Cành Non – Tịch Bát Gia Tử

Chương 30




Ngô Lưu vừa về chung cư thì thấy Thẩm Hoài Dư vội vã dọn đồ chuẩn bị ra ngoài.

Thẩm Hoài Dư cầm một bộ quần áo, đi qua cậu ta rồi nói: “Buổi tối tôi không về nên đừng để cửa cho tôi nhé.”

Ngô Lưu hỏi anh đi đâu.

Anh nói mà không quay đầu lại: “Đón bạn gái.”

Ngô Lưu biết anh có một người bạn gái, tình cảm hai người rất tốt, một tháng ở chung với Thẩm Hoài Dư thì lúc nào cậu ta cũng gọi cho bạn gái, Thẩm Hoài Dư cũng không kiêng dè cậu ra, ngày nào cũng nói trong điện thoại mấy kiểu từ ngữ sến sẩm như “Yêu em”, “Nhớ em”. Cậu ta nghe lâu rồi cũng quen, nhưng mà càng tò mò về cô bạn gái này của Thẩm Hoài Dư.

Thẩm Hoài Dư bắt xe đến “Đại học công nghệ Du Châu”, phát hiện Chu Hựu Chỉ ở bên ven đường như một chú mèo con bị vứt bỏ.

Cô mặc áo bông rộng thùng thình, khăn quàng cổ tơ lụa màu hồng nhạt, che kín chỉ để lộ ra đôi mắt tròn xoe.

Cô ngồi xổm bên ven đường, mờ mụt nhìn xung quanh, trong mắt lấp lánh nước.

Thẩm Hoài Dư bảo tài xế chờ anh trong chốc lát rồi mở cửa xe xuống đón cô.

Chu Hựu Chỉ quay đầu thấy anh, sau một hồi sửng sốt thì bắt đầu nức nở, khóc không ngừng.

Nước mắt chảy xuống khuôn mặt, thấm vào khăn quàng cổ, rất khẽ không phát ra tiếng động.

Thẩm Hoài Dư lại cảm thấy bên tai như có thứ gì đó vỡ vụn, trái tim anh quặn đau.

Đưa tay lau nước mắt bên khóe mắt cho cô, lại không chờ nổi ôm chặt cô vào lồng ngực.

Chu Hựu Chỉ nghe thấy anh nói: “Không khóc nào, anh tới rồi.” Tiếng khụt khịt đứt quãng.

Cô lại nghe thấy anh nói —

“Anh đến rồi, em vui lắm.”

Thẩm Hoài Dư đưa Chu Hựu Chỉ đến khách sạn.

Vì mệt mỏi quá và lúc nãy mới khóc nên Chu Hựu Chỉ ngủ một giấc trong taxi.

Sau khi Thẩm Hoài Dư đánh thức cô, thì cô mơ màng rời xe, nắm tay đi theo anh vào quầy tiếp tân để lấy thẻ phòng khách sạn.

Vào phòng, cô dựa vào vai Thẩm Hoài Dư nói mệt.

Thẩm Hoài Dư để cô đi ngủ.

Chu Hựu Chỉ gật đầu.

Đại não cô vẫn chằng chịt những suy nghĩ, không tắm mà cởi áo bông, lên giường ngủ ngay.

Đến nửa đêm, cô bị làm phiền mà tỉnh giấc.

Mở to mắt trong mơ màng, nhìn thấy bức màn xa lạ mới nhận ra mình không ở nhà, lại bị bàn tay trước ngực hấp dẫn đi lực chú ý —

Cách một lớp áo lông, một đôi tay đang sờ soạng trước ngực cô.

Vải dệt thoáng phác họa ra hình dáng của bàn tay anh, cánh tay giấu nửa trong quần áo cô, một nửa thì vòng qua eo cô.

Tay còn nóng hơn thân thể của cô nữa.

Ngón tay dọc theo cạnh nội y rồi lên đến nhũ hoa đang phồng lên.

Lại lớn hơn một chút rồi, Thẩm Hoài Dư trộm kiểm tra.

Chu Hựu Chỉ không anh biết là mình đã tỉnh giấc, cô cố ý giả vờ ngủ, để xem anh dám làm tới trình độ nào.

Trong lòng mắng: Thẩm Hoài Dư dâm quá đi. Cô ngủ rồi mà anh còn sờ trộm cô nữa, chắc là anh nhớ cô lắm.

Cô lại cảm thấy ngọt ngào, cố ý lùi về sau để anh có thể sờ cô thoải mái.

Sờ soạng trong chốc lát, anh dừng lại.

Chu Hựu Chỉ hơi thất vọng, cảm thấy Thẩm Hoài Dư cũng không dâm như vậy, chưa cởi nội y ra mà đã ngừng rồi sao?

Cô cảm giác anh ở phía sau cô đã rời đi, sau lưng trống rỗng, ấm áp của anh cũng đã biến mất.

Cô nghi hoặc, đột nhiên ngừng thở —

Anh xuống giường đi đến trước mặt cô, ngồi xổm xuống, nhìn cô chăm chú.

Chu Hựu Chỉ đang giả vờ ngủ không biết anh đang nhìn cái gì, nhưng không dám mở mắt ra, chỉ có thể tiếp tục giả vờ.

Lại khoảng một phút sau, anh vẫn chăm chú nhìn cô suốt một phút đó, sau đó, nhích lại gần, hôn cô một cái.

Môi đỏ mềm mại, anh không nhịn nổi nên liếm một chút.

Cũng chỉ một chút mà thôi, sợ đánh thức cô.

Anh thủ thỉ: “Rất nhớ em.”

“Lại gầy đi rồi… Vất vả cho em.”

“Phải nhớ ăn cơm đúng giờ, ngủ đúng lúc.”

Chắc là anh định nói những lời này khi cô tỉnh nhưng không nhịn được mà nói hết lời trong lòng mình ra cho thoải mái.

“Cảm ơn em đã tới tìm anh.”

“Bé cưng.”

Chu Hựu Chỉ không biết tại sao người ta lại thích được kêu là bé cưng, thì ra là cảm giác này.

Tâm trí phấn khích và kích động đan lấy nhau, biến thành một đóa hoa đẹp đẽ nhất, làm cô thấy bất ngờ mà thỏa mãn.

Cô tiếc là mình không thể trốn vào lòng anh ngay lập tức, lôi kéo tay anh, ôm cổ anh, để anh hôn chính mình, cho anh hôn bé cưng của anh.

Thì ra giả vờ ngủ có thể nghe được nhiều lời mà khi tỉnh không thể nghe.

Chu Hựu Chỉ trộm nghĩ.

Thẩm Hoài Dư đứng dậy, xoa mặt cô, lại hôn cô nói ngủ ngon.

Chu Hựu Chỉ bị một tiếng kêu “Bé cưng” của anh làm cho nhộn nhạo trong lòng, đương nhiên là không ngủ ngon được nữa.

Sao có thể ngủ ngon được?

Cô muốn cùng anh không ngủ ngon, nhộn nhạo với cô.

Thẩm Hoài Dư về lại bên cạnh cô nằm, ôm cô chuẩn bị ngủ.

Chu Hựu Chỉ lập tức sà vào lòng anh, nhắm mắt lại, lông mi run rẩy, miệng lẩm nhẩm bảo nóng.

Thẩm Hoài Dư xốc chăn lên, cô vẫn mơ màng nói nóng, tay sờ xuống kéo quần mình, lộ ra cái bụng.

Thẩm Hoài Dư đưa tay giúp cô cởi.

Chu Hựu Chỉ gần sát trong lòng ngực anh, lại nhắm mắt nói khó chịu, giả vờ nửa tỉnh nửa mê cởi dây an toàn của mình ra.

Thẩm Hoài Dư không động tĩnh, còn cô vẫn luôn kéo.

Thẩm Hoài Dư cử động, giúp cô cởi nội y rồi.

Bầu ngực nhỏ lộ ra, hai bầu sữa sát lại nhau, khe rãnh rõ ràng. Trắng mềm giống như đậu hũ, trên đỉnh là hạt đậu nhỏ hồng.

Thẩm Hoài Dư nhìn thoáng qua, rồi lại không kiềm lòng mà nhìn tiếp. Kì lạ là khi Chu Hựu Chỉ ngủ rồi mà núm vú vẫn còn linh hoạt, dưới tầm mắt anh, nó chậm rãi cương cứng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.