Cành Non – Tịch Bát Gia Tử

Chương 2




Buổi chiều đi học, Chu Hựu Chỉ đột nhiên nhớ ra, cô quên mua sách luyện tập rồi.

Cô chỉ lo uống trà mật ong và… tám chuyện với dì La.

Buổi tối thì Chu Hựu Chỉ nhất định phải về nhà.

Đẩy cửa lớn ra, Lâm Mạn Đồng mặc một chiếc váy nhung đen mỏng manh, đầu tóc không rối bù chút nào, miệng vẫn đỏ tươi.

“Chỉ Chỉ về rồi à.” Cô ta cất cao giọng nói, giọng điệu đạo đức giả, sắc bén làm Chu Hựu Chỉ nhăn mặt lại.

Cô cũng trả lời lại một câu: “Chỉ Chỉ không thèm về đâu.”. Xong rồi chạy tít lên lầu mà không thèm nhìn Lâm Mạn Đồng một lần nào.

Tới lúc bữa tối, cô mới miễn cưỡng xuống lầu.

Vừa lúc tối nay Chu Lệ Hoa trở về, ông và Lâm Mạn Đồng đang ngồi trên ghế chờ Chu Hựu Chỉ.

Chu Hựu Chỉ ngồi bên Chu Lệ Hoa, phát hiện đồ ăn hôm nay không hề giống như mấy hôm trước. Dì giúp việc trước đến từ Tứ Xuyên – Trùng Khánh, nên đồ ăn đều làm cay, đỏ rực, món ăn ưa thích của Lâm Mạn Đồng là món cay của Tứ Xuyên, nhưng Chu Hựu Chỉ thì không ăn được. Cô chỉ có thể ăn một vài món không cay.

Màu sắc của thức ăn trên bàn hôm nay không đỏ như vậy, đều là đồ thanh đạm, đúng sở thích của Chu Hựu Chỉ.

Chu Lệ Hoa thấy cô hay động đũa thì hỏi: “Con thích ăn mấy món này à?”

Chu Hựu Chỉ gật đầu, quai hàm phình phình, ngậm đầy đồ ăn.

Chu Lệ Hoa cười vỗ vỗ tay Lâm Mạn Đồng, “Dì giúp việc này được đấy, nấu cơm ngon, quét dọn sạch sẽ.”

Sắc mặt tươi cười của Lâm Mạn Đồng được mang lên, cười giả tạo, “Chỉ Chỉ thích đồ ăn của dì này là tốt quá rồi. Hình như Chỉ Chỉ không thích dì giúp việc lúc trước nhỉ.” Ánh mắt đong đầy tình thương dừng trên Chu Hựu Chỉ đang cúi đầu ăn cơm.

Cô không ngẩng đầu lên nhìn Lâm Mạn Đồng, chỉ lo ăn no cho chính mình. Lúc ăn cơm cô không muốn diễn kịch, càng không muốn tức giận.

Trên bàn cơm yên lặng, ngoại trừ những lúc Chu Lệ Hoa và Lâm Mạn Đồng nói chuyện ra thì cũng chỉ có tiếng động bát đũa. Chu Hựu Chỉ ăn xong liền lau miệng rồi đi lên lầu.

Lúc đi qua phòng khách, cô thấy một người phụ nữ đang cúi người quét dọn, trong lòng nghĩ, chắc cô ấy là dì giúp việc mà ba cô nhắc tới lúc nãy. Cô đi vào, dì kia đứng dậy, nhìn cô cười cười.

“Con chào dì ạ, dì nấu ăn ngon lắm.” Chu Hựu Chỉ chào hỏi, ngón tay cuốn cuốn đuôi tóc của chính mình.

Dì giúp việc xoa tay lên tạp dề, hoà ái dễ gần: “Con thích là được. Dì họ Đổng, sau này con có thể gọi dì là dì Đổng.”

Dì Đổng rất đẹp, tuy trên mặt có vài nếp nhăn do năm tháng nhưng làn da trắng nõn, căng mọng, gương mặt có đường nét xinh đẹp, có thể thấy khi còn trẻ, dì là một người rất đẹp.

“Con là Chu Hựu Chỉ.” Chu Hựu Chỉ tự giới thiệu.

“Dì biết rồi. Con ăn no rồi thì lên phòng nghỉ ngơi làm bài tập đi, dì còn phải dọn nhà nữa, chỗ này nhiều bụi lắm.” Dì Đổng thúc giục cô rời đi.

Chu Hựu Chỉ ngoan ngoãn gật đầu.

Cô có hảo cảm với dì giúp việc mới này. Bởi vì dì vừa xinh vừa nấu ăn ngon.

Làm bài tập được một nửa, đột nhiên cô thất thần nhìn chằm chằm sách bài tập, nghĩ đến chàng trai lúc giữa trưa kia. Không phải là cô chưa từng thấy người đẹp trai nào, chỉ là những nam sinh trong trường cô đều tự cho là cá biệt, cả ngày chỉ biết chống đối, không nghe lời thầy cô thì chứng tỏ bản thân mình không được bình thường. Còn người kia thì khác, anh không hề giống như mọi người.

Anh có thể đứng giữa ánh mặt trời mà mọi người luôn muốn tránh né, chỉ để bắt được cảnh yên tĩnh, bình an nhất của con hẻm. Mồ hôi chảy đầy người nhưng không hề cáu gắt hay nóng nảy.

Chu Hựu Chỉ cảm thấy ngưỡng mộ và kinh ngạc từ tận đáy lòng.

Mấy ngày sau, cô đều cố tình đi qua chỗ kia, mỗi ngày đều ngồi nói chuyện phiếm với dì La, nhưng chưa bao giờ gặp lại anh. Trong lòng không khỏi cảm thấy cô đơn, nhưng cũng chỉ là thoáng qua.

Cô đã chứng kiến nhiều cảnh chia xa không gặp lại, có nhiều người như khách qua đường, chấm một nét rực rỡ đậm đà trong lòng mình, nhưng cũng chỉ là một nét mà thôi.

Cô giấu rung động như chuồn chuồn lướt qua nước vào tận đáy lòng, cũng dần dần quên đi.

Một tháng sau, Chu Hựu Chỉ sắp kiểm tra cuối kì.

Dì Đổng làm rất nhiều đồ ăn để cô bồi bổ thân thể, mỗi ngày đều nấu gà chưng yến, súp vi cá, sau đó mang lên phòng cho Chu Hựu Chỉ.

Dì Đổng thật sự coi Chu Hựu Chỉ như là con gái, vô số lần nói với Chu Hựu Chỉ rằng “Ăn thêm chút đi con”. Chu Hựu Chỉ được dì Đổng nuôi đến béo lên 5 kí, tuy ngoài miệng nói không ăn nhưng sau lại quét sạch cả chén bát.

Đêm trước ngày thi.

Cô đi ngang qua phòng của ba, nghe thấy Chu Lệ Hoa nói với Lâm Mạn Đồng: “Thật ra anh cũng không yêu cầu gì nhiều với em đâu, cả ngày em ở nhà không làm gì thì đi ra ngoài mua sắm cũng được, nhưng em để ý thành tích học tập của Hựu Chỉ giúp anh. Sắp lên lớp 9 rồi, em phải để ý đến cảm xúc của con bé, bây giờ thì anh đã hài lòng với thành tích của nó, em đừng để nó chểnh mảng tụt xuống.”

Lâm Mạn Đồng nhẹ nhàng đồng ý.

Chu Hựu Chỉ về vòng, trong lòng suy nghĩ đến những lời hai người nói với nhau. Cô thật sự rất ghét Lâm Mạn Đồng, chỉ muốn Lâm Mạn Đồng lập tức rời khỏi căn nhà này, cho dù cô ta không có ý hãm hại như trong TV. Trước mắt đang có một cơ hội hoàn hảo.

Hôm thi xong, Lâm Mạn Đồng và Chu Lệ Hoa phải đi công tác cùng nhau, đi khoảng 2, 3 ngày.

Biệt thự to như vậy chỉ còn hai người là dì Đổng và Chu Hựu Chỉ.

Cô vừa về đến nhà, dì Đổng đã dọn đồ ăn xong chờ cô.

Chu Hựu Chỉ vừa ăn cơm vừa nói chuyện với dì Đổng đang dọn dẹp trong phòng bếp.

Dì Đổng hỏi cô kiểm tra thế nào. Chu Hựu Chỉ liếm môi, cúi đầu ngượng ngùng hừ hai tiếng, không nói ra việc cô cố ý bỏ sót mấy câu.

Dì Đổng cười cười: “Không sao, thành tích không phải quan trọng nhất, kiểm tra không tốt thì rút kinh nghiệm cho sau này. Khuyên Chỉ vừa ngoan vừa hiểu chuyện, dì Đổng thích người như con vậy.”

Chu Hựu Chỉ cười ha ha, cũng nói: “Con cũng rất thích dì Đổng ạ.”

Không phải ai cũng được cô trưng ra vẻ mặt ngoan ngoãn này, cũng không hẳn là ngoan ngoãn, chỉ là bởi vì cô thích dì Đổng, cho nên mới nghe lời dì, muốn thân thiết với dì.

Ở trên lầu biệt thự có một căn phòng dành cho người giúp việc, dì Đổng vẫn luôn ở  đó, tiện nghỉ ngơi lúc làm việc.

Dì Đổng dọn dẹp xong, hỏi Chu Hựu Chỉ mấy giờ rồi.

Chu Hựu Chỉ nhìn đồng hồ trong phòng khách, “Bảy giờ tối ạ.”

“À… vậy dì đi đón con trai dì nhé. Hôm nay thằng bé được nghỉ, nói là muốn đến đây thăm dì.” Dì Đổng cởi tạp dề, tay chân có hơi vội vàng, khoé miệng không khỏi cong cong, biểu hiện một tâm tình vui sướng.

“Con trai dì còn đi học ạ?” Chu Hựu Chỉ nhấm nháp một ngụm canh gà.

“Đúng rồi, năm nay học lớp 10.”

Lớn hơn cô 2 tuổi. Chu Hựu Chỉ lặng lẽ tính toán trong lòng.

“Ở trong trường ạ? Hay là ở cùng ba vậy ạ.” Chu Hựu Chỉ thuận miệng hỏi một câu.

Gương mặt dì Đổng cương trong nháy mắt, lúc sau lại khôi phục bình thường: “Vẫn ở trường. Chắc là buổi tối sẽ đến ở trong phòng dì, ngày mai dì phải đi thuê một phòng cho nó ở mới được.”

Chu Hựu Chỉ gật đầu.

Trước khi đi, dì Đổng còn nhắc Chu Hựu Chỉ ăn cơm xong thì bỏ chén đũa vào bồn, lát nữa dì về sẽ dọn. Chu Hựu Chỉ đáp vâng.

Cơm nước xong cũng đã 7 giờ rưỡi.

Chu Hựu Chỉ cầm chén đũa để vào bồn rửa chén, đồ ăn còn thừa thì cất vào tủ lạnh, lúc này mới lên lầu nghỉ ngơi.

Đến 8 giờ, hình như cô nghe tiếng dì Đổng nói chuyện ở dưới lầu, nhưng cô cố ý không xuống chào hỏi, cả đêm đều ngây ngốc trong phòng.

Nhưng sáng sớm hôm sau cô gặp con trai của dì Đổng.

Không mặc quần áo.

Chia sẻ:


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.