Cha Tới Rồi, Mẹ Chạy Mau!!

Chương 120: Mẹ, con dẫn mẹ đi!




Trái tim Mặc Tử Hàn bỗng nhiên run rẩy, hai mắt trừng lớn, lửa giận cũng đột nhiên lao ra.

"Ngươi là lúc nào liên hệ với cô ta? Ta không phải đã nói không cho phép ngươi liên lạc với bất cứ ai sao?" Anh tức giận chất vấn.

"Con chưa có liên hệ cùng ai a, con mỗi ngày đều bị cái chú Hổ Phách kia nhìn chòng chọc đến sít sao, không tin ba hỏi chú ấy!" Mặc Thiên Tân chỉ cao khí ngang.

"Vậy ngươi vừa mới nói đó là cô ta nhờ ngươi chuyển cho ta?"

"Không sai, là mẹ tiểu Lam nhờ con chuyển cho ba!"

Mặc Tử Hàn nghe câu trả lời trước sau mâu thuẫn của cậu, chân mày càng cau càng sâu.

Người phụ nữ kia liên hệ với Thiên Tân như thế nào? Chẳng lẽ là Thiên Tân liên hệ với cô ta? Nhưng mà anh phái Hổ Phách một ngày hai mươi bốn giờ đi theo bên người Thiên Tân, bọn họ không có khả năng liên lạc với nhau, nói như vậy..... Chẳng lẽ......

"Ba, ba đừng suy nghĩ lung tung, con trực tiếp nói cho ba biết, lúc khi còn chưa tới Anh quốc, mẹ tiểu Lam cũng đã đem những lời này nói cho con biết, hơn nữa mẹ còn nói với con, làm người phải quang minh lỗi lạc, tuyệt đối không thể ở sau lưng trộm đạo hoặc là làm chuyện lén lúc mò cá gì nha, cho dù thật sự muốn trộm gà trộm chó gì gì, cũng nhất định phải làm thẳng thắn vô tư, không thẹn với lương tâm, cho nên mẹ mới để con nói cho ba biết, kế hoạch C đã bắt đầu rồi, ba phải cẩn thận một chút a!" Bộ mặt Mặc Thiên Tân dương dương đắc ý, trong đôi mắt tinh quái tràn đầy thần thái kiêu ngạo, thật giống như hết thảy cậu là chúa tể.

Mặc Tử Hàn cau chặt chân mày nhìn chằm chằm cái khuôn mặt kia.

Kế hoạch C?

Kế hoạch C gì?

Chẳng lẽ người kia ngay từ lúc một tháng trước đã dự kiến được chuyện xảy ra sao? Cô ta đã sớm lên kế hoạch, chờ thời cơ chín muồi, sau đó đem Tử Thất Thất cướp đi?

"Bảo bối Thất Thất nhà tôi..... Tuyệt đối sẽ không cho anh......"

Chợt nhớ tới cô ta đã từng nói, trái tim không khỏi run lên.

Cô gái đó..... Cô ta thật sự có khả năng đem người bên cạnh anh mang đi?

Không..... Không có khả năng..... Cho dù ai mơ tưởng muốn cướp người bên cạnh anh... ai cũng đừng hòng nghĩ.

Mà Tử Thất Thất vẫn kinh ngạc ngồi ở trên ghế, lại hoàn toàn nghe không hiểu bọn họ nói gì.

Giờ nào đã đến? Cái gì mà anh phải cẩn thận một chút? Còn có kế hoạch C gì? Hai người bọn họ rốt cuộc đang nói cái gì? Tại sao hết thảy mọi chuyện đều vây quanh tiểu Lam? Cô ấy..... Lại làm chuyện gì?

"Mặc Thiên Tân!" Cô đột nhiên kêu tên của cậu.

"Mẹ, sao vậy?"

Thời điểm Mặc Thiên Tân nghe thấy cô gọi, tất cả biểu tình đắc ý trên mặt đều đột nhiên biến mất, trong nháy mắt khẩn trương lên, thật giống như tai vạ đến nơi.

"Con nói, hai người rốt cuộc đang nói gì? Tại sao lại có quan hệ với tiểu Lam? Hai người với tiểu Lam đã xảy ra chuyện gì?" Cô lạnh lùng chất vấn, vẻ mặt chăm chú.

"Ách.... Cái này sao......" Mặc Thiên Tân chần chờ kéo dài thanh âm, sau đó bắp chân ngắn ngủn hạ xuống, chân khẽ va chạm vào mặt đất, bỗng nhiên trên mặt vung lên nụ cười cực kỳ giả dối, nhanh chóng nói, "Kỳ thật con cũng không biết là có chuyện gì, tóm lại con chỉ truyền lời, muốn biết nội dung thì trực tiếp tới hỏi người đó.... Con ăn no, bye-bye, chúc ngủ ngon....."

Lời cuối cùng còn chưa hết, cậu ngay lập tức chạy đi, chạy thẳng tới lầu hai.

"Mặc Thiên Tân - - Mặc Thiên Tân con đứng lại đó cho mẹ - - Mặc Thiên Tân - -"Tử Thất Thất hô to từ trên ghế đứng lên, vừa mới muốn đuổi theo nhưng bị còng tay khóa ở tay ngăn lại động tác của cô.

Đột nhiên, cô thình lình xoay người, nhìn khuôn mặt lạnh như băng của Mặc Tử Hàn.

"Anh nói cho tôi biết, ngày đó tiểu Lam gọi điện thoại cho anh, hai người đã nói gì?" Cô thay đổi mũi nhọn chất vấn anh.

"Không có gì!" Mặc Tử Hàn lạnh lùng trả lời.

"Không có gì? Không có gì thì anh khẩn trương như thế làm gì? Tôi cho anh biết, tiểu Lam là bạn tốt nhất của tôi, anh nếu động tới cô ấy, tôi nhất định sẽ liều mạng với anh!" Cô lớn tiếng uy hiếp, nghiêm trọng cảnh cáo.

Mà Mặc Tử Hàn lại nhìn khuôn mặt cô, trầm mặc không nói.

Hiện tại anh hẳn không phải trả lời vấn đề của cô, mà là người phụ nữ kia cô ta tới cửa gây phiền phức cho anh.

"A....." Anh đột nhiên khinh miệt cười.

Đồ trong tay Mặc Tử Hàn anh, còn chưa từng bị ai cướp đi, hơn nữa chỉ cần là đồ đạc của anh, anh tuyệt đối không cho phép bất luận kẻ nào nhìn trộm, huống chi.... Phương Lam kia chỉ là một cô gái tầm thường.

Có bản lãnh, tới mà đoạt!

Tử Thất Thất nhìn khuôn mặt trở nên tà ác kia, hơn nữa lại nghe tiếng cười khinh miệt vừa rồi của anh, trong lòng bắt đầu thấp thỏm bất an.

Rốt cuộc ba người bọn họ đang làm cái gì? Tại sao thần thần bí bí cái gì cũng không nói với cô?

Tiểu Lam....

Cô ấy sẽ không lại muốn trêu cợt người chứ?

Nhưng ngàn vạn lần không nên, phương thức trêu cợt người của cô ấy trên thế giới không có mấy người có thể chịu đựng được, nhìn Thiên Tân là có thể thấy rồi, đây chính là đại đệ tử cao nhất của cô ấy.....

(︶﹏︶|||)~

Có loại.... Dự cảm xấu.....

"Ai......" Tử Thất Thất nhẹ giọng than thở.

※※※

Đêm khuya

Mặc Tử Hàn ôm thật chặt Tử Thất Thất chậm chạp mới tiến vào mộng, anh đề cao tất cả cảnh giác, năm lần bảy lượt kiểm tra khóa tay hai người, hơn nữa còn đem cái chìa khóa đặt ở địa phương chỉ có mình biết.

Nhưng....

Ba giờ khuya, thời điểm tất cả mọi người ngủ say, cửa phòng ngủ chính đột nhiên bị mở ra.

"Két!"

Cửa phòng chậm chạp đẩy ra, bóng dáng nho nhỏ của Mặc Thiên Tân xuất hiện ở cửa phòng, cậu nhìn nhìn gian phòng tối đen, đem tầm mắt 2.0 hạ xuống trên giường lớn Simmons rộng hai thước, sau đó khóe miệng hiện lên nụ cười tà ác, rón rén đi tới bên giường.

"Mẹ.... Tỉnh..... Mẹ..... Tỉnh..... Mẹ......"

Cậu một bên nhỏ giọng kêu, một bên nhẹ nhàng lay thân thể Tử Thất Thất.

Bỗng nhiên, Tử Thất Thất mở hai mắt ra.

Tầm mắt tối đen của cô loáng thoáng thấy bóng người đứng ở bên giường, không khỏi cả kinh, động tác thứ nhất chính là vươn thiết quyền của mình, nhanh chóng đánh về phía gương mặt của bóng người kia.... Dường như là khuôn mặt, quá tối, thấy không rõ.

"Đau.... Đau chết con.... Mẹ mẹ đây là muốn hủy dung con sao? Nếu con không ai thèm lấy, a không đúng, nếu con không lấy được vợ, mẹ phải chịu trách nhiệm đấy?" Mặc Thiên Tân vẫn như cũ đè thấp thanh âm, chịu đựng đau đớn bị người nào đó tập kích, ghìm cổ họng nói chuyện.

Mẹ?

Tử Thất Thất bỗng nhiên bừng tỉnh.

"Thiên Tân? Làm sao con lại ở đây?" Cô kinh ngạc mở miệng, thanh âm cũng không tự giác đè thấp theo.

"Con tới tìm mẹ!" Cậu trả lời.

"Tìm mẹ?" Tử Thất Thất nghi hoặc.

"Không sai, con tới tìm mẹ, dẫn mẹ rời khỏi đây!"

"Cái gì? Rời khỏi?"

"Đúng vậy, đi thôi, chúng ta phải chạy trốn!"

Mặc Thiên Tân nói xong, đã bắt tay trái cô, nhưng mà Tử Thất Thất lại kéo cậu lại, thấp giọng nói, "Con đừng nói giỡn, con đây là đang mộng du sao? Tay của mẹ còn bị khóa, hơn nữa nếu mẹ rời đi, anh ta nhất định sẽ tỉnh!" "Mẹ, mẹ yên tâm đi, ba sẽ không tỉnh đâu!"

"Cái gì? Sẽ không tỉnh?"

"Đúng vậy! Mẹ còn nhớ rõ thời điểm bữa tối con chạm qua chén với ba không? Kỳ thật con đã sớm ở mặt trên cái ly bôi tí thứ, mặc dù chỉ là một chút xíu, nhưng đủ để cho ba ngủ thẳng tới sáng sớm ngày mai, bởi vì cái gọi là.....Sắc chính là tinh hoa, cho nên....."

"Con nói cái gì?" Tử Thất Thất khiếp sợ cắt đứt lời của cậu, "Con nói trên cái ly có bôi tí thứ? Vậy con làm sao lại không có việc gì?"

"Mẹ, vấn đề rõ ràng như vậy còn muốn con trả lời mẹ sao? Nếu trên thế giới này có thuốc mê, đó là đương nhiên nhất định có giải dược rồi."

"Vậy đã có thuốc mê lại có giải dược, vậy con có thể giải thích chút cho mẹ, hai thứ đồ này là từ đâu tới?" Tử Thất Thất tìm hiểu nguồn gốc, hỏi thẳng trọng điểm.

Mặc Thiên Tân nháy mắt á khẩu.

Quả nhiên, gừng càng già càng cay, mẹ nhà mình vẫn tương đối lợi hại, năng lực suy một ra ba thật sự là cường hãn.

"Cái kia.... Mẹ, chuyện bí mật như vậy dĩ nhiên phải ở địa phương bí mật nói, cho nên, chờ chúng ta an toàn đào tẩu, con sẽ rõ ràng rành mạch giải thích cho mẹ nghe, có được không?" Mặc Thiên Tân lập tức ôn tồn khuyên bảo.

Nhưng là vẻ mặt Tử Thất Thất lại u sầu.

"Cho dù muốn đi, cũng căn bản là đi không được!" Cô khẽ giơ tay mình lên, thanh âm còng tay trên cổ tay phát ra "leng keng".

Hai người bọn họ bị còng cùng một chỗ, làm sao có thể chạy trốn? Lẽ nào thực sự cô phải làm trò chém đứt tay trước mặt con mình? Hay hoặc giả là chém đứt tay anh ta?

"Mẹ, chuyện nhỏ này giao cho con!" Mặc Thiên Tân vỗ vỗ bộ ngực của mình, lời thề son sắt đi tới, sau đó bên trong gian phòng tối đen, từ trong túi quần lấy ra một cái chìa khóa nho nhỏ.

Tử Thất Thất kinh ngạc.

"Con.... Sao con có chìa khóa?"

Mặc Thiên Tân vừa đưa tay mở khóa, vừa đắc ý nói, "Mẹ, chẳng lẽ mẹ với ba thật sự coi tiếp viên hàng không xinh đẹp kia là một đứa ngốc? Cô ấy làm sao có thể thật sự nghe lời đem cái chìa khóa này vứt từ trên máy bay chứ? Hơn nữa cửa khoang máy bay cũng không phải là có thể mở ra dễ dàng như vậy, bất quá.... Thời điểm cô ấy hỏi con có muốn vứt hay không, thật sự con ôm một hy vọng cực kỳ nhỏ bé, cho cô ấy một chút xíu ám hiệu nho nhỏ, hoàn hảo cô ấy đủ thông minh, thời điểm máy bay hạ cánh liền len lén đem cái chìa khóa trả lại cho con, cho nên.... Hắc hắc hắc......" Cậu dùng tiếng cười tà ác thay cho nội dung.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.