Cành Non – Tịch Bát Gia Tử

Chương 27




Sau khi làm một lần trong nhà vệ sinh, Chu Hựu Chỉ kéo Mạc Hoài Lôi ra khỏi danh sách đen.

Tuy lời nói của cô ấy khó nghe nhưng lại rất đúng.

… Đúng thật là khá sướng.

Gần đây ngày nào Lâm Mạn Đồng cũng ra ngoài, ngay cả Đổng Nhạc Vân cũng bắt đầu cảm thấy kỳ lạ, không nhịn được mà hỏi Chu Hựu Chỉ: “Sao dạo này cô Lâm hay ra ngoài vậy nhỉ?”

Chu Hựu Chỉ nghe thấy cái tên này liền cảm thấy tức ngực khó thở, nhưng vẫn nở nụ cười với ‘mẹ chồng tương lai’ của mình, nhún nhún vai: “Con cũng không biết nữa dì ạ.”

Điện thoại có tin nhắn của Thẩm Hoài Dư gửi đến, anh hỏi cô chiều nay có rảnh không, muốn hẹn cô đi xem phim.

Chu Hựu Chỉ đợi cả ngày rốt cuộc cũng đợi được tin nhắn của anh, tự nhiên trả lời.

Đổng Nhạc Vân ở bên cạnh thấy cô cười vui vẻ như vậy thì lại hỏi một câu: “Có chuyện gì mà vui thế?”

Chu Hựu Chỉ tươi cười: “Bạn học hẹn đi xem phim ạ.”

Sau khi ăn sạch sẽ súp bong bóng cá mà Đổng Nhạc Vân nấu thì cô vội vàng chạy lên lầu thay đồ, chuản bị cho buổi hẹn hò chiều nay.

Sau khi cởi đồ ngủ và mặc nội y vào, cô làm dáng trước gương rồi chụp một tấm hình gửi cho Thẩm Hoài Dư, gửi tin nhắn thoại: “Anh có hài lòng với bộ này không ạ?”

Trong giọng nói còn mang theo ý cười, lộ rõ ý tứ trêu chọc.

——【Cho anh xem phần không mặc.】

Thẩm Hoài Dư trả lời cô như vậy đấy.

Vẻ mặt Chu Hựu Chỉ đỏ bừng, ỗ tai nóng rực, cô dùng tay quạt gió hư không cho mình rồi than thở: “Thật là háo sắc quá đi.”

Sau khi Thẩm Hoài Dư đọc tin nhắn của cô xong thì cười một tiếng, không thể đợi được mà muốn trông thấy cô.

Tin nhắn mà cô gửi cho anh là ——

【Đợi anh tự tay đến cởi.】

Anh mua vé ghế dành cho các cặp đôi, hai người ngồi chung sô pha, khoảng cách giữa ghế đôi bên cạnh khoảng một mét.

Đèn trong rạp phim vừa tắt liền tối đen một vùng, điều hoà trên đầu thổi vù vù, bên cạnh thỉnh thoảng có cặp tình nhân nhỏ giọng nói chuyện và ăn bỏng ngô.

Chu Hựu Chỉ nắm lấy tay Thẩm Hoài Dư rồi chui vào vòng tay anh, tựa lên bờ vai anh, sau khi ngẩng đầu đòi một nụ hôn triền miên dịu dàng xong mới yên tĩnh xem phim.

Đây là một bộ phim hành động khoa học viễn tưởng, sau hai tiếng đồng hồ xem phim thì Chu Hựu Chỉ đã mê anh nam chính trong bộ phim điện ảnh này.

Khi bộ phim kết thúc, cô đã rời khỏi vòng tay của Thẩm Hoài Dư mà thẳng lưng lên nhìn màn hình lớn nhớ mãi không quên với anh nam chính kia. Vẻ mặt cô tiếc nuối nhìn về phía Thẩm Hoài Dư lại phát hiện anh khẽ nhíu mày, nét mặt bình thản.

Ghen rồi.

Chu Hựu Chỉ lấy lại tinh thần, ôm lấy cánh tay anh mà dỗ dành suốt đoạn đường thì anh mới mở miệng nói: “Đúng là anh không đẹp trai bằng người đàn ông kia.”

“Không, anh đẹp trai hơn anh ta.” Chu Hựu Chỉ sửa lại cho đúng.

Thẩm Hoài Dư lắc đầu.

Chu Hựu Chỉ quấn quít lấy anh nói xằng nói bậy thật lâu anh mới chầm chậm giãn mày ra.

Hai người nắm tay nhau bước ra khỏi trung tâm mua sắm, Chu Hựu Chỉ đang nói những lời yêu thương ngọt ngào với anh, tuỳ ý ngước mắt lên nhìn một cái thì nụ cười lập tức đông cứng ——

Đụng phải một người quen cũ ở đối diện.

Cô thậm chí còn không kịp rút cánh tay đang ôm Thẩm Hoài Dư lại.

Sau khi nhìn rõ sự thân mật giữa người quen cũ và người bên cạnh, cô cảm thấy cũng không cần thiết phải rút tay về nữa.

Dù sao thì mọi người ai cũng đang làm chuyện giống nhau cả, đều đang hẹn hò và tán tỉnh ve vãn nhau.

Người đó là Lâm Mạn Đồng, mẹ kế của cô, người vợ thứ hai mà ba cô cưới về, bây giờ lại đang khoác tay người khác, cười nói vô cùng thân thiết với người đàn ông ở bên cạnh.

Cả Lâm Mạn Đồng lẫn Chu Hựu Chỉ đều đồng loạt đứng yên tại chỗ.

Thẩm Hoài Dư phản ứng lại đầu tiên, anh khẽ gật đầu với Lâm Mạn Đồng rồi sau đó nắm lấy tay Chu Hựu Chỉ ngay trước mặt Lâm Mạn Đồng, giả vờ như không có việc gì rời đi cùng với cô.

Chu Hựu Chỉ đi theo anh tầm mười mét mới phục hồi lại tinh thần mà mạnh mẽ quay đầu lại, Lâm Mạn Đồng và người bên cạnh cô ta đã không thấy đâu nữa, tan biến giống hệt như bọt nước trong cảnh tưởng tượng

Thẩm Hoài Dư nói: “Bọn họ đi rồi.”

Chu Hựu Chỉ nắm lấy tay anh và kích động nói: “Anh có thấy không? Cô ta ôm ôm ấp ấp với người đàn ông khác, mà người đàn ông kia lại không phải là ba em!”

Tuy Thẩm Hoài Dư chưa từng gặp Chu Lệ Hoa nhưng cũng biết người đàn ông ban nãy không phải là Chu Lệ Hoa, bởi vì người đàn ông kia quá trẻ tuổi, trông chỉ trạc tuổi Lâm Mạn Đồng. Ban nãy, dáng vẻ hai người ôm nhau cũng tựa như đang trong thời kỳ tình yêu cuồng nhiệt, hoàn toàn không thể là ở cạnh Chu Lệ Hoa được.

“Anh biết, anh thấy rồi.”

“Cô ta làm như vậy là ngoại tình!” Chu Hựu Chỉ căm phẫn nói rồi lại xông vào trung tâm thương mại tìm kiếm bóng dáng Lâm Mạn Đồng. Cô muốn làm giống như trong phim truyền hình hay diễn, giật tóc cô ta rồi hét lên ‘gian phu dâm phụ’.

Tìm hơn nửa vòng lớn nhưng chẳng thấy bóng dáng Lâm Mạn Đồng đâu cả.

Thẩm Hoài Dư kéo cô lại và nói: “Có lẽ bọn họ đã đi rồi.”

“Làm sao bây giờ, em phải nói với ba chuyện này sao?” Tâm trí Chu Hựu Chỉ trống rỗng.

Cô muốn làm rất nhiều chuyện, muốn gọi điện thoại chất vấn Lâm Mạn Đồng, lại muốn lập tức nói với ba mình chuyện này để ông biết rằng người mẹ kế mà ông tìm cho cô đã ngoại tình rồi, còn muốn khóc thật to nữa.

Tuổi của cô còn rất nhỏ, thậm chí vẫn còn trẻ con và được nuông chiều. Sau khi biết được tin Lâm Mạn Đồng ngoại tình, cảm xúc của cô giống như bị đẩy đến cạnh vách núi vậy, tràn đầy nguy cơ gần như sắp sụp đổ.

Làm thế nào cũng không đúng.

Cái gì cô cũng muốn làm nhưng lại không biết nên làm như thế nào.

Thẩm Hoài Dư giơ tay lên sờ gương mặt cô, mãi đến khi đầu ngón tay của anh tìm được khoé mắt cô thì cô mới biết bản thân đang rơi nước mắt.

Mặc dù cô vẫn luôn rất ghét Lâm Mạn Đồng nhưng cô vẫn không muốn chấp nhận một sự thật rằng cô ta đã ngoại tình. Nước mắt cô rơi là vì Chu Lệ Hoa và rơi vì cái gia đình trông như rất hạnh phúc này.

Thẩm Hoài Dư lau đi những giọt nước mắt trong suốt trên khoé mắt cô, anh dịu dàng khẽ nói: “Đừng khóc nữa, em nên bình tĩnh lại trước.”

Chu Hựu Chỉ liên tục gật đầu nhưng nước mắt vẫn cứ rơi xuống.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.