Cẩu Hoàng Đế, Bổn Cung Sẽ Ngược Chết Ngươi

Chương 2: Hiền phi bị cấm túc




Trời đã tối, ánh trăng đã phản chiếu rõ nét hình ảnh của mình dưới hồ nước.

1 cục đá

2 cục đá

3 cục đá

Lẫn lượt những cục đá được Hàn Ngọc ném tưng tưng trên mặt nước. Nàng đang rất chán, một sát thủ như nàng cứ nằm ngủ 1 cục ở nhà thì sẽ mất hết ý chí chiến đấu, mà trong cung tối đêm như vậy mấy con bánh bèo kia cũng không dám ra ngoài, chắc là sợ ma.

“ Tài nhân như cô mà cũng dám ra ngoài hồ ngắm trăng đêm khuya sao”.

Một giọng nói lạ phía sau lưng làm Hàn Ngọc bàng hoàng quay phắt lại. Phản xạ đầu tiên của nàng là lướt qua đằng sau đối tượng và đánh 1 phát vào sau gáy.

Và nàng đã thực hiện kế hoạch đó thành công, chàng thanh niên bất tỉnh nằm trên mặt đất.

“Tiểu bánh bao, chàng có sao không, tiểu bánh bao, tiểu bánh bao” - Hàn Ngọc ngơ ngác lay người thanh niện bất hạnh. Nàng chợt nhìn vào khuôn mặt khi chàng nhắm mắt. Một khuôn mặt lạnh lùng đây góc cạnh toát lên vẻ giàu có. Trên cõi đời này có nhân vật đẹp trai, soái ca hơn cả Lưu Khải Uy, Chung Hán Lương của nàng sao. Gương mặt này sao làm tim nàng dao động đến thế, không được, nàng phải bình tĩnh, dù sao đây cũng là người ngoài, giờ nàng đã là thê thiếp của tên hôn quân già hoàng thượng, làm sao có thể nào đem lòng yêu một tiểu bánh bao thuần khiết dễ thương như thế này. Vẫn đang trong mạch suy nghĩ, chàng thanh niên đã tỉnh lại, nhìn nàng với một ánh mắt say đắm và quát lớn.

“ Hỗn xược, ngươi biết ta là ai không” – Chàng thanh niên tỉnh lại tự nhiên cáu gắt làm vẻ mặt nàng đã ngơ ngác càng thêm ngu. Khoảng chừng 5s sao thì nàng mới giật mình.

“ Cái, cái gì, ngươi là ai ta mặc kệ ngươi, có người quân tử nào mà đi rình con gái ở ngoài hồ không, người là một tên có ý đồ xấu, một tên lòng lang dã thú, biến thái, ngươi đang tính đánh ta bất tỉnh rồi lột hết đồ của ta ra, cưỡng đoạt tấm thân ta, nhan sắc ta, cướp đi cái ngàn vàng của ta sao”- Hắn bất ngờ khi Hàn Ngọc đứng dậy và hét một tràng rất to, rất dõng dạc.

Khoan đã khoan đã, cái này là ý đồ của hắn hay ý đồ của nàng đây

*Tưởng tượng*

Hắn im lặng đứng sau lưng nàng, đánh một phát vào gáy và bất tỉnh hoàn toàn. Lúc nàng ngồi dậy thì đã trần truồng.

“ Ngươi, ngươi muốn làm gì ta, mau buông ta ra, ngươi biết ta là ai không hã”- Hàn Ngọc hoảng hốt la lớn. Người thanh niên vẫn chưa có động tác dừng mà lân la xuống phía dưới.

“ Chu mi a, chu mi a, có ai không, cứu ta với”.

“ Không ai cứu cô đâu, tối nay, cô sẽ thuộc về tiểu bánh bao ta”. Chàng trai tiếp tục hôn nàng say đắm.

Gương mặt bánh bao này làm sao mà nàng có thể cưỡng lại được, thật đẹp trai, thật soái ca. Nhưng nàng là thân nữ nhi, làm sao có thể để tên nam nhân đó muốn làm gì thì làm. Nàng hét lớn:

“Tên biến thái kia, ta đếm từ 1 tới 1000, ngươi mau dừng lại, nếu không thì đừng trách sao bạt tai không có mắt nhé: 1…..2 …..3 ….4”

Nàng vừa nói xong chàng đã buông tay ra gương mặt sợ hãi.

“ Sao lại dừng lại, tiểu bánh bao, ta chưa đếm tới 1000 mà”.

*Hết tưởng tượng*

“Nè tiểu nha đầu, ngươi dám suy bụng ta ra bụng người hã. Ta thấy người ở đây một mình, sợ nguy hiểm nên ta mới lại hỏi thăm, ngươi nghĩ ta là ai mà đi rình một tiểu nha đầu như ngươi”- Hắn quát to làm cho Hàn Ngọc bất giác run lên cầm cập.

“Ngươi là ai, ngươi mau nói cho bổn cung nghe xem nào”- Hàn Ngọc trừng mắt Tiểu Bánh bao khiên cho tóc gáy của hắn dựng thẳng đứng.

“Nói cho ngươi biết, ta đường đường là một Hoàng…”- Hắn nói được tới đây thì bỗng dưng im lặng, không nói nữa khiến cho Hàn Ngọc tò mò. Nàng bẻ cổ tay nghe rốp rốp và hỏi lại.

“Hoàng gì, ngươi nói tiếp đi, đừng nói ngươi là Hoàng Thượng nhé, đừng có đùa với bổn cung, bổn cung mặc dù hiểu biết nông cạn nhất ít ra cũng biết tên hôn quân, trâu già thích gặm cỏ non kia cũng phải gần đất xa trời rồi nhé”.

Sắc mặt hắn bỗng nhiên tái mét lại, hắn trố mắt nhìn Hàn Ngọc rồi quát to:

“Ta chưa nói hết, ta là một hoàng tộc, ta tên Tề Minh”- Hắn đã kịp bình tĩnh và nói ra thân phận của mình.

“Hoàng tộc, Hoàng kim hay Hoàng Tôn gì ta không biết, nhưng thấy bổn cô nương ở đâu thì mau mau tránh ra xa, đừng để bổn cô nương đây phải dùng bạt tai để nói chuyện. Vừa nói xong cô đứng phắt dậy chuẩn bị bước đi thì.

“ Này, ta chưa nói chuyện xong với ngươi mà ngươi đi đâu vậy”- Tề Minh nhất thời khẩn trương đứng lên.

“ Phiền phức”. Vừa nói xong nàng liền một phát đạp thẳng Tề Minh xuống hồ. Còn nàng thi mau chóng quay lại Cảnh Nhân Cung.

“ Tiểu, tiểu nha đầu chết tiệt, đợi khi ngươi biết ta là Hoàng Thượng thì đừng mong sống yên ổn với ta. Nhưng mà thân nữ nhi nhưng thân thủ kinh thế nhĩ, đúng là nhìn gái không thể nhìn vẻ bề ngoài”. Nói rồi Tề Minh nhanh chóng lên bờ và đi về phía điện Can Lộ Điện.

--

Ngày thứ 3 nàng ở hoàng cung, cũng như mỗi tối nàng đều ra bờ hồ này ngắm cảnh. Các tỉ mụi chị em tài nhân của nàng, người nào cũng giả tạo, luôn sáp lại Sở Tài Nhân, nịnh hót, nói xấu đủ kiểu. Chỉ có nàng lấy ánh trăng làm bạn, lấy nước hồ làm tri kỉ mà thôi. Một bóng đen lướt qua sau lưng nàng và đi thẳng về phía cung của Qúy Phi.

Tên sát thủ áo đen này đúng là xui xẻo, thật là xui khi nàng là một sát thủ với thân thủ rất tốt, chạy rất nhanh, chỉ ít giây sau đã đuổi kịp hắn đến tận ngoài hoa viên của Qúy Phi. Hắn nhanh chóng bỏ mở cửa vào gần giường Qúy Phi.

Khi nàng vừa gặp mặt quý phi đã có một hảo cảm nhất định. Vì trên người của cô ta toát lên một vẻ từ bi, chững chạc và nhẹ nhàng. Thế nhưng tên sát thủ này đang định giết Đức Phi hay sao. Hàn Ngọc đang đắn đo, không biết mình có nên ra tay hay không. Nhưng nàng vẫn đứng đằng sau cánh cửa để quan sát.

--

“Hiền Phi có lệnh, lục soát hết tất cả các cung của Tài nhân, Tiệp Dư, Chiêu Nghi, Thái Nghi, Qúy Phi, Hiền Phi, Thục Phi, còn tất cả mau theo ta tập hợp tại Khôn Ninh Cung”

Tất cả các phi tần đều đi thật nhanh đến Khôn Ninh Cung, không biết là chuyện gì đang xảy ra.

“ Thần thiếp bài kiến nương nương”.

“ Miễn lễ”.

Hiền Phi nói xong bỗng đứng lên, vẻ mặt đau khổ:

“ Hôm qua ta vừa mới mất cây trâm cài mà Hoàng Thượng tặng, ta nghi ngờ có kẻ lấy cắp nên ta đã báo cho Hoàng thượng. Hoàng thượng đã cử “ Tiểu A Á” đến để phân xử. Bây giờ các ngươi và các vị quý phi đây xin đợi một tí. Chắc chắn sẽ mau chóng có kết quả.

Tiểu A Á, cái tên lần đầu tiên nàng nghe được, không biết là do ba mẹ của người này đặt tên hay tên cẩu hoàng đế đó đặt tên nữa, gì mà a á, chắc là rất mạnh trong chuyện đó nhĩ, ahihi, đúng là trâu già khoái gặm cỏ non mà”.

“Bẩm báo nương nương, đã phát hiện ra cây trăm trong cung Qúy Phi nương nương”- Tiểu A Á bẩm báo làm Qúy Phi nương nương biến sắc:

“Không thể nào, ta đây đường đường là một Qúy Phi Nương Nương mà lại đi lấy một cây trâm sao, ta không có”

Đúng là Qúy Phi nương nương lương thiện thật, ngay cả khi người khác đổ oan cho mình thì nàng vẫn không thể phản kháng lại.

“Qúy Phi ơi là Qúy Phi, nếu như Qúy Phi đây muốn cây trâm này thì chỉ cần nói ta một tiếng, ta Hiền Phi sẽ nhường. Nhưng tại sao lại giở trò ăn cắp vặt như thế này chứ”- Hiền Phi oan ức nhìn Qúy Phi, nhưng trong vẻ oan ức đó có một nụ cười hả hê được che đây dưới khóe miệng. Qúy phi nương nương bỗng la hét “ không, ta không hề, ta không hề lấy, các ngươi vu oan cho ta”.

Hiền Phi cười nhếch mép “ Tang chứng vật chứng ở đây mà Qúy Phi còn có thể chối được sao”.

“Đúng thật là Qúy Phi nương nương không làm”. Trong hàng ngũ Tài Nhân lại có một tiếng nói khiến cho Khôn Ninh Cung phút chốc bỗng nhiên im lặng. Tất cả đều quay sang nhìn nàng. Đó không là ai hết, chính là Hàn Ngọc của chúng ta.

“ Ngươi câm miệng cho ta, ở đây là nơi một Tài Nhân cỏn con như ngươi lên tiếng sao”- Hiền Phi quát lớn.

“ Kính thưa Hiền Phi nương nương, nương nương là một bậc mẫu nghi thiên hạ, lòng dạ tư bi, luôn xử lí sự việc một cách khách quan nên sẽ nghe lời khai từ thần thiếp phải không. Hay Hiền Phi đang cố giấu cái gì?”- giọng nói sắc bén của Hàn Ngọc khiến cho Hiền Phi không thể nói được điều gì, đành phải chấp nhận cho tên tài nhân chó chết này khai báo.

“ Thưa nương nương, trước khi thần thiếp nói, xin đợi thần thiếp một phút ạ”- Nói xong Hàn Ngọc nhanh chóng chạy nhanh ra phía bên ngoài, leo lên một cành cây lớn của cây đại thụ trước hồ, vác xuống một vật thể và quay trở lại Khôn Ninh Cung.

“ Đây.. đây là”- Qúy Phi ngơ ngác nhìn Hàn Ngọc.

“ Đúng thưa quý phi, đêm qua thần thiếp đi dạo giữa hồ thì bỗng thấy hắn tiến vào phòng của nương nương. Thần thiếp đã theo dõi hắn và.

======Hồi tưởng======

Tên bịt mặt nhanh chóng đi ra ngoài, thì vấp một vật thể nào đó té nhoài xuống dưới đất

“ Ngươi, ngươi là ai” – Tên bịt mặt hoảng sợ nhìn Hàn Ngọc

“ Ngươi đã từng nghe câu kẽ cướp gặp bà già, à không phải, đi đêm có ngày gặp mà, à cũng không phải luôn, kẻ cướp gặp hotgilr chưa hã”- Nàng trừng mắt

‘ Hot, hot girl là gì?” – Tên sát thủ ngớ ngẩn hỏi ngược lại

“ Là gái xinh đó” – Nói ra nàng nhanh chóng ra tay, từng chiêu thức nàng đánh ra đều chí mạng, hắn còn không đỡ nổi 2 đòn đã bất tỉnh nhân sự

“Nói mau, ngươi là ai phái tới”- Qúy Phi nương nương nhìn tên bịt mặt này quát lớn. Tên sát thủ hoảng sợ nhìn Hiền Phi rồi lại nhìn Hàn Ngọc

“ Là do Hiền Phi phải thuộc hạ tới, bắt buộc thuộc hạ phải giá họa cho Qúy Phi nương nương”.Nghe tới đây sắc mặt Hiền Phi đã tím tái, ả quát lớn.

“Ngươi ngậm máu phun người, ngươi ngươi dám giá họa cho ta”. Hiền Phi tức tối rút dao ra đâm thẳng vào ngực của tên thuộc hạ này. Nhưng dao chưa tới tim thì đã dừng lại ở khe hai ngón tay của Hàn Ngọc. Hàn Ngọc gạt dao xuống và hất Hiền Phi ra xa.

“Ngươi, tài nhân này lại dám ra tay với bổn cung, người đâu, mang ả tài nhân này ra ngoai chém đầu cho ta”- Hiền Phi bỗng quát lớn.

“ Ta nghĩ, tại sao Hiền Phi lại có thể một mình lên tiếng ở đây, Hiền Phi đang là tội phạm chứ không phải người xử lí chuyện này, làm sao người có thể ra lệnh chém giết ân nhân cứu mạng của ta chứ”- Qúy Phi nhã nhặn nói từng câu từng chữ.

“ Hiền Phi đừng quên, 4 tỷ muội chúng ta đều ngang hàng với nhau, sao tỉ lại quyết định khi 3 chúng tôi đều nhận định tỉ là kẻ chủ mưu đứng sau sự việc chứ”.

“ Ngươi, các ngươi” Hiền Phi sắc mặt ngày càng trở nên tệ hơn.

“ Ta sẽ xin bệ hạ chỉ thị xử lí”- Nói rồi Tiểu A Á nhanh chóng đến điện Can Lộ.

--

“ Sao, Hiền Phi vừa ăn cướp vừa la làng à”- Hoàng thượng mỉm cười nhìn Tiểu A Á.

“ Dạ đúng thưa Hoàng Thượng, Hoàng thượng thật anh minh, may mắn là có tài nhân Hàn Ngọc, nàng đã bắt lấy hung thủ và đưa sự việc ra ánh sáng”- Tiểu thái giám vừa nói đã khiến cho Tề Minh bất ngờ.

“ Hàn Ngọc là ai, chỉ một tài nhân mà dám đối chọi với Hiền Phi hay sao”.

Tiểu thái giám gật đầu “ dạ hoàng thượng, không chỉ đối chọi mà còn nhẹ nhàng kẹp lấy con dao của Hiền Phi muốn thủ tiêu thuộc hạ của mình”. Tề Minh khi nghe xong câu đó liền mỉm cười.

“ Nếu có thể, ta sẽ một lần gặp Hàn Ngọc, để xem cô nương ấy là người như thế nào”.

“ Liệu người bữa trước Hoàng Thượng gặp ở ngoài hồ, phải chăng là nàng”- Tiểu thái giám ngơ ngác hỏi hoàng thượng.

“ Ta không chắc, nhưng nếu nàng bắt được thích khách, lại có thể nhẹ nhàng kẹp chiếc dao như thế thì quả thật không tầm thường, rất giống khí chất của người ta kể ngươi hôm trước. Mà Hàn Ngọc đó nhan sắc như thế nào”. Hoàng thượng chững lại hỏi tiểu thái giám.

“Có thể nói là đẹp nhất trong hậu cung, hơn xa các vị khác”.

“Nếu đúng là nàng, thì hay quá” – Hoàng thượng mỉm cười nhưng chợt nghiêm mặt.

“ Truyền ý chỉ của trẫm, Hiền Phi vu oan cho người khác tội danh ăn cắp, gây mất đoàn kết nội bộ, xảy ra xích mích lớn có thể gây hiểu lầm nghiêm trọng. Bắt Hiền Phi phải tự nhốt mình trong cung 3 tháng. Nếu dám bước ra ngoài sẽ lập tức chém đầu”.

“Thuộc hạ rõ”- Tiểu A Á lui xuống, nhưng trước khi ra khỏi phòng, hắn đã nhìn thấy một nụ cười thần bí từ Hoàng Thượng.

“Tiểu Ngọc aaa Tiểu Ngọc, nếu đúng là nàng thì hãy đợi dó hahaha”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.