Cành Non – Tịch Bát Gia Tử

Chương 17




Thẩm Hoài Dư trầm mặc, đôi mắt nhìn chăm chú vào lòng ngực Chu Hựu Chỉ, ánh mắt dịu dàng lưu luyến, sâu trong tận cùng che giấu khát vọng vô tận, hầu kết anh lăn lăn, anh nói, tuỳ em.

Chu Hựu Chỉ cười tít mắt, hôm nay cô mặc đồ trưởng thành, phía trên là áo sơ mi, phần dưới là váy. Váy caro màu hồng giống như một đoá hoa nở rộ trên đùi anh khi cô tách hai chân ra.

Tay cô chỉ đặt trên nút quần áo. Sau khi cởi hai nút áo ra, lộ ra làn da trắng nõn, non mịn, còn trắng hơn cả màu áo sơ mi của cô.

Thẩm Hoài Dư không thể khống chế mà gắt gao dõi theo từng động tác của cô.

Tay cô đặt trên nút áo thứ ba, đầu ngón tay nhẹ cong, nút thứ ba được mở ra.

Khen rãnh mơ hồ và vải ren lộ ra mờ mờ, trên vai cô là dây an toàn.

Theo từng động tác nho nhỏ của cô, càng nhìn càng muốn nhiều hơn, ví dụ như trên nội y có nơ hình con bướm màu hồng nhạt, và bầu ngực nõn nà.

Anh muốn cô di chuyển nhiều hơn nữa.

Hoặc là, tháo thêm một nút ra.

Cô duỗi thẳng eo, mọi ánh nhìn mơ hồ đều bị chiếc áo che mất.

Thẩm Hoài Dư nhấp miệng, muốn nhiều hơn nữa.

Chu Hựu Chỉ duỗi tay tháo nút thứ tư, rất thoải mái, dễ dàng được mở ra.

Thẩm Hoài Dư cúi mắt nhìn phong cảnh trước ngực cô, giờ phút này anh không thèm che giấu nữa, sự khát vọng biểu hiện rõ ràng.

Muốn xem.

Thật sự rất muốn xem.

Còn muốn xem nhiều hơn chút nữa.

Nội y màu trắng có phần ren màu hồng, đường viền ren tinh xảo và lộng lẫy tôn lên bầu ngực căng phồng của cô, giúp làn da của cô càng thêm trắng sáng và xinh đẹp.

Chu Hựu Chỉ biết ngực mình không tính là to, lúc tắm rửa cô thường đo xem thử, vừa đủ một bàn tay cô. Nhưng da cô trắng, quầng vú lẫn đầu v* màu hồng nhạt, cô thực sự rất vừa lòng.

Hơn nữa, bây giờ chưa đủ to thì không có ý nghĩa tương lai sau này không thể to thêm được nữa.

Lúc trước cô có nhờ dì Đổng làm món đu đủ hầm cho cô rồi.

Sau khi có bạn trai thì việc nâng ngực là điều rất quan trọng.

Thẩm Hoài Dư thèm cảnh tượng trước mắt đến mức mờ mắt.

Nhưng Chu Hựu Chỉ không nhúc nhích thêm gì nữa.

Nút thứ năm được khoá chặt.

Nội y chỉ lộ ra một nửa, ngực cũng thoắt ẩn thoắt hiện.

Thẩm Hoài Dư chỉ thấy khô nóng cực kì, làn da sau tai tê dại, huyệt thái dương nhảy thình thịch không ngừng.

Không đủ.

Chu Hựu Chỉ nói, “Đủ rồi, em không nóng đến thế.” Ánh mắt đắc ý nghịch ngợm nhìn về phía anh khiêu khích.

Thẩm Hoài Dư chịu không nổi, ách giọng nói: “Đừng.”

Thật ra Chu Hựu Chỉ cũng ngượng ngùng, bên anh một năm nhiều nhất cũng mới chỉ hôn môi, lúc không ngoan thì bị anh đánh vào mông một chút, lúc lớn mật nhất thì chính là lúc cô cởi quần nói trả thù lao cho anh, Thẩm Hoài Dư không cho cô cởi thì cô càng muốn, lúc đó anh sẽ ôn tồn bảo cô ngoan.

Bây giờ làm lộ ngực, đương nhiên là cô hồi hộp.

Nghe anh nói xong trong lòng cô như có hoa nở.

Anh có khát vọng với cô, cô cảm nhận được. Biểu tình và cách nói, động tác của anh đều nói cho cô biết, anh rất muốn cô.

Điều này làm cho Chu Hựu Chỉ cảm thấy thoả mãn và sung sướng.

Cô cố ý hỏi lại: “Hửm?” Giả vờ như là nghe không rõ.

Đáy mắt Thẩm Hoài Dư như một biển hồ sâu lắng không lường được, nhìn cô trong chốc lát.

Vẻ mặt dịu lại, anh bất đắc dĩ phì cười, thấp giọng nói: “Đừng trêu anh.” Tiếp theo đó cụng trán vào trán cô, dịu dàng nói, “Đừng như vậy, được không em?”

Giọng điệu mềm mại như trong miệng anh có đường, không khí xung quanh trở nên ngọt ngào.

Anh cầu xin làm cho Chu Hựu Chỉ cũng mềm như bông mà đổ gục.

Chu Hựu Chỉ hôn khoé môi anh, “Ừm, không như vậy, anh muốn xem không? Anh muốn xem thì em cho anh xem.”

“Muốn.” Thẩm Hoài Dư thò lại gần hôn cô.

Nút thứ sáu, thứ bảy được cởi bỏ.

Hơi thở ngày càng nóng bỏng, vốn dĩ muốn cởi quần áo để bớt nóng mà bây giờ lại càng nóng hơn. Thẩm Hoài Dư cũng thấy nóng rực, đặc biệt là ở chỗ bụng nhỏ.

Áo sơ mi bị cô cởi, tuỳ ý để trên sô pha.

Chỉ mặc một bộ nội y, bộ ngực vừa nóng vừa lạnh, không khí lạnh, còn hơi thở của Thẩm Hoài Dư nóng rực.

Chu Hựu Chỉ ôm chặt anh, thẹn thùng gục trên đầu vai anh, nhận tiện còn dùng vùng ngực mềm mại đè lên anh.

Tay của Thẩm Hoài Dư đặt trên tấm lưng trần của cô, dưới lòng bàn tay là da thịt mềm mại của cô, ngón tay không khỏi giật giật, chậm rãi vuốt ve thân thể của cô.

Ngay chóp mũi là hương thơm của thiếu nữ, anh mê mẩn đến mức không biết mình đang ở đâu, hành động theo bản năng trong người đòi hỏi.

Chu Hựu Chỉ kêu một tiếng “Anh ơi”.

THẩm Hoài Dư dừng lại, hỏi cô làm sao.

“Em hỏi anh một câu, trả lời đúng sẽ được thưởng.” Chu Hựu Chỉ ngẩng đầu, cách xa một chút, cười nghịch ngợm.

Thẩm Hoài Dư cho phép, “Được, em hỏi gì.”

Chu Hựu Chỉ bắt lấy tay anh, chậm rãi để trên nội y của mình, nhẹ giọng hỏi: “Chỗ này là đâu?” Ngượng đến mức bên tai đều đỏ bừng, giọng nói cũng run rẩy, ánh mắt cố định nhìn trên mặt anh như là muốn bắt trọn từng biểu cảm của anh.

Cánh tay Thẩm Hoài Dư cứng đờ bao trùm lên nội y của cô, anh gần như có thể cảm nhận được sự mềm mại của nó qua lớp vải dày.

Chu Hựu Chỉ đợi anh trả lời, gấp gáp muốn khen thưởng cho anh.

“Ngực.” Thẩm Hoài Dư nói.

Một chữ khô khan giống như là đang điền câu trả lời vào chỗ trống môn Sinh học.

“Đúng rồi.” Chu Hựu Chỉ cười hì hì, “Khen thưởng chính là, cho anh nhìn chúng nó.”

“Anh muốn không?” Chu Hựu Chỉ tiếp tục hỏi.

Hướng dẫn từng bước như là một thợ săn biết con dã thú tham lam đói khát nhất định sẽ cắn câu.

Nhưng con dã thú trước mắt sẽ không dễ dàng bị mắc bẫy.

Mà nó muốn ăn cả thợ săn vào bụng.

“Nếu anh nói đúng là vú… thì em sẽ cho anh ăn luôn sao?”

Thẩm Hoài Dư thật sự quá dâm!

Chu Hựu Chỉ nghĩ trong lòng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.