Cầu Được Kiếp Này

Chương 56




“Mẫu thân xin nghe nhi tử nói vài câu.” Hắn nói.

Hòa Hương trưởng công chúa cũng buông chén sứ, “Ngươi đã có lá gan dưỡng một người ở trong phủ, còn muốn nói cái gì?”

Động tác Sầm Duẫn đâu vào đấy, “Nàng ấy đúng là Lý Ân Xu, việc xảy ra có nguyên nhân, con mới mang nàng về phủ.”

“Việc phía sau như mẫu thân suy nghĩ, con không lời nào để nói. Sau khi thành thân, con sẽ sắp xếp cho nàng một viện nhỏ, chỉ là mong mẫu thân tạm thời đừng làm khó nàng.”

Hòa Hương trưởng công chúa cả giận nói, “Thê tử của ngươi còn chưa qua cửa, ngươi đã bảo vệ hồ ly tinh này trước, ngươi rốt cuộc có để người mẫu thân ta vào mắt không!”

Sầm Duẫn nói, “Mẫu thân bớt giận, con cũng không phải là che chở nàng, mà là hiện tại quận vương phủ yêu cầu nàng chế thuốc, để ngày sau cần sử dụng. Chờ nàng chế hết thuốc cần thiết, con sẽ thả nàng ra phủ.”

Hòa Hương trưởng công chúa ngồi ngay ngắn, làm như đang cân nhắc lời nói thật giả, bảo hắn lui ra, đỡ trán ngồi dựa trên giường.

Thường ma ma xoa thái dương cho bà, nói “Thế tử mới hai mươi lăm tuổi, với việc nữ sắc hoặc nhiều hoặc ít cũng sẽ có một chút, công chúa ngài cũng đừng quá mức lo lắng.”

Nhi tử nhà mình, hắn tính nết gì. Hòa Hương trưởng công chúa sao không rõ, vừa rồi chỉ là kế hoãn binh thôi. Nhưng bà lại không thể tưởng được hắn lại hoang đường đến tận đây, thế nhưng trực tiếp dưỡng người ở trong phòng.

Bởi vì hôn sự này không thể lại trì hoãn, Hòa Hương trưởng công chúa dùng bữa xong đưa thiệp cho Trần phủ, thương lượng hôn sự hai nhà.

Trần Tích Nhi vấn an tổ mẫu xong, mới vừa xuyên qua một hành lang dài, đã bị một cánh tay mạnh mẽ túm lại.

“Tiểu thư.” Đôi tay nam nhân chống ở bên người nàng, nhưng không chạm vào nàng, cánh tay hắn chỉ như cố ý vô tình mà cọ xát bên hông nàng.

“Ngươi làm càn!” Trần Tích Nhi muốn đẩy hắn ra. Thân thể nam nhân lại cứng như thiết, cho dù nàng đẩy thế nào cũng không đẩy ra.

“Tiểu thư, nô chỉ mới đi nửa tháng, đã nghe nói ngài muốn nghị hôn.” Đôi mắt lục của Sơn Nô phát ra hung quang, hung tợn mà nhìn nàng.

Trần Tích Nhi đã quen hắn vô lễ, chỉ quát lớn hắn một chút, thấy hắn trước sau như một không nghe thấy, nàng không nói gì nữa.

Sơn Nô là khi mẫu thân Trần Tích Nhi còn sống, nàng và mẫu thân đi chùa miếu cầu phúc, ở trong núi nhặt được một thiếu niên, hắn không có tên, mẫu thân gọi hắn là Sơn Nô, mấy năm qua vẫn luôn bảo hộ nàng.

Nửa tháng trước, Trần Tích Nhi biết quận vương phủ muốn nghị hôn cùng Trần phủ, nàng có tâm tích ra Sơn Nô, mới có thể để bản thân an tâm dàn xếp tốt chuyện này. Sơn Nô trở về, định là có người đi báo tin cho hắn.

Ánh mắt Trần Tích Nhi không sợ, “Sơn Nô, sau khi ta gả chồng ngươi sẽ tự do.”

Chung quanh yên tĩnh, sân này hoang vắng vốn là không có bao nhiêu người sẽ đến, Sơn Nô mắt lục yên lặng nhìn nàng, mắt lục Đại Yến bị người coi là hung tướng, hắn ở Trần phủ nhận hết khi dễ, chỉ có tam tiểu thư sẽ che chở hắn.

Hắn lui một bước, “Sơn Nô nguyện chung thân bảo hộ tiểu thư.”

Sơn Nô quỳ một gối trên mặt đất, đôi tay ôm quyền, đây là Trần Tích Nhi dạy cho hắn, tư thế thành kính nhất.

.

Triều cống kết thúc, các phiên vương đều trở về thuộc địa của mình.

Vân An công chúa trở lại Nam Quốc, lúc đi gửi một phong thư cho Sầm Duẫn, Sầm Duẫn không xem đốt thành tro.

Thái Hậu hồi cung là đại sự. Không gọi nhiều người xử lý, các cung lạy xong đều từng người tan đi.

Nhưng không bao lâu sau, Thái Hậu đột nhiên muốn thả Thục Vương ra lao ngục, miễn đi quyền lợi của hắn ta, làm Vương gia nhàn tản. Thục Vương gia là bào huynh đệ của tiên đế, là hoàng thúc của đương kim Thánh Thượng. Mà Thánh Thượng còn chưa lên tiếng, Thái Hậu lại ngồi không yên, thâm ý trong đó, không khỏi khiến người nghĩ sâu xa.

Đảo mắt đã đến săn thú mùa đông.

Sáng sớm Sầm Duẫn đã lôi kéo Ân Xu dậy thay quần áo cho hắn. Ân Xu đang ngủ ngon bị người đánh thức, sắc mặt rất là không kiên nhẫn. Thắt dây lưng bên hông hắn, dùng sức lực mạnh. Sầm Duẫn câu lấy eo nàng, dùng sức nhéo một phen. Ân Xu ăn đau ai da một tiếng, hắn cười nói, “Lòng lang dạ sói, hôm nay đi săn thú là vì ai?”

Ân Xu vuốt phẳng nếp uốn trên cổ áo hắn, đôi mắt ngước lên, nói “Lời này của ngài, chẳng lẽ là vì ta?”

Sầm Duẫn nhéo khuôn mặt ửng hồng của nàng, hôn môi nàng, “Chờ việc này xong, sẽ nghênh ngươi vào cửa.”

Ân Xu nhìn hắn, nghe hắn nói việc này, nhớ lại mộng đêm qua, nheo mắt, đêm qua nàng mơ thấy một con gấu trong rừng đả thương hắn, cả người đầy máu trở về. Đây không phải một dấu hiệu tốt.

Nàng nhìn hắn, “Vậy ngài cẩn thận.”

Một dòng nước ấm xâm nhập vào cơ thể hắn. Mắt Sầm Duẫn rũ xuống, kéo nàng vào trong lòng ngực, cúi đầu hôn nàng.

Hôm nay thời cơ đã đến, hắn âm thầm mưu hoa nhiều ngày, là nên ra tay.

Lâm viên Hoàng gia Nam Giao, là địa điểm săn thú tốt nhất mùa đông, dã thú bên trong đông đảo, cánh rừng rậm rạp, nhưng bốn phía cũng sẽ có vũ lâm vệ bảo hộ, thích hợp với vương công con cháu quý tộc săn thú.

Văn Uyên Đế thường xuyên tập võ, mặc vào giáp hộ thân, cùng chúng thế gia xuyên qua rừng cây.

Sầm Duẫn thấp giọng phân phó Thận Thường vài câu, Thận Thường lĩnh mệnh đi xuống, trong rừng chỉ còn lại một mình hắn.

Mặt trời lên cao vốn nên nóng lại đột nhiên lạnh lên, trong rừng dần dần nổi sương mù, một mảnh trắng xoá, khiến người nhìn không ra con đường phía trước.

Đột nhiên mũi tiễn xé gió xẹt qua bên tai, Sầm Duẫn hơi nhích người tránh đi.

Giữa sương mù đột nhiên đi ra một người, “Sầm đại nhân.” Giang Mục Chi đi đến trước mặt hắn, mỉm cười “Sầm đại nhân không cần phí tâm tư sắp xếp những thứ đó, người nên giết, sáng hôm nay ta cũng đã giết sạch rồi.”

Sầm Duẫn: “Giang thị lang đúng là tàn nhẫn độc ác.”

“Tàn nhẫn độc ác thì không dám, chỉ là khiến Sầm đại nhân thất vọng rồi, việc hôm nay ngài muốn làm chỉ sợ cũng không làm được. Sầm đại nhân muốn mượn săn thú, đi vào phủ của ta tìm người, lấy thuốc giải trong tay ta, chỉ dựa vào Thục Vương gia không thể được, huống chi, Thục Vương gia và tiểu nữ nhi của hắn cũng bị ta giết rồi.” Giang Mục Chi đứng ở cách đó không xa, làm như đã định liệu trước, sát thủ quanh thân từng bước tới gần, vây quanh Sầm Duẫn.

“Đến nỗi chứng cứ ngài vẫn luôn tìm, ngài đoán xem, ta sẽ lưu lại sao? Ngài cũng không cần mất công tới lấy thuốc giải, ta sẽ làm Xu Nhi tự mình tới tìm ta.” Giang Mục Chi cười.

Sầm Duẫn yên lặng đứng cầm kiếm trong tay, sương mù dày, không thấy rõ thần sắc đáy mắt hắn.

Giang Mục Chi nói tiếp, “Sầm đại nhân, ngài biết vì sao hôm nay ngài tỉ mỉ mưu hoa hết thảy lại thua không?” Y lại tự hỏi tự đáp, “Bởi vì ngài chỉ biết trước một chút, mà ta biết toàn bộ.”

“Ha ha ha…” Y dứt lời, bước đi ra ngoài.

Sát thủ vây quanh kín không kẽ hở, sâu trong rừng rậm sương mù cuồn cuộn. Lúc kết thúc chỉ thấy tử thi đầy đất. Sầm Duẫn chống kiếm đứng ở trong rừng, máu trên cánh tay ào ạt chảy xuống, hắn cũng bị thương. Đột nhiên, nơi xa truyền đến một tiếng rít gào, một con gấu ngựa thân hình khổng lồ, điên cuồng gào thét chạy tới.

Tới gần sau, bàn tay lớn hung hăng vồ về phía trước, Sầm Duẫn lắc mình trốn tránh, trên mặt đất tức khắc xuất hiện một cái hố lớn. Đại thụ bị bào rớt một nửa cành khô.

Tay Sầm Duẫn cầm kiếm, một người một ngựa chu toàn.

Mắt phải của gấu ngựa nhắm chặt, giống như bị móc một mắt, trên người còn trúng mũi tên, hung thần ác sát, hẳn là trước đó đã bị người chọc giận.

Cái này Giang Mục Chi cũng tính kế tới. Sầm Duẫn cười lạnh, y đúng là để mắt tới hắn.

Chợt lóe trốn tránh, gấu ngựa đột nhiên trở nên táo bạo, hung hãn đấu đá lung tung về phía hắn.

Sầm Duẫn không né, trong tay nắm chặt trường kiếm, lúc gấu ngựa xông tới, nhún người nhảy, kỵ lên trên cổ nó.

Gấu ngựa bạo nộ, Sầm Duẫn cầm trường kiếm dùng sức kéo xuống phía dưới, đó là nơi yếu nhất của gấu ngựa.

Máu trên cổ trào ra, ầm vang một tiếng, gấu ngựa ngã xuống đất, bụi bặm bay tứ tung.

Sầm Duẫn nhảy xuống, trong lúc thở dốc mũi tiễn lại lần nữa xẹt qua, xé rách không khí, đâm ở giữa lưng hắn.

——

Trong mộng - Kiếp trước.

Thượng Kinh, tuyết đầu mùa rơi suốt một đêm, ngày hôm sau, toàn bộ kinh thành đã bị tuyết trắng bao trùm. Có gió thổi qua, tầng tầng mảnh vụn bay xuống.

Sáng sớm Hạ Liêu vào thành trở về, gió sương trên người còn chưa rút, đi Cẩm Y Vệ trước.

Sầm Duẫn lại một đêm không về Quận vương phủ, ở Cẩm Y Vệ một đêm. Tỉnh táo xoa xoa giữa mày, tiếp tục cầm lấy công văn trên bàn.

Cả người Hạ Liêu mang theo gió lạnh bước nhanh tiến vào, đem giấy thư trong tay trình lên bàn, “Đại nhân, đây đều là những việc liên quan đến Giang Mục Chi ngài phái thuộc hạ điều tra.”

Không lâu trước đó, Sầm Duẫn mới biết được, người mang Lý Ân Xu từ Kim Lăng về là Giang Mục Chi, thuốc giải của nàng cũng ở trong tay Giang Mục Chi.

Sầm Duẫn cầm mật tin, cho hắn lui ra, nhìn từng câu từng chữ. Người tới báo, Giang Mục Chi ở biên quan từng kết hôn, thê tử của y đúng là nữ nhi của Thục Vương tìm nhiều năm, hai người còn có một hài tử, đến nay không rõ.

Mật tin trong tay châm vào ngọn lửa hóa thành tro tàn. Cửa chưa đóng, có gió tuyết không ngừng thổi vào, hắn đang ngồi, giống như không hề cảm giác được lạnh.

Cuộc săn thú màu đông năm nay, đông đảo công tử vương công quý tộc, tiểu thư quần áo hoa lệ đều tụ ở đây. 

Đại phòng Lý gia thượng thư, Lý Ân Xu được đại phòng Lý thị mang theo, cũng có mặt tại đây.

Vốn là biểu tiểu thư ngoại lai, dung mạo lại diễm lệ, tại Thượng Kinh cũng là mỹ nhân nhất đẳng, phá lệ dẫn người chú mục.

Khi Văn Uyên Đế còn chưa tới, mọi người đều tự tại. Dân phong Đại Yến rộng mở, đã có rất nhiều công tử quý tộc tiến đến bắt chuyện. Nhưng người sáng suốt đều nhìn ra được, Lý Ân Xu là biểu cô nương nhà ngoại, chỉ dựa vào dung mạo làm ưu thế, trong nhà không có bối cảnh. Cưới trở về không hề có trợ lực cho mình. Người tiến lên đơn giản là nhìn trúng bề ngoài của nàng chơi chơi thôi, nghiêm túc một chút cũng chỉ nạp về làm thiếp.

Mỹ nhân dịu dàng lại biết ăn nói, ngoái đầu nhìn lại cười nhạt càng khiến người khó quên, người tất nhiên là nối liền không dứt.

Chỉ có quận vương thế tử một thân màu đen ngồi ở trong bữa tiệc bất động như núi, mặt mày lạnh lùng, không khác người thường chỉ là số lần bưng ly rượu uống nhiều hơn bình thường.

Sau khi Văn Uyên Đế ngồi vào vị trí, chỉ trong chốc lát, từng người đều lên ngựa, săn thú bắt đầu.

Ân Xu đứng giữa đông đảo quý nữ, một thân áo váy hồng nhạt phá lệ lọt vào tầm mắt nhiều người, làm như tùy ý, một tầm mắt nhìn lại đây, lạnh lạnh, mang theo áp bách khiến người hít thở không thông.

Cho dù hai người cách xa nàng vẫn phát hiện ánh mắt của hắn, nàng cong môi cười, rũ mắt, hơi hơi làm lễ, xem nhẹ ánh mắt của hắn

Sầm Duẫn quay đầu, ghìm cương ngựa, thân ảnh đen tuyền kia cưỡi ngựa đi xa.

Vào cánh rừng, hết thảy đều ở trong khống chế của hắn. Không ngoài sở liệu, Giang Mục Chi bị bắt, y thiết kế mưu hại hoàng thất, hãm hại Thục Vương mưu phản, hết thảy chứng cứ vô cùng xác thực. Thục Vương lập công chuộc tội, không bị nhốt ở trong Thượng Kinh. Thục Vương rời kinh thành, không trở về.

Ban đêm, Ân Xu tắt đèn, mới vừa chạm mở cửa sổ, đột nhiên bị một lực đẩy ra, một cái bóng đen tiến vào từ bên ngoài.

Ân Xu lui về phía sau vài bước, cảnh giác nhìn hắn.

Người nọ nâng đầu, là bóng dáng quen thuộc. Thần sắc trong mắt không rõ, nhìn nàng thật sâu, đi về phía trước vài bước. Ân Xu không nhúc nhích, hắn duỗi tay câu lấy eo nàng, kéo vào trong lòng ngực, cúi đầu hôn xuống.

Nụ hôn này thâm trầm mà lại nhiệt liệt. Vội vàng, mang theo tính công lược, trong miệng còn có mùi rượu hôm nay hắn uống, vừa nùng liệt vừa cay, như con người hắn.

Ân Xu bị bắt ngửa đầu, ưm ưm lên tiếng, dùng sức muốn đẩy hắn ra. Nhưng hắn kiềm chế chặt chẽ vô cùng, trên người mang theo độ ấm nóng bỏng, hô hấp ấm áp, đều chiếu vào trên người nàng.

“Lý Ân Xu, ngươi cho là ta đã chết sao!” Hắn buông nàng ra, một bàn tay câu lấy eo nàng, một bàn tay khác giữ cái ót của nàng, rũ con ngươi, ngữ khí không tốt.

Trong phòng tắt đèn, chỉ có ánh trăng, mắt hắn sáng lên mang theo đầy lửa giận.

Ân Xu hít thở, ngực cũng phập phồng không ngừng, “Thế tử, ngài say, ngài buông ta ra trước.”

Nàng càng giãy giụa, cánh tay Sầm Duẫn càng kìm chặt, cho đến da thịt hai người cọ xát. Hắn không nói nữa, từng nụ hôn rậm rạp rơi trên môi nàng.

Ân Xu ngửa đầu, kiên trì không nổi, há mồm cắn lên cổ hắn. Sầm Duẫn làm như không cảm giác được đau, cho nàng cắn, cúi người bế nàng lên ném tới trên giường.

Mành rũ xuống, Sầm Duẫn xé áo nàng, “Lý Ân Xu, ta say, từ khi nhìn thấy ngươi, ta chưa từng tỉnh táo.”

Hắn nâng một chân nàng trên vai, đôi mắt nhìn nàng.

Ân Xu cắn cánh môi, sắc mặt đỏ lên.

Dưới ánh trăng, một phòng kiều diễm.

“Sự tình ta đều xử lý tốt, thuốc giải của ngươi cũng đã lấy được.” Sầm Duẫn ôm nàng, thanh sắc lãnh đạm, giống như ôn nhu vừa rồi chưa bao giờ tồn tại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.