Cầu Mà Không Được

Chương 70: 70: Cô Lang 69




Thời Vũ bám vào giường ngồi dậy, mái tóc đen xõa tung trên người, đèn trong phòng rất sáng, những sợi tóc óng ánh rơi trên làn da trắng nõn tạo ra sự tương phản.

Dưới ánh đèn, thân hình của Thời Vũ vô cùng gầy gò, tái nhợt nhưng vẫn rất xinh đẹp.

Lúc này, Diệp Thanh Linh mới thấy Thời Vũ vẫn còn mặc đồ lót.

Có lẽ là do bị bệnh nên không đủ sức, không mở nổi chốt sau lưng.

Diệp Thanh Linh thấy gương mặt mình nóng bừng lên.

Cô hít sâu một hơi, nhắm mắt, một tay cầm khăn còn một tay thì vòng ra sau lưng Thời Vũ rồi sờ sờ, tiếng "lạch cạch" rất nhỏ phát ra, khóa đã được mở.

Diệp Thanh Linh cắn cắn đầu lưỡi, tiếp tục nhắm nhắm giúp Thời Vũ lau mồ hôi ở trên lưng, sau đó mới gấp khăn lại, nhét vào tay Thời Vũ: "Tự Thời Vũ lau ngực, nhé?"

Thời Vũ nghe lời, gật gật đầu.

Diệp Thanh Linh đưa áo ngủ sang, cô ấy vừa lau xong thì Diệp Thanh Linh liền tròng áo vào, che kín mít.

Cuối cùng cũng lau hết đống mồ hôi trên người Thời Vũ, Diệp Thanh Linh mệt mỏi đứng dậy vươn vai một cái, cô cảm giác là tự cô cũng toát hết cả mồ hôi rồi.

Diệp Thanh Linh chờ một lát thì bác sĩ gia đình đã đến đây.

Lúc trước, Diệp Thanh Linh bị bệnh, cô cũng đã từng gặp qua người bác sĩ này rồi, là một chị gái tầm trên dưới ba mươi tuổi, cô ấy kiểm tra cho Thời Vũ một hồi, kê thuốc, cuối cùng mới dặn dò Diệp Thanh Linh:

"Không có chuyện gì đâu, cô ấy bị sốt chắc cũng được mấy tiếng đồng hồ, ngủ một giấc xong thì nhiệt độ cũng đã giảm bớt rồi.

Cảm nắng cũng sắp ổn.

Nhưng mà do trúng gió nên chắc phải nghỉ ngơi thêm mấy ngày, mấy ngày này em nhớ dặn cô ấy nghỉ ngơi cho thật tốt nhá, đừng để bị nóng quá, cũng đừng để bị lạnh quá..."

Diệp Thanh Linh chăm chú nghe lời dặn, gật đầu.

Chuẩn bị nói tiếp thì chị bác sĩ bỗng nhiên lại nhìn về phía cổ của Thời Vũ, cau mày lại.

Diệp Thanh Linh nhìn những vệt xanh tím trên cổ Thời Vũ, cô lập tức nhận ra là bác sĩ đã hiểu lầm cái gì rồi, nhưng cô còn chưa kịp giải thích thì chị bác sĩ đã vỗ vỗ bả vai của cô, lời ít ý nhiều: "Với lại, con gái nhà người ta đã bệnh tới vậy rồi, hai người vẫn nên kiềm chế lại một chút..."

"Tụi em không...!"

Diệp Thanh Linh còn chưa kịp nói hết câu thì chị bác sĩ đã tặng cho cô một ánh mắt mang tên "Tôi hiểu mà" xong thì ôm hộp đồ nghề đi mất.

Khóe mắt của Diệp Thanh Linh gật giật, vành tai cũng ửng hồng: "..."

Không phải chứ, chị bác sĩ ơi, chị, chị hiểu cái gì cơ一一!

.......

Uống thuốc xong, Thời Vũ lại bắt đầu vật vờ mà ngủ say.

Diệp Thanh Linh ngồi ở cạnh giường xem chừng một hồi, sau khi chắc chắn Thời Vũ đã ngủ say rồi thì cô mới cẩn thận đứng dậy, tắt đèn.

Diệp Thanh mới vừa đứng lên, còn chưa kịp đi tắt đèn thì Thời Vũ đã hoảng loạn rồi nức nở một tiếng, nhẹ nhàng níu tay áo của cô lại.

Thời Vũ không có mở mắt, hình như vẫn còn đang trong giấc mơ, cô ấy cuộn tròn người lại: "A Linh..."

Cho dù là giọng nói hay dáng vẻ đều mềm dịu như muốn tan ra.

Những người bệnh thì luôn yếu ớt hơn so với mọi ngày.

Diệp Thanh Linh nhíu mày, cúi đầu nhìn gương mặt của Thời Vũ, nghe giọng nỉ non bé như tiếng mèo kêu của Thời Vũ, nói sao thì cũng mềm lòng.

"Thời Vũ," Diệp Thanh Linh khom người xuống, kề vào tai của cô ấy, nhẹ giọng nói, "Tôi đi rửa mặt với sửa soạn một chút rồi tôi quay lại, Thời Vũ nằm ngoan ở đây tí nhé, tôi để đèn cho Thời Vũ."

Thời Vũ vô thức gật đầu, buông ngón tay ra.

Khi Diệp Thay Linh thay đồ ngủ xong, Thời Vũ vẫn còn nằm cuộn tròn trong chăn, hình như là do nghe được tiếng bước chân của Diệp Thanh Linh nên Thời Vũ mới hơi he hé đôi mắt nhập nhèm ra, dùng ánh mắt đáng thương, yếu đuối mà nhìn về phía cô.

"Tôi về rồi, ngủ đi." Diệp Thanh Linh dịu giọng nói, cô ngồi xuống mép giường, vỗ vỗ vai Thời Vũ.

Thời Vũ nhúc nhích nhè nhẹ, ngón tay của cô ấy đặt trên đùi của Diệp Thanh Linh, co co lại níu lấy ngón tay của Diệp Thanh Linh, lúc này mới chịu nhắm mắt lại.

Ngón tay của Thời Vũ vẫn còn hơi âm ấm, chạm vào đầu ngón tay của Diệp Thanh Linh, vô cùng mềm mại.

Chăn mùa hè rất mỏng, dưới nguồn sáng ấm áp, Diệp Thanh Linh có thể thấy được cơ thể gầy gò của Thời Vũ.

Diệp Thanh Linh muốn trèo lên giường để ôm Thời Vũ nhưng rồi lại thôi, cô tắt chiếc đèn ở đầu giường đi.

"Ngủ ngon." Cô nhẹ nhàng thì thầm một tiếng, và rồi cứ thế, cô tựa vào cạnh giường để cùng Thời Vũ rơi vào giấc mộng đẹp.

.......

Có thể là do thể chất của hai người khác nhau, lúc trước, khi Diệp Thanh Linh bị bệnh thì cũng chỉ mệt nhất là vào ngày đầu tiên bị sốt, những ngày còn lại tuy là cũng không khỏe cho lắm, nhưng mà làm việc hay sinh hoạt thì vẫn rất bình thường.

Thời Vũ lại khác, đến sáng hôm sau khi tỉnh lại rồi thì đầu vẫn còn rất choáng váng, đau đớn vô cùng, cơ thể cũng còn mềm nhũn chưa lấy lại sức.

Sáng sớm, Diệp Thanh Linh nghe được tiếng "ưm" đầy đau đớn của Thời Vũ nên thức giấc, cô mở đôi mắt còn mơ ngủ ra thì thấy ngay gương mặt của Thời Vũ đang gần trong gang tấc, sửng sốt một hồi mới nhớ tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì.

Thời Vũ bị cảm, cô ở lại để chăm sóc cho cô ấy.

Ban đầu Thời Vũ nằm ở giữa giường, kết quả là không biết cô ấy đã nhích tới mép giường từ lúc nào, đầu của cô ấy và Diệp Thanh Linh sắp chụm vào nhau.

"Thời Vũ..." Diệp Thanh Linh ngồi kế bên giường cả đêm nên eo có hơi nhức mỏi, cô vừa đứng dậy để bẻ lại khớp vai vừa dịu giọng hỏi, "Sao đấy? Còn khó chịu hả?"

"...!Ừm." Thời Vũ gật đầu một cách khó khăn, đôi mắt đẫm lệ, "Chóng mặt."

Diệp Thanh Linh nhanh chóng sờ sờ trán của Thời Vũ, cũng may cuối cùng đã hạ sốt rồi, cô dịu dàng hỏi: "Tôi đi làm đồ ăn sáng cho Thời Vũ, chúng ta ăn một chút rồi uống thuốc nhé? Uống thuốc xong thì không chóng mặt nữa."

Có đôi khi, Diệp Thanh Linh định mặc kệ Thời Vũ như thế, cứ giao Thời Vũ cho dì Liễu chăm sóc là được.

Nhưng cuối cùng, cô nhìn Thời Vũ nằm cuộn tròn trông đáng thương biết bao, cô đành lặng lẽ thở dài trong lòng, dù sao tối qua cũng đã chăm rồi, thôi thì cứ chăm cho tới cùng vậy.

Chờ bao giờ Thời Vũ hết bệnh rồi, đến lúc đó cô cũng bắt đầu tiến vào một giai đoạn mới trong sự nghiệp.

Bây giờ vẫn còn sớm, khi Diệp Thanh Linh xuống lầu thì dì Liễu mới bắt đầu chuẩn bị đồ ăn sáng.

"Cô Diệp, cô về nhà lúc nào đấy ạ?" Dì Liễu cười, chào một tiếng.

"Tối hôm qua ạ." Diệp Thanh Linh cười khẽ, nói, "Dì Liễu, Nhiễm Nhiễm bị bệnh rồi ạ, mấy hôm nay dì nhớ làm đồ thanh đạm thôi dì nhé."

Dì Liễu ngạc nhiên nói: "Cô Thời bị bệnh sao? Chắc không nặng đâu hả?"

Diệp Thanh Linh: "Tối hôm qua bác sĩ có ghé khám rồi ạ, không có gì nghiêm trọng, chỉ cần nghỉ ngơi cho tốt là được rồi ạ."

"Vậy là tốt rồi." Dì Liễu gật gật đầu, nấu cháo cho Thời Vũ trước, Diệp Thanh Linh đứng bên cạnh phụ giúp.

Có lẽ là không khí trong phòng bếp hơi trầm nên dì Liễu mới chủ động nói: "Sức khỏe của cô Thời lạ lùng lắm, bình thường mấy năm trời không thấy bệnh hoạn gì, nhưng mà hễ mà bệnh một cái là nằm suốt trên giường mấy ngày trời mới hết."

"Dì Liễu có chăm Nhiễm Nhiễm bị bệnh rồi ạ?" Bỗng nhiên Diệp Thanh Linh lại tò mò.

"Ừ, cũng mấy năm về trước rồi.

Lúc đó ấy à, cô Thời chắc cỡ bằng cô Diệp hồi mới về đây đấy, bình thường cô ấy không có thích nói chuyện đâu, cứ trầm trầm vậy đó, chỉ có bao giờ mà bị bệnh thì mới thấy nũng nịu như đứa con nít thôi, tận lúc đó mới biết làm nũng, biết khóc nhè, trông đáng yêu lắm." Dì Liễu lắc đầu cười, cảm khái, "Mới chớp mắt một cái mà đã lớn chừng này rồi..."

Diệp Thanh Linh cười khẽ: "Vậy lúc chị ấy còn nhỏ, cái nết của chị ấy cũng xấu như bây giờ ạ?"

Dì Liễu nói chuyện rất uyển chuyển, tuy dì ấy bảo Thời Vũ không thích nói chuyện, hơi trầm tính, cơ mà nói thẳng ra là xấu tính xấu nết chứ còn gì nữa?

Dì Liễu cũng cười theo Diệp Thanh Linh, đột nhiên lại hỏi: "Cô Diệp này, cô nói cho dì Liễu nghe xem, có phải gần đây cô với cô Thời cãi nhau không?"

Dì Liễu là người chứng kiến Diệp Thanh Linh và Thời Vũ lớn lên, dì ấy không có con cái nên luôn chăm sóc hai người như con gái ruột.

Lúc trước, dì Liễu cứ thấy Thời Vũ lạnh nhạt quá, Diệp Thanh Linh ở bên cạnh Thời Vũ thì chắc cũng khổ tâm lắm.

Nhưng theo thời gian dần trôi, dì Liễu lại cảm thấy chắc chỉ có mỗi Diệp Thanh Linh mới đủ kiên nhẫn để chịu được cái tính của Thời Vũ, và cũng chỉ có Diệp Thanh Linh mới dỗ được Thời Vũ chịu sửa lại cái nết như ông trời con của mình.

Hai người họ, nếu có thể ở bên nhau thật lâu thật lâu về sau thì xem như cũng không tệ.

Diệp Thanh Linh hơi giật mình, cô còn không ngờ, ban đầu cô cứ nghĩ rằng bà ngoại sẽ là người hỏi câu này trước, thế mà cuối cùng người đầu tiên lại là dì Liễu.

Diệp Thanh Linh còn chưa trả lời thì dì Liễu đã ân cần nói: "Haiz, vợ chồng son cãi nhau ấy à, có cái gì mà không huề nhau được đâu? Cả hai đứa xin lỗi nhau là được rồi.

Cho dù cô Thời không nói ra miệng thôi, chứ thật ra trái tim cũng đã mềm nhũn rồi, trong lòng cũng tự ngầm thừa nhận đấy thôi."

Dì Liễu cười, dùng khuỷu tay chọt chọt Diệp Thanh Linh, chọc ghẹo: "Bà ngoại của hai đứa còn chờ hai đứa tổ chức đám cưới kia kìa."

Đáy lòng của Diệp Thanh Linh cảm thấy có chút ấm áp, nhưng chỉ đành mím môi cười khổ.

Làm sao mà lại dễ dàng như dì Liễu nói được?

Nếu chỉ là cãi nhau, thế thì tốt quá rồi.

.......

Diệp Thanh Linh bưng cháo đến phòng của Thời Vũ, Thời Vũ vẫn còn đang mơ mơ màng màng chui rúc trong chăn, đôi khi lại phát ra mấy tiếng "ưm" be bé.

"Thời Vũ, cháo nấu rồi này, ngồi dậy ăn nổi không?" Diệp Thanh Linh ngồi xuống, nhẹ giọng nói.

Thời Vũ nhúc nhích chóp mũi, mở đôi mắt nhập nhèm ra, sau khi thấy rõ gương mặt của Diệp Thanh Linh mới chịu ngồi dậy một cách gian nan.

"Còn chóng mặt không?" Diệp Thanh Linh đỡ cô ấy ngồi thẳng.

"...!Choáng." Thời Vũ tủi thân mà gật đầu.

Quả nhiên là y hệt như lời dì Liễu kể, Thời Vũ bị bệnh thì không các gì mấy cô bé yểu điệu, khác hoàn toàn với khí chất của lúc bình thường.

Hình ảnh này lọt vào trong mắt của Diệp Thanh Linh, cô thấy Thời Vũ giống như một chú mèo con đang ngẩng đầu chờ chủ của mình gãi cằm cho vậy.

Diệp Thanh Linh dịu dàng cười khẽ, bưng chén lên, múc một muỗng cháo đưa đến bên môi của Thời Vũ.

Ai ngờ, tuy đầu còn choáng váng nhưng Thời Vũ vẫn còn biết thẹn thùng, cứ nằng nặc đòi tự mình cầm muỗng ăn cháo, nói sao thì lòng tự trọng vẫn cao y hệt như mọi khi.

"Thời Vũuu..." Giọng của Diệp Thanh Linh cũng vô thức kéo dài ra, lời nói có chút bất đắc dĩ, "Thời Vũ có cầm nổi cái muỗng không đó?"

Thời Vũ thử vươn tay cầm lấy cái muỗng, kết quả là cái muỗng lại không chịu nghe lời, nó cứ lắc lư qua lại xong rồi lại rơi vào trong chén.

Thời Vũ không phục, nghiêng đầu, muốn thử thêm lần nữa.

Diệp Thanh Linh nhìn một hồi thì nhịn hết nổi, nhẹ nhàng bật cười, cô bất lực mà khuyên nhủ: "Thời Vũ, hồi trước, lúc tôi bị tai nạn, tay chân cử động khó khăn, toàn là Thời Vũ đút tôi ăn cơm, bây giờ Thời Vũ thấy không khỏe thì tôi chăm lại cho Thời Vũ, có cái gì đâu mà ngượng ngùng?"

Thời Vũ bối rối mà chớp mắt, giống như cô ấy đang cố gắng nhớ lại xem có phải có chuyện như lời Diệp Thanh Linh kể không, nhân lúc Thời Vũ còn ngốc nghếch, Diệp Thanh Linh nhanh trí múc một muỗng, nhẹ nhàng nói: "Aaa一一"

Thời Vũ vô thức mở miệng ngậm muỗng cháo vào.

Chờ tới khi cô kịp tỉnh táo thì Diệp Thanh Linh đã rút cái muỗng trong miệng ra, muỗng thứ hai đang được đưa đến.

Thời Vũ im lặng không nói gì, gương mặt trở nên đỏ bừng.

Diệp Thanh Linh không nhịn cười nổi, ngay cả bả vai cũng run run lên.

Rốt cuộc cũng dỗ được Thời Vũ ăn hết cháo, sau khi ăn xong thì lại uống thuốc, Diệp Thanh Linh ngồi ở mép giường với Thời Vũ một lát, chờ cho cô ấy bắt đầu mơ mơ màng màng ngủ say rồi thì mới đứng dậy rời đi.

Giữa trưa, Diệp Thanh Linh lại phải dỗ Thời Vũ ăn cơm trưa, lúc này cô cũng không đi đâu nữa mà chỉ ngồi ở mép giường để đọc sách.

Chờ đến lúc Thời Vũ hoàn toàn tỉnh táo lại thì đã là ba giờ chiều.

Ánh mặt trời cũng rất đẹp.

"A Linh?" Giọng của Thời Vũ có chút nghèn nghẹn, Diệp Thanh Linh quay sang nhìn, ánh mắt hiền hòa.

Sắc mặt của Thời Vũ vẫn còn rất nhợt nhạt, nhưng ánh mắt đã tỉnh táo hơn nhiều, Diệp Thanh Linh hỏi lại: "Hết chóng mặt rồi à?"

Thời Vũ gật đầu, chống tay ngồi dậy.

"Từ từ đã." Diệp Thanh Linh vội vàng đi ra ngoài, không bao lâu sau thì đã trở lại cùng với một ly nước ấm, cô nhấp nhấp môi thử độ ấm trước rồi mới đưa đến miệng Thời Vũ: "Uống miếng nước thấm giọng đã."

"...!Cảm ơn." Thời Vũ ôm ly, cúi đầu uống từ ngụm nhỏ.

Lúc nãy Diệp Thanh Linh còn cảm thấy Thời Vũ bị bệnh, đầu óc quay cuồng, giống y hệt như là một chú mèo con bám chủ, bây giờ tỉnh táo lại, Thời Vũ ôm cái ly rồi uống mấy ngụm be bé lại giống hệt như một con hamster...!Tóm lại thì nói sao cũng thấy đáng yêu.

Diệp Thanh Linh cười dịu dàng, đưa điện thoại cho Thời Vũ: "Nếu chán thì Thời Vũ chơi điện thoại đi, cơ mà cũng đừng có làm việc, nghỉ ngơi cho tốt đã.

Bây giờ thời tiết còn nóng lắm, chờ buổi tối mát mẻ một tí thì có thể ra ngoài đi dạo rồi."

"Ừm." Thời Vũ gật đầu, trong lòng cảm giác được sự mềm nhũn như sắp tan ra.

Kết quả là Thời Vũ mới vừa chạm tới chiếc điện thoại thì Diệp Thanh Linh lại rụt tay về, tiện tay ném điện thoại xuống dưới chân giường, ngẫm nghĩ: "Thôi, đang bệnh mà chơi điện thoại thì không tốt đâu, hay là đọc sách nha? Muốn đọc cái gì, tôi đi thư phòng lấy cho."

Thời Vũ nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại vừa bị Diệp Thanh Linh tịch thu, chớp chớp mắt tỏ vẻ tiếc nuối, trông có vẻ rất ấm ức.

Diệp Thanh Linh muốn nựng má Thời Vũ nhưng rồi lại cố kìm nén lại, nhẹ giọng nói: "Nếu không nói thì tôi không lấy đâu đó."

Thời Vũ lại càng cảm thấy ấm ức hơn nữa: "..."

Diệp Thanh Linh cúi đầu cười.

"Tùy em." Thời Vũ nói một cách rầu rĩ.

"Rồi rồi rồi, tôi đi một lát rồi quay lại ngay." Diệp Thanh Linh cười, bước ra ngoài.

Thư phòng của Thời Vũ rất lớn, có hẳn một chiếc tủ sách to như bức tường, Diệp Thanh Linh đứng trước giá sách, ngón tay vuốt vuốt cằm như đang tự hỏi.

Không phải là cô không biết thể loại ưa thích của Thời Vũ, mà là do Thời Vũ không thực sự ưa thích một thứ gì cả.

Không thích đọc sách, không thích nghe nhạc, không thích làm gì, không có...!Không có bất cứ một sở thích nào.

Hồi trước thì Thời Vũ có thích vẽ tranh, nhưng hình như là trừ Diệp Thanh Linh ra thì Thời Vũ cũng không thích vẽ thứ gì khác.

Còn công việc, tuy là thời gian mà Thời Vũ dành cho công việc rất nhiều, cũng rất để tâm đến nó.

Nhưng Diệp Thanh Linh có thể nhận ra được rằng Thời Vũ cũng chẳng phải một người cuồng công việc gì cho cam, cô ấy cũng không thích phải đi làm, mỗi ngày đi làm từ sáng sớm đế tối khuya, con đường đi nhiều nhất cũng là từ nhà tới công ty và ngược lại, những thứ này cũng chỉ xuất phát từ "trách nhiệm" và thói quen mà thôi.

Bỗng nhiên, Diệp Thanh Linh cảm thấy cuộc sống của Thời Vũ nhạt nhẽo, đơn điệu đến không ngờ.

Cuối cùng, Diệp Thanh Linh chọn ba quyển sách, một quyển là tập tranh thư giãn dành cho trẻ em, một quyển truyện cổ tích, còn quyển cuối cùng là tập tranh phong cảnh.

Cả ba quyển thì không có quyển nào mà cần phải động não, chắc hẳn là có thể khiến cho người ta cảm thấy thư thái...! nhỉ?

Diệp Thanh Linh nghĩ, nếu Thời Vũ không thích xem tranh thì cô sẽ đọc truyện cổ tích để dỗ cô ấy ngủ.

Trước khi đóng giá sách, tự nhiên Diệp Thanh Linh chợt thấy một chiếc hộp trong suốt đang được khóa lại, bên trong hộp là đống sách giáo khoa cấp ba...!Diệp Thanh Linh nhìn sơ thôi cũng biết đó là mấy quyển mà hai người cùng nhau đề tên.

Diệp Thanh Linh: "..."

Vành tai của Diệp Thanh Linh ửng đỏ, liếm liếm môi, trời xui đất khiến thế nào mà lại đi sang đó, thử bấm mật khẩu ổ khóa là sinh nhật của Thời Vũ, ổ khóa hiện lên màu đỏ chớp nháy rồi kêu "tích tích" để cảnh báo.

Diệp Thanh Linh nghiêng nghiêng đầu ngẫm một hồi, cô nhập ngày sinh của mình vào.

Cô chỉ nghĩ thử đại một lần, ai ngờ nó lại phát ra tiếng "lạch cạch", ổ khóa đã được mở ra.

Diệp Thanh Linh nhìn đống sách giáo khoa được chất thành chồng, chớp chớp đôi mắt, sửng sốt, những ngón tay của cô lướt lên mặt giấy đã cũ mèm rồi ngừng lại trong chốc lát.

Diệp Thanh Linh cứ lặng lẽ đứng yên như thế, sau đó cô lại rụt tay về, đóng ổ khóa lại, xem như chưa hề có chuyện gì xảy ra.

Vốn dĩ cô định nhân dịp này sẽ đem ném hết đống sách có ghi tên của hai người đi, nhưng lúc này, cô cũng không biết lý do là vì sao, có lẽ là do khoảnh khắc cô nhập mật khẩu của ổ khóa, cô cảm thấy trái tim mình như mềm nhũn ra.

Cô nghĩ rằng thôi thì cứ giữ chồng sách đó lại làm kỷ niệm cũng được.

.......

Diệp Thanh Linh mới vừa ôm ba quyển sách về lại phòng thì tự nhiên lại thấy được một hiện tượng lạ, Thời Vũ thế mà đã bò qua tới bên kia giường, lén lút rút đầu vào trong chăn.

Chơi điện thoại?

Đầu của Thời Vũ bị vùi dưới lớp chăn, chỉ có một vài lọn tóc là bị lộ ra ngoài, còn cả ảnh sáng nhàn nhạt từ màn hình điện thoại chiếu ra nữa, Thời Vũ nhìn điện thoại rất chăm chú, hoàn toàn không ngờ tới chuyện Diệp Thanh Linh đã quay về.

Diệp Thanh Linh nín thở, cô bước thật nhẹ ra sau lưng của Thời Vũ để nhìn.

Diệp Thanh Linh cứ đứng đó quan sát một cách rất vui vẻ, Thời Vũ cứ xem điện thoại một hồi thì lại lặng lẽ ngó ra cửa phòng một cái, lấm la lấm lét y hệt như một đứa con nít cấp một đang lén ba mẹ chơi điện thoại vậy.

Tại sao lúc bị bệnh, Thời Vũ lại...!Trẻ con tới vậy cơ chứ?

Diệp Thanh Linh có chút buồn cười, hồi cấp ba, Diệp Thanh Linh chưa bao giờ có được trải nghiệm lén chơi điện thoại xong rồi bị Thời Vũ bắt gặp, bởi vì lúc ấy cô nghĩ mình còn ăn nhờ ở đậu, đâu nào dám chơi nhiều.

Ai mà ngờ tới chuyện khi đã lớn thế này rồi, mọi thứ lại ngược ngạo, Thời Vũ đang lén chơi điện thoại thì lại bị cô bắt quả tang.

Diệp Thanh Linh nghẹn cười, bỗng nhiên lại ho lớn hai tiếng: "Khụ khụ."

Thời Vũ đang trốn trong chăn chợt co rúm lại, Diệp Thanh Linh xốc chăn lên, mắt to trừng mắt nhỏ.

Đôi mắt đào hoa của Thời Vũ tràn đầy sự kinh ngạc, bởi vì còn đang bệnh nên mới tí xíu thì trong mắt đã bắt đầu ngân ngấn nước, nhìn qua giống hệt như một chú mèo con.

Nhưng không bao lâu sau, vẻ mặt của Thời Vũ dần trở nên bình tĩnh, Thời Vũ ném điện thoại sang một bên, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, về lại chỗ đầu giường để nằm: "A Linh, em về rồi hả?"

"Đúng rồi, tôi lựa cho Thời Vũ ba quyển sách." Diệp Thanh Linh đưa sách qua, dùng chất giọng dịu dàng mà đã lâu lắm rồi Thời Vũ không được nghe qua, nói: "Chị, ai mà ngờ chị lại không nghe lời như vậy."

Diệp Thanh Linh nói dứt câu mới nhận ra chuyện mình mới vừa lỡ lời, gọi "chị" như lúc trước.

Thời Vũ cũng ngẩn ngơ.

Cả hai người đều không nhắc lại chuyện xưng hô mới xảy ra, Diệp Thanh Linh lặng lẽ về lại chỗ ghế nằm, Thời Vũ cũng ôm lấy ba quyển sách đó, cúi đầu xem một cách vô cùng nghiêm túc.

Thời Vũ nhìn một hồi lại chẳng thể nào tập trung được nữa, bỗng nhiên cô lại ngẩng đầu, cô thấy Diệp Thanh Linh cũng đang cầm một quyển sách, ngồi đung đưa trên chiếc ghế lười ở bên cạnh, đôi khi lại nghiêng nghiêng đầu ngáp một cái.

Ánh chiều rọi vào từ cửa sổ, cả phòng như được nhuộm một màu nhàn nhạt của hoàng hôn, nhất là khi chiếu trên người Diệp Thanh Linh, tựa như thể nó đang phủ lên người cô ấy một lớp màu vàng nhu hòa vậy.

Thời Vũ nhớ lại chuyện của tối hôm qua...!Còn chuyện của sáng sớm hôm nay nữa, Diệp Thanh Linh chăm sóc cô vô cùng cẩn thận và tỉ mỉ, cả tiếng "chị" thốt trong vô thức của khi nãy, trái tim cô sắp tan ra, giống như có một dòng nước ấm đang chạy dọc theo từng mạch máu, lan rộng khắp toàn cơ thể vậy.

Cô nghĩ...!Cuối cùng Diệp Thanh Linh cũng đã đồng ý về lại bên cô rồi, có phải không?

Thời Vũ ôm ba quyển sách, hơn thở trở nên gấp gáp, lỡ không chú ý cho nên bỗng nhiên cổ họng lại cảm thấy như bị thiêu cháy, cô ho ra một cách đau đớn:

"Khụ khụ..."

"Thời Vũ?" Diệp Thanh Linh lập tức buông sách ra, đỡ Thời Vũ, dịu dàng mà vỗ vỗ lưng cho cô ấy.

Một hồi lâu, rốt cuộc Thời Vũ cũng hết bị ho khan, Diệp Thanh Linh bưng một ly nước đường trị ho đến rồi dùng muỗng để đút cho Thời Vũ.

Sau khi tỉnh táo lại rồi, Thời Vũ cứ lắc đầu nguầy nguậy, vành tai cũng trở nên đỏ bừng.

"Chị tự uống được."

Diệp Thanh Linh lắc đầu, cười bất đắc dĩ: "Lúc nãy tôi cũng đút rồi còn gì."

Thời Vũ lắc đầu: "Ban nãy tay chị run nên mới cầm không chắc."

Cuối cùng thì Thời Vũ vẫn tự uống một mình.

Thời Vũ uống xong, khi cô đưa chiếc muỗng và ly nước đường cho Diệp Thanh Linh, ánh mắt của hai người lỡ chạm vào nhau, thế rồi cả hai lại đồng thời nở một nụ cười dịu dàng ấm áp, ngay sau đó thì lại cùng nhau mím môi cười khúc khích.

Sau khi cười xong, Diệp Thanh Linh bỏ ly nước đường lên bàn, cô thấy trên đó có để một hộp quà trông rất xinh xắn, phía bên ngoài của nó còn được thắt một chiếc nơ con bướm xiêu xiêu vẹo vẹo nhìn khá xấu, liếc mắt một cái thôi cũng biết là do Thời Vũ làm rồi.

Thời Vũ nhìn thấy ánh mắt của Diệp Thanh Linh, nhẹ giọng nói: "Quà sinh nhật, em mở ra xem thử?"

"Được thôi." Diệp Thanh Linh mở ra thì thấy được một hộp kẹo thủ công rất chi là xấu xí, cô bật cười: "Thời Vũ làm à?"

Thời Vũ ngoảnh mặt đi, giống như thể Thời Vũ không dám đối diện với sự thật là hộp kẹo rất xấu...!Nói thẳng ra thì lúc Thời Vũ làm kẹo, Thời Vũ còn tự thấy nó khá là xinh, nhưng mà không hiểu sao lúc thấy được nụ cười của Diệp Thanh Linh thì ngay cả bản thân cô cũng tự nhiên thấy hộp kẹo nó bị xấu ngang vậy trời?

Diệp Thanh Linh cười nắc nẻ.

Cảnh tượng lúc hai người cùng đến xưởng kẹo để hẹn hò bỗng nhiên lại xẹt qua trí nhớ của Diệp Thanh Linh, nhưng không được bao lâu thì nó lại tan biến.

Cô rất thích kẹo của xưởng đó, nhưng mà mọi ngày bận quá nên không có thời gian mua, không ngờ Thời Vũ thế mà lại còn nhớ tới.

Cũng lâu rồi cô không liên lạc với Thời Vũ, cũng không biết Thời Vũ đi làm kẹo từ bao giờ.

Diệp Thanh Linh xé mở một viên, bỏ vào miệng, là vị dâu tây, cô cười khẽ: "Tuy là nhìn xấu xấu nhưng mà lại rất ngọt."

Cô đút cho Thời Vũ một viên, xong rồi lại về chỗ ghế lười để tiếp tục đọc sách.

Vị ngọt thanh của kẹo trái cây đang lặng lẽ tan ra trong miệng của hai người.

Lúc này là vừa khéo.

"Diệp Thanh Linh." Bỗng nhiên Thời Vũ nhẹ nhàng gọi một tiếng.

"Hửm?" Diệp Thanh Linh xoay đầu nhìn Thời Vũ, dùng giọng mũi để hừ ra một tiếng rất lười biếng.

"Chúng ta..." Vì căng thẳng nên Thời Vũ có hơi ngập ngừng, bỗng nhiên trong lòng cô lại có cảm giác sợ hãi không nói nên lời, nhưng chẳng bao lâu thì lại bị cảm giác mềm mại, ấp áp bao phủ.

Thời Vũ thừa dịp bầu không khí còn hài hòa, cô dùng âm thanh dịu dàng nhất của mình để hỏi một cách thật nghiêm túc: "...!Yêu nhau nhé?"

Chúng ta yêu nhau nhé?

Thời Vũ hỏi như thế.

Ánh nắng chiều vẫn còn tràn ngập trong căn phòng, Diệp Thanh Linh vẫn còn biếng nhác mà ôm sách nằm trên chiếc ghế lười, lúc hai người nhìn nhau, ánh mắt vẫn cứ dịu dàng như thế.

Nhưng Thời Vũ cảm nhận được, không khí giữa hai người lúc này đã không còn như ban nãy nữa.

Sự ấm áp, trầm lặng...!Bỗng nhiên lại tan biến.

Diệp Thanh Linh chậm rãi chớp mắt, cô chỉ kinh ngạc trong chốc lát, nụ cười lại trở nên bất đắc dĩ.

Giọng của Diệp Thanh Linh vẫn rất nhẹ nhàng: "Thời Vũ...!Tôi cứ nghĩ rằng, Thời Vũ đã buông bỏ rồi."

Thời Vũ sửng sốt.

Diệp Thanh Linh ngỡ là Thời Vũ nghe không rõ, cô lặp lại thêm một lần nữa: "Tôi tưởng tôi có nói rồi, chúng ta đã không còn cơ hội nữa."

Nửa năm đã trôi qua, khoảng cách giữa cô và Thời Vũ đã ngày càng xa, sự tiếp xúc cũng đã ngày càng ít, Diệp Thanh Linh cứ nghĩ rằng Thời Vũ đã hoàn toàn buông bỏ, đã tiến về phía tương lai rồi.

Nói đi cũng phải nói lại, đối với chuyện tự nhiên Thời Vũ lại tỏ tình như này, Diệp Thanh Linh cũng không cảm thấy quá khó hiểu.

Cô nghĩ là do lúc nãy bầu không khí giữa hai người quá ổn nên mới khiến cho Thời Vũ lầm tưởng là "Thích".

Thật ra là không phải mỗi một mình Thời Vũ, mà ngay cả cô còn cảm thấy bối rối trong phút chốc.

Xém tí nữa thì ngay cả cô cũng cho rằng hai người vẫn còn là người mà đối phương thích nhất, sự dịu dàng chậm rãi nhẹ như lông hồng, rồi lại chạm đến trái tim người ta.

Nếu chỉ là ảo giác, thế thì nói cho rõ ràng là được.

Diệp Thanh Linh nhìn Thời Vũ, nở nụ cười nhạt, vô cùng bất đắc dĩ..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.