Cầu Được Kiếp Này

Chương 65




Trong phòng không đốt đèn, nàng cởi áo lông chồn dày nặng, xõa búi tóc, mới đi châm ánh nến.

Mồi lửa vừa cháy, bị một trận gió dập tắt.

Người phía sau ôm eo nàng, hỏi “Đi đâu?”

Hắn dính vào nàng, nhắm hai mắt gác cằm lên vai nàng, giọng nói lộ ra lười nhác cẩu thả.

Ân Xu đúng sự thật đáp: “Bị Lý thị kêu đi nói chuyện.”

“Ừ.” Hắn nhắm hai mắt, tham lam ngửi mùi hương trên người nàng, giống một con mèo, chơi xấu trên cổ nàng.

Hắn lại hỏi “Nói cái gì?”

Ân Xu cảm thấy ngứa, muốn tránh, bị hắn đè lại, trốn cũng trốn không thoát.

“Nói chút việc trước kia.”

Người phía sau không nói gì, Ân Xu khẽ quay đầu, gọi hắn “Công tử?”

“Ừm.” Xoang mũi hắn hừ một tiếng, vốn cũng không muốn hỏi nàng, chỉ là muốn nghe giọng nói của nàng. 

Ân Xu cảm nhận được hắn mỏi mệt, nói “Ta đỡ ngài lên giường nghỉ ngơi.”

Phía sau lại không có động tĩnh, một hồi lâu mới đáp: “Được.”

Cuối cùng không đốt đèn, Ân Xu cởi đai lưng cho hắn, cởi giày cho hắn, chỉ mặc áo bên trong, dìu hắn nằm xuống.

Nàng cũng cởi áo ngoài, nằm ở bên cạnh hắn.

Chờ nệm bên cạnh chùng xuống, Sầm Duẫn giơ tay kéo nàng qua để nàng gối lên cánh tay mình.

Hai người nhắm mắt, ôm nhau ngủ.

Buồn ngủ nặng nề, chậm rãi đi vào cảnh trong mộng.

Một ngày này vì chúc mừng cuộc chiến Man Di thắng lợi, Văn Uyên Đế đại xá thiên hạ, khen thưởng Sầm Duẫn mở khánh công yến.

Trong yến hội, tướng quân đắc thắng nghiêm nghị tĩnh tọa, cũng không có bao nhiêu vui mừng, ở trong bữa tiệc không nói một chữ, nhưng lại uống không ít rượu.

Văn Uyên Đế ngợi khen vài câu, lại ban thưởng không ít tài vật châu báu, thăng chức quan, lại không có gì khác, im bặt không nhắc tới việc đã từng hứa hẹn.

Trong bữa tiệc, nô tỳ Ân Xu tay chân vụng về sái rượu lên người nàng, nàng đi xuống thay đổi xiêm y, khi trở về, dưới chân lảo đảo, bị người vớt vào trong một góc tường.

Nơi này ít người lui tới, người bên ngoài không nhìn thấy người ở bên trong.

Linh Hoàn theo sau, đảo mắt đã không thấy bóng dáng của Ân Xu, nàng ấy nôn nóng gọi: “Phu nhân, ngài đâu rồi?”

Bên kia, nam nhân y phục đen nghe thấy một tiếng phu nhân, đáy mắt đều đã phát hồng, cặp mắt kia càng thêm sắc bén, âm trầm nhìn nàng.

Ân Xu trầm giọng nói với bên ngoài: “Ta không sao, vừa rồi làm rớt cây trâm ở trên đường, ngươi đi tìm cho ta.”

Linh Hoàn không nghi ngờ, đáp một tiếng, xoay người rời đi.

Sầm Duẫn nhìn nàng trào phúng nói “Lúc nào ngươi cũng có thế nói lời giả tạo.” Tựa như lúc trước lừa gạt hắn.

Sắc mặt Ân Xu lãnh đạm, nhìn hắn nói “Thế tử tìm ta có việc?”

Sầm Duẫn ghét nhất là bộ dáng không chút nào để ý tùy thời tùy lúc đều có thể bứt ra này của nàng, trong lòng giận dữ, cảm giác cả người run lên, bàn tay hắn dùng sức, muốn hôn nàng, bị Ân Xu quay đầu né tránh.

Động tác hắn dừng lại.

Ân Xu nhíu mày, nói “Thế tử, xin ngài tự trọng.”

“Tự trọng?” Hắn cười “Lúc trước sao ngươi không biết tự trọng, Lý Ân Xu, ngươi biết rõ ràng là ngươi chọc vào ta trước.”

Ân Xu không trả lời hắn, Sầm Duẫn nhìn chằm chằm gương mặt kia, âm thanh càng ngày càng trầm, khàn gọng nói “Có phải ngươi ước gì ta chết ở biên cương, không về, ngươi và hắn có thể song túc song phi!”

Ngay sau đó cúi đầu ở bên cổ nàng, nhẹ giọng nỉ non, làm như khẳng định lời mình nói, “Ngươi chính là nghĩ như vậy.”

Mùi rượu mát lạnh bao quanh thân, Ân Xu dùng sức đẩy hắn, nói “Thế tử, ngài say.”

Sầm Duẫn vừa muốn mở miệng, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng người “Xu Nhi, nàng ở đó sao?”

Là Giang Mục Chi.

Ân Xu giương mắt nhìn hắn, không tiếng động hơi hơi hé miệng, dùng khẩu hình nói với hắn: “Ta phải đi.”

Sầm Duẫn chợt cúi đầu đè nặng môi nàng, giảo phá môi nàng, có máu nhỏ giọt, hắn nói “Bảo hắn cút!”

Hai người giằng co, Giang Mục Chi không nghe thấy trả lời, đi nơi khác.

Hồi lâu, Sầm Duẫn nhéo cằm nàng, hôn phía dưới cánh môi, đóa hoa kiều diễm này, hắn nhớ thương đã lâu, muôn vàn quyến luyến.

Từng luồng mùi rượu mát lạnh rót vào trong miệng nàng, hắn cắn một cái trên môi nàng, mở miệng nói “Lý Ân Xu, ngươi gả cho ta được không?” Giọng hắn mang theo một chút may mắn.

Nữ nhân này lợi thế đến cực điểm, dòng dõi quận vương phủ có thể cao thượng hơn Giang phủ nho nhỏ rất nhiều. Cho dù nàng muốn thuốc giải trong tay Giang Mục Chi, hắn cũng có thể đoạt tới cho nàng.

Nhưng đôi mắt của Ân Xu nhìn hắn, con ngươi thanh lãnh ý vị cự tuyệt rõ ràng.

Sầm Duẫn đợi hồi lâu, mới nghe nàng nói: “Thế tử gia, chữ viết trong tin là suy nghĩ trong lòng của ta.”

Tâm Sầm Duẫn chậm rãi chìm xuống, hắn cười, “Lý Ân Xu, Sầm Duẫn ta đời này trước nay chưa từng cúi đầu hạ mình cầu xin một người như vậy, một lần lại một lần thỏa hiệp vì ngươi, ta cũng có chút khinh thường bản thân mình.”

Hình ảnh trong mộng từ từ vỡ vụn.

Phút chốc, Sầm Duẫn mở to mắt, người trong lòng ngực ngủ an ổn, một cánh tay ngọc đặt ở bên hông hắn, tóc mây chống ở cổ hắn, hô hấp kéo dài.

Sầm Duẫn rũ mắt nhìn nàng thật lâu, một nụ hôn dừng ở đỉnh đầu nàng, tay ôm nàng buộc chặt.

May mà, nàng còn ở đây.

May mà, lúc này đây, hắn giữ lại.

.

Hội Mã Cầu (cưỡi ngựa đánh cầu), Lý thị dẫn theo Ân Xu lên xe ngựa. Lý thị chuẩn bị cho Ân Xu xiêm y màu sắc lộng lẫy, Ân Xu nhìn thoáng qua, đặt ở một bên, không vì cái gì khác, xiêm y này quá mức nổi bật, nếu bị Sầm Duẫn nhìn thấy, lại phải cười nhạo nàng.

Lý thị thấy Ân Xu mặc xiêm y màu xanh lá nhạt đi ra, ý cười ở khóe miệng cứng đờ, cũng không nói gì thêm.

Hội mã cầu ở Đông Giao, xe ngựa đi khoảng một canh giờ, tới nơi.

Ân Xu xuống xe ngựa, lập tức nhìn thấy Sầm Duẫn chính trang màu đen, cưỡi tuấn mã màu mận đi qua trước mặt nàng, ánh mắt như có như không rơi xuống trên người nàng. Ân Xu dường như không có việc gì đi theo sau Lý thị.

Nam nhân phía trước thít chặt cương ngựa, mím môi, nhìn áo xanh kia đi xa, trong lòng hừ lạnh, tiểu hồ ly cũng dám làm lơ hắn.

Thận Thường theo ở phía sau, cũng không biết vì sao sáng sớm công tử đã canh giữ ở đây, chờ Ân Xu cô nương tới, nhưng Ân Xu cô nương rõ ràng là không muốn phản ứng ngài.

Mấy ngày trước tuyết rơi, Văn Uyên Đế đã cho người quét sân, vừa vào bên trong không có một bông tuyết.

Mã cầu năm nay người nhiều hơn năm rồi, nghe nói là bởi vì năm nay Thế tử gia quận vương phủ chủ động xin ra trận, tự dẫn một đội. Khi niên thiếu, Thế tử gia cũng từng ham thích mã cầu, trong sân thiếu niên anh khí không ai có thể địch lại. Sau đó, Thế tử gia cảm thấy không có ý tứ, không chơi nữa. Năm nay không biết tại sao Thế tử gia lại lên ngựa trở về đội mã cầu. Nguyên nhân cũng là vậy, trời tuy lạnh lại dẫn không ít quý nữ kinh thành tới, tranh nhau khoe sắc, chỉ vì người giữa sân.

Các quý nữ lộng lẫy động lòng người, ăn mặc rất ít, nhưng mà thiếp cố ý chàng vô tình, vị Thế tử gia này lạnh tình, một ánh mắt cũng không thèm nhìn.

Khi Văn Uyên Đế tới, nhìn thấy Sầm Duẫn, cười nói: “Ngôn Chi, ngươi cần phải khiêm nhượng người khác, trận này đừng thắng quá nhanh! Trẫm còn muốn xem nhiều một lát.”

“Thánh Thượng nói đùa, thần vì Thánh Thượng, tất nhiên dốc hết sức mình.” Sầm Duẫn trả lời.

Văn Uyên Đế cười to, nhớ năm đó Sầm Duẫn đoạt giải nhất mã cầu, không chừa cho người khác nửa phần thắng, trương dương đến cực điểm, không biết thu liễm chút nào.

Chiêng trống gõ vang, trận bóng mở màn.

Hai bên vào sân, Ân Xu giương mắt tìm thân ảnh màu đen kia, đúng lúc hắn cũng quay đầu nhìn lại, bốn mắt nhìn nhau, mặt mày Ân Xu cong lên, dùng khẩu hình nói, “Chờ chàng chiến thắng trở về.”

Cũng không biết người nọ có nhìn thấy hay không, chỉ thấy hắn xoay người lên ngựa.

Trong sân khói bụi nổi lên, tiếng ngựa hí vang. Có thể nói là tinh xảo quỷ quyệt biến hóa khôn lường.

Chỉ trong chốc lát, chiêng trống lại nổi lên, tiếng hoan hô bên ngoài tăng vọt.

Ân Xu vừa thấy, thì ra là đội của Sầm Duẫn đã vào một cầu. Nàng nghĩ đến bộ dáng người nọ giờ phút này đắc ý cực kỳ, nhấp môi mỉm cười.

Lý thị không có tâm tư xem mã cầu, ngồi ở bên cạnh nàng, nói “Xu Nhi tới lâu như vậy cũng nên khát nước, trà này trong cung thật là ngon miệng, con nếm thử.”

Ân Xu không thích uống trà, huống chi trà ở quận vương phủ cũng đều là trà Thánh Thượng ban cho, nàng tất nhiên đã uống rồi. Nhưng lần này nàng lại muốn nếm thử, trà Lý thị cho nàng có mùi vị gì.

Nô tỳ rót nước trà cho nàng, Ân Xu không lại chống đẩy, nhấp một miếng nhỏ.

Buông chung trà, sau một lúc lâu, Ân Xu nói “Cô mẫu, ta hơi nhức đầu, có thể đi xuống nghỉ trước?”

Lý thị ra vẻ quan tâm, “Thân thể không khoẻ, có cần kêu thái y tới?”

Ân Xu lắc đầu, “Đa tạ cô mẫu quan tâm, Xu Nhi nghỉ ngơi một chút là được.”

Lý thị lại nói “Nếu như thế, con đi xuống trước đi.”

“A Sương, dẫn biểu cô nương đi xuống nghỉ một lát.” Bởi vì Thu Lộ không quen đường ở Đông Giao, bà kêu nô tỳ phía sau  đỡ Ân Xu ra đài mã cầu.

Ân Xu bị dẫn đi thiên viện, nàng ước chừng đoán ra Lý thị muốn làm cái gì. Trong lòng không biết nên có cảm thụ gì, có lẽ nhiều năm như vậy, chút tình cảm dưới đáy lòng Lý thị đã sớm bị mai táng ở nơi nhà cao cửa rộng này.

“Cô nương.” Thu Lộ thấy thần sắc nàng khác thường, lên tiếng.

Ân Xu cười nói, “Ta đau đầu, muốn nghỉ một lát, hoa mai trên đường nở rất đẹp, ngươi đi nhặt vài cành cho ta!”

Thu Lộ nghi hoặc đi ra phòng.

Sắc mặt Ân Xu phai nhạt, cô mẫu, là ngài không tình không nghĩa trước, vậy đừng oán Xu Nhi.

Trận đầu kết thúc, đội của Thế tử gia không thể nghi ngờ đã đoạt giải nhất. Các quý nữ ở đây sôi nổi e lệ ngượng ngùng nhìn về người phía dưới.

Mà người nọ lại nhìn thẳng về một phía, trên đường chỉ tạm dừng một chút, tầm mắt dừng ở nơi xa, nhíu mày, bước chân nhanh hơn.

Lúc các quý nữ âm thầm thương tâm, Sầm Duẫn kêu Thận Thường lại, “Nàng đâu?”

Thận Thường liếc liếc sắc mặt Thế tử gia, đáp: “Nói là thân thể không khoẻ, đi nghỉ ngơi.”

Đáy mắt Sầm Duẫn sâu kín, hừ một tiếng.

Thận Thường rũ đầu, nghe ra được công tử tức giận. Hắn cũng biết vì sao công tử tức giận, nhiều năm công tử không đánh mã cầu, hôm nay tới còn không phải đều là vì cho Ân Xu cô nương xem, nào biết chưa đến một chung trà Ân Xu cô nương đã biến mất dạng.

Động tác cởi tay áo của Sầm Duẫn nhanh hơn, “Người đi về phía nào?”

Thận Thường: “Tây viện Đông Giao.” Tây viện Đông Giao là nơi quý nhân trong cung nghỉ tạm.

Sầm Duẫn môi nhấp, Lý Ân Xu sẽ không vô duyên vô cớ rời đi, định là xảy ra chuyện.

Sầm Duẫn tới bái kiến Văn Uyên Đế, nói thẳng thân thể không khoẻ, không thể đánh tiếp.

Văn Uyên Đế cũng biết trước đó không lâu hắn săn thú bị thương, huống chi nếu hắn ở đây, thắng bại sớm thành kết cục đã định, không có gì để xem, phất tay bảo một người khác lên thay hắn.

Sầm Duẫn rời sân, lập tức đi Tây viện, thấy một chúng quý nhân đều đi chỗ đó, Sầm Duẫn đi càng nhanh.

Chờ tới Tây viện, thấy mọi người đều vây quanh ở thiên thính, Lý thị cũng ở trong đó, không biết đang làm cái gì.

Trong mắt hắn lóe lên ánh sáng lạnh, cho dù biết nàng có biện pháp giải quyết Lý thị, nhưng nghĩ đến nàng bị người khác tính kế, vẫn không nhịn được tức giận dưới đáy lòng.

“Công tử.” Thu Lộ từ bên ngoài đi vào.

Sầm Duẫn hỏi nàng ấy: “Nàng ở đâu?”

Thu Lộ mờ mịt lắc đầu, nói “Cô nương bảo nô tỳ đi nhặt vài cành hoa mai, khi trở về không thấy cô nương đâu, nô tỳ tìm một hồi vẫn chưa thấy được, cũng không biết cô nương đi nơi nào.”

Ân Xu sớm đoán trước Lý thị sẽ mượn cơ hội lần này tính kế mình, nàng chờ ở trong phòng, không nghĩ tới người tiến vào lại là một mã nô ngoài cung.

Mã nô hiển nhiên bị người bỏ thuốc, thấy nàng hai mắt tỏa sáng, lộ ra thần sắc tham lam, chạy về phía nàng. Ân Xu cười với hắn chờ hắn đến gần, ống tay áo sái ra thuốc bột, rải đầy mặt hắn, đôi mắt mã nô trợn trắng ngã xuống trên mặt đất.

Sau đó, nàng lặng lẽ leo cửa sổ đi ra ngoài, không đi bao xa, trên đường gặp một tiểu cung nữ đi tới.

Ân Xu gọi nàng ấy tới, nói “Thân thể đại nhân nhà ta không khỏe, không uống được nhiều rượu, ngươi đi đón Lý Bách đại nhân đến một căn phòng phía đông ở Tây viện, cho đại nhân uống hết chén thuốc nhóm nô tỳ mang đến.”

Lời này là trăm ngàn chỗ hở, khiến người hoài nghi, tiểu cung nữ nghi hoặc nhìn nàng, rốt cuộc việc trong cung phức tạp, làm không tốt sẽ bị chủ tử giết chết, nàng ấy cũng không dám lỗ mãng.

Ân Xu lại rút cây trâm trên đầu cho nàng ấy, “Tỷ tỷ tốt, mau đi thôi, nếu chậm trễ đại nhân trách tội, bị phạt còn không phải là chúng ta.”

Tiểu cung nữ là người trong cung, trong lòng cân nhắc vài phần thật giả, lại thấy Ân Xu nhét cây trâm vào trong tay mình, là trân châu thượng đẳng, nàng ấy từng thấy ở trên đầu Hoàng Hậu nương nương, không khỏi có vài phần động tâm.

Ân Xu thấy đôi mắt nàng ấy dừng ở trên cây trâm, mỉm cười, đây là trâm trong hộp trâm Sầm Duẫn mua cho nàng, tất nhiên không phải thứ tầm thường.

“Đây là đại nhân thưởng, đại nhân có vài phần yêu thích với muội muội, nghe nói là muội muội kêu đại nhân, đại nhân định sẽ không trách tội, tỷ tỷ mau đi đi.” Ân Xu thẹn thùng nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.