Cành Non – Tịch Bát Gia Tử

Chương 11




Thẩm Hoài Dư còn đang suy nghĩ nên trả lời thế nào thì Chu Hựu Chỉ đã tranh nói. Cô nhìn anh cười cười, sau đó thẹn thùng liếm môi: “Không phải em bắt anh vẽ em đâu, em hỏi anh có vẽ hay không?”

Thẩm Hoài Dư dần bình tĩnh trở lại, khoé miệng khẽ cong, cười thầm chính mình tự đa tình.

Chu Hựu Chỉ thấy anh cười trong chớp mắt, nhưng cô không hiểu ý trong mắt anh, như là đang trào phúng.

Rất kì lạ, lần đầu tiên cô thấy anh lộ ra biểu cảm như vậy.

Thẩm Hoài Dư nói: “Không vẽ.”

Chu Hựu Chỉ gật đầu, lại ngẩng đầu nhìn anh: “Sau này anh có vẽ không?”

“Không rõ nữa.”

Phản ứng và cách nói chuyện của Thẩm Hoài Dư lạnh nhạt, Chu Hựu Chỉ buồn rầu trong lòng, chiêu này chẳng có hiệu quả gì hết.

Thấy anh không có hứng thú lắm, Chu Hựu Chỉ chỉ nói với anh vài câu, anh cũng đáp lại ngắn gọn.

Tiết học cuối cùng kết thúc thật nhạt nhẽo.

Lúc sau đó là Thẩm Hoài Dư khai giảng, tiếp theo là Chu Hựu Chỉ.

Thi khảo sát chất lượng đầu năm đầu lớp 9, Chu Hựu Chỉ quyết định phải làm bài đàng hoàng, làm bằng chính thực lực của bản thân. Bởi vì cô sợ Lâm Mạn Đồng sẽ phát tiết lên người Thẩm Hoài Dư.

Kì nghỉ hè này cô cũng không đối nghịch với Lâm Mạn Đồng, phần lớn thời gian đều đặt ở trên Thẩm Hoài Dư, coi như cô và mẹ kế tạm thời ngừng chiến.

Cô muốn khai chiến lần nữa, nhưng cái chiêu kiểm tra không tốt này không dùng được nữa rồi.

Nghĩ đến đây cô ảo não vô cùng, cô thật sự hi sinh rất nhiều cho Thẩm Hoài Dư. Sao anh không yêu cô?

Kết quả khảo sát được công bố, kiểm tra rất tốt, cao không ít so với lúc trước.

Quan hệ của Lâm Mạn Đồng và Chu Lệ Hoa lại tốt đẹp như cũ.

Chu Hựu Chỉ bực dọc trong lòng.

Sau khi khai giảng, cô hiếm khi liên hệ với Thẩm Hoài Dư. Bận rộn học tập là thứ nhất, muốn lạt mềm buộc chặt là thứ hai.

Nhưng Thẩm Hoài Dư cứ như là đầu gỗ vậy, thủ đoạn gì cũng không bị trúng. Cô không tìm anh, anh cũng không tìm cô, lần nói chuyện gần nhất là chuyện tháng trước rồi.

Hôm nay là cuối tuần.

Chu Lệ Hoa và Lâm Mạn Đồng đều ở nhà, còn nói buổi chiều sẽ có khách đến chơi nên bảo Đổng Nhạc Vân quét dọn phòng khách thêm lần nữa, quét rác, lau tủ bát.

Chu Hựu Chỉ phát hiên vẻ mặt của dì Đổng lo lắng, động tác trên tay cũng rối loạn, như là dì đang cố gắng hoàn thành nhanh công việc.

Cô đi qua hỏi dì Đổng làm sao vậy.

Dì Đổng thấy cô như là thấy một vị cứ tinh, thấp thỏm nói: “Hựu Chỉ… con giúp dì một chuyện nhé?”

Cô nhanh chóng đồng ý.

“Con trai dì hình như bị bệnh rồi, lúc nãy nó gọi điện cho dì bảo dì mua thuốc, nhưng bây giờ dì không đi được, lại sợ chung cư nó có chuyện gì. Con đi qua xem giúp dì được không?”

“Được ạ! Để bây giờ con đi ngay.” Chu Hựu Chỉ hấp tấp nói, vừa nói vừa chạy lên lầu, trong lòng vô cùng bất an.

Dép lê không cẩn thận bị rớt một chiếc, nhưng cô cũng không quan tâm, đạp chân trần đi lên cầu thang.

Cô thay quần áo xong xuống lầu, Đổng Nhạc Vân nói địa chỉ rồi đưa chìa khoá cho cô, cuối cùng nắm lấy tay cô, “Cảm ơn con nhé. Con đem thuốc qua cho anh là tốt quá rồi. Nếu có thể thì con mua chút cháo gì đó cho anh dược không, dì sợ cả ngày nay nó chưa ăn cơm.” Nói xong còn bỏ vào tay Chu Hựu Chỉ 100 tệ.

Chu Hựu Chỉ nắm chặt tiền, mang giày đi ra ngoài.

Cô kêu xe taxi, mua thuốc xong vội vàng chạy đến địa chỉ dì Đổng nói cho cô.

Chỗ anh ở là một tiểu khu cũ kĩ, có vài toà nhà, cô ở dưới lầu xoay tới xoay lui cũng chưa tìm được toà nhà mà Thẩm Hoài Dư ở, gấp rút đến nổi suýt bật khóc.

Sau đó có một ông cụ thấy chóp mũi cô ửng đỏ nên hỏi cô bằng giọng phổ thông.

Cô nói: “Con tìm toà 2 ạ, ông có thể nói cho con biết ở đâu không?”

Ông cụ nghĩ nghĩ rồi chỉ vào toà nhà trong cùng, bảo là nơi đó.

Cô nói cảm ơn xong rồi vội vàng rời đi.

Lúc đầu là đi bộ, nhưng lúc sau lại chạy chậm.

Đêm qua mới vừa đổ mưa, mặt sân trong tiểu khu này không bằng phẳng, nhiều ổ gà đọng nước, lúc đầu cô chạy qua nhưng nước văng ra làm ướt cả quần và giày.

Vài phút sau, cô không cẩn thận dẫm vào một cái ổ gà, một phần bên quần bị ướt, dính trên chân cô vô cùng khó chịu, cô cũng không bận tâm. Cho đến khi tới trước cửa nhà của Thẩm Hoài Dư cô mới dần dần bình tĩnh.

Dùng chìa khoá mở cửa nhà anh ra.

Nhẹ nhàng đẩy cửa, bên trong rất im ắng, bức màn che đến kín mít, phòng tối tăm. Cô dùng tay bật đèn nhà lên, trong phòng khách không có ai, cô cởi đôi giày ướt ra, chân trần đạp trên mặt đất, không phát ra tiếng động nào.

Đặt thuốc trên bàn, đi vào căn phòng duy nhất.

Xoay chốt mở cửa vào, đẩy mạnh, vẫn tối tăm như cũ.

Trên giường rõ là có một người, anh yên tĩnh nằm đó.

Cô đi qua, thấy anh đang ngủ thì mới yên tâm. Hai mắt anh nhắm chặt, hơi thở đều đều, mày không nhăn lại, có vẻ là ngủ ngon lắm.

Không dám gọi anh dậy, muốn duỗi tay sờ trán anh nhưng sợ tay mình lạnh nên cô bỏ tay vào quần áo làm ấm lên rồi mới chạm lên trán anh.

Nóng hơn một chút so với bình thường.

Cô lại đi chân trần rời khỏi phòng anh, ra phòng bếp rót nước, cầm thuốc ngồi bên cạnh anh.

Chậm rãi quỳ trên mặt đất, cô vỗ cánh tay anh, kêu hai tiếng “Anh ơi”.

Thẩm Hoài Dư từ từ mở mắt, miệng lưỡi khô đắng, đầu lại nhức mỏi, mơ mơ màng màng thấy cô, còn tưởng mình nằm mơ, đưa tay sờ mặt cô, hỏi: “Sao mặt em lại lạnh thế này?”

Chu Hựu Chỉ sửng sốt, đỏ mặt với sự thân mật của anh, lắp bắp nói: “Em trúng gió bên ngoài.”

Đôi tay nóng bỏng sờ trên gương mặt mềm mại, khàn khàn nói: “Em đừng chạy loạn bên ngoài.” Em cứ chạy làm sao anh đuổi theo kịp đây.

“Anh ơi, em biết rồi.” Cô nhỏ giọng trả lời.

Quần cô bị ướt, dính bên chân vô cùng khó chịu, mặt lại đang nóng. Vừa lạnh vừa nóng, mâu thuẫn cực kì.

“Anh ơi, anh uống nước không?” Chu Hựu Chỉ bưng nước cho anh.

Thẩm Hoài Dư ngồi dậy, uống hai ngụm nước, chú ý đến ống quần đang bị ướt của cô, anh híp mắt, nhíu mày: “Sao lại ướt thế này?”

Chu Hựu Chỉ sờ sờ, ngón chân trắng cuộn lại, nói: “Không cẩn thận bị ướt.”

“Anh ơi, anh uống thuốc đi.” Chu Hựu Chỉ đưa cho anh một viên thuốc.

Thẩm Hoài Dư uống xong không chịu nhắm mắt, nằm trên gối vẫn luôn rũ mắt nhìn cô. Lâu rồi anh không gặp cô nên cho dù là mơ thì anh cũng quyến luyến không tha. Anh vẫn luôn mơ thấy cô, hôm nay bị bệnh cũng thế.

Anh thấy Chu Hựu Chỉ đưa tay vỗ vỗ bên ống quần ướt, nghĩ nghĩ, mở miệng nói: “Khó chịu thì em cởi ra đi.” Nói xong lại nhích qua một bên giường, “Đi lên đây ngủ với anh.”

Chu Hựu Chỉ trợn mắt, không thể tưởng tượng được là anh đang nói những lời này.

Thẩm Hoài Dư tỉnh bơ, trong mộng anh vẫn luôn chủ động như thế, thậm chí có rất nhiều lần tự tay mình cởi quần áo của cô.

Chia sẻ:


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.