.
"Ưm...." Tử Thất Thất thân ngâm nhíu mày.
Cô muốn thu lại lưỡi mình, nhưng Mặc Tử Hàn lại dùng sức cắn, chính là không chịu buông ra.
"Ưm... Ưm...." Cô không ngừng giãy dụa, cuối cùng bỗng nhiên, Mặc Tử Hàn buông cô ra.
"Tử Thất Thất...." Anh nỉ non kêu cô, sau đó giương lên nụ cười sáng lạn giống như trẻ con, nhẹ giọng nói, "Xin em... Đừng đi.... Anh.... Anh.... Th..."
Hai mắt Tử Thất Thất khiếp sợ trợn to, không gian tối đen dường như bỗng nhiên sáng ngời, trong mắt đều là cái khuôn mặt tươi cười rực rỡ kia.
Người đàn ông này.... Quá hèn hạ!
Cư nhiên thời điểm cuối cùng dùng vẻ mặt như thế nói ra lời như vậy.
Anh th...? Phía sau anh th... Là cái gì? Phát âm như vậy, lời kế tiếp, không cần nghĩ cũng biết anh muốn nói gì?
Anh... Thích cô sao?
"Mẹ, mẹ không sao chứ? Mau ăn hết cái này đi, nếu không sẽ té xỉu đó!" Mặc Thiên Tân kích động nói, ngay lập tức đem một viên thuốc màu lam nhạt khác nhét vào miệng cô, sau đó kéo tay cô, nói, "Đi thôi, chúng ta mau rời khỏi đây."
Tử Thất Thất kinh ngạc bị cậu kéo đi, hai mắt vẫn nhìn Mặc Tử Hàn đang ngủ mê man trên giường. Thật muốn nghe anh nói xong câu kia, thật muốn nghe những lời phía sau.
Muốn nghe... Hiểu rõ lời anh nói, nhưng mà... Cô hiện tại phải mau chạy mới đúng.
Làm sao bây giờ?
Lòng cô vì câu nói của anh mà bắt đầu dao động, cô không phải đã quyết định ư? Không phải đã không muốn lại nhảy vào trong hố lửa tự làm tự chịu ư? Nhưng mà... Nhưng mà...
Không ngừng do dự, hai chân không tự chủ ngừng lại.
"Mẹ?"
Mặc Thiên Tân quay đầu trở lại nhìn khuôn mặt rối rắm của cô, nghi hoặc nói, "Mẹ làm sao vậy? Sao không đi nữa? Chẳng lẽ là thuốc bắt đầu phát tác sao? Nhưng mà đã ăn giải dược rồi nha, con nghĩ mẹ chỉ cần nhẫn nại chút sẽ không có chuyện gì, chúng ta mau đi thôi!"
Cậu nói xong, liền kéo tay cô, lại một lần nữa đi về phía trước, chính là Tử Thất Thất vẫn đứng bất động tại chỗ.
"Mẹ?" Mặc Thiên Tân nghi hoặc kêu cô một tiếng.
Tử Thất Thất nghe thanh âm của cậu, bỗng nhiên chậm chạp mở miệng, lẩm bẩm nói, "Thiên Tân, con thật sự muốn rời đi sao? Con không phải thích ba con sao? Con thật sự rời khỏi anh ta được sao? Nếu... Mẹ nói là nếu... Nếu con muốn ở lại bên cạnh anh ta thì mẹ không sao.... Muốn mẹ lưu lại cũng được... Không quan hệ...."
Lấy cớ, lấy cớ, lấy cớ...
Những lời cô vừa nói toàn bộ đều là lấy cớ.
Cô chỉ là muốn lưu lại nghe anh nói nốt lời vừa nãy, cô chỉ là muốn xác nhận nửa câu mình nghe được là chân thật, tuy nhiên không nghĩ tới chính mình lại lấy cớ, cô đã vậy còn quá ích kỷ.
"Mẹ, mẹ đang nói cái gì đó? Đừng mè nheo nữa, mau đi thôi!" Mặc Thiên Tân cau mày, vẻ mặt oán trách, thẳng thắn lôi kéo cô, không chần chờ chút nào tiếp tục đi xuống lầu dưới.
Tử Thất Thất kinh ngạc nhìn cậu, đi theo bước chân của cậu.
"Tại sao...." Cô mơ hồ mở miệng.
Tại sao cậu không có một chút do dự liền lôi kéo cô đi? Cậu không phải vẫn muốn cùng ba mình ở một chỗ sao?
"Mẹ, trí nhớ của mẹ thật không tốt, con từng nói con thích ba, nhưng người con thích nhất chính là mẹ, cho nên con chỉ biết chọn ở lại bên cạnh mẹ, hơn nữa.... Ba khi dễ mẹ, con tuyệt đối không tha thứ, cho nên hiện tại mặc kệ trong lòng mẹ nghĩ đến cái gì, con cũng nhất định dẫn mẹ rời khỏi đây, cho nên mẹ...." Mặc Thiên Tân nói xong, đột nhiên quay đầu trở lại, hướng về phía cô cười rực rỡ, nói tiếp, "Chúng ta trốn thôi, sau đó hai người khoái khoái lạc lạc sống, được không!"