Cành Non – Tịch Bát Gia Tử

Chương 10




Chu Hựu Chỉ thay quần áo xong đi ra, ngồi trên sô pha đợi Thẩm Hoài Dư trong chốc lát, anh mới đi ra từ nhà vệ sinh.

Gương mặt anh đỏ hồng, chóp mũi dính mồ hôi trong suốt, như thể lúc nãy anh vừa mới làm chuyện gì kịch liệt lắm. Nhìn thấy cô ngồi chân trần trên ghế sô pha chờ mình, anh mím môi, dùng tay gãi gãi bên quần, cuối cùng vẫn ngồi bên ghế sô pha.

Chu Hựu Chỉ nhích mông, gần lại anh chút, còn đưa cho anh một ly nước, cô nhìn chằm chằm sắc mặt ửng hồng của anh hỏi: “Anh nóng lắm sao ạ?”

Thẩm Hoài Dư nhìn cô, cúi đầu uống nước, nói: “Không có.”

“Vậy tại sao mặt anh lại đỏ như vậy?”

“Anh không biết.” Thẩm Hoài Dư uống một miếng nước, nhìn cô chằm chằm, nói.

Xuyên qua ly thuỷ tinh, cô nhìn thẳng vào mắt anh, cách lớp nước trong suốt, nụ cười cô vô cùng xán lạn. Thẩm Hoài Dư hơi hoảng hốt, nếu nói lúc trước anh không biết tại sao lại mơ thấy Chu Hựu Chỉ, thì hiện tại anh đã rõ rồi.

Cũng biết là lúc trước chính mình không chịu thừa nhận mà thôi.

Anh rất ít khi tiếp xúc thân mật với con gái như thế.

Cũng chưa bao giờ gặp ai lần đầu mà muốn thân mật.

Anh vẫn luôn cảm thấy mình không ham mê đồi truỵ, những video thầm kín mà bạn gửi anh cũng rất ít xem, thế mà lại mơ thấy mình hành động quá mức với cô.

Thậm chí còn nổi lên phản ứng với cô ngoài đời thật.

Anh thích cô.

Không biết rõ là từ lúc nào.

Chắc là từ lần đầu tiên thấy cô, hoặc là lúc cô cúi đầu, ngọt ngào gọi anh là anh trai. Lần đầu tiên thấy cô khóc, anh rất đau lòng, anh không phải người dễ cảm thông nhưng cô vừa khóc thì tim anh liền đau.

Chắc là tình yêu sét đánh.

Dù sao cũng là thích, rất thích.

Tình cảm của anh dành cho cô rất mãnh liệt.

Nếu nói lúc trước anh là một hồ nước, vậy thì Chu Hựu Chỉ chính là một viên đá được ném vào, làm anh không ngừng gợn sóng.

Chu Hựu Chỉ thấy Thẩm Hoài Dư trước mắt không giống bình thường, ánh mắt của anh nhìn cô không giống như trước kia. Ánh mắt của anh lúc trước như là được bọc một lớp băng gạc phía ngoài, tuỳ nhìn vô dị nhưng lại mơ hồ xa cách. Lúc nóng bỏng mãnh liệt, lúc quyến rũ, không có gì kiêng nể, nhưng tóm lại là vẫn rất dịu dàng.

Chu Hựu Chỉ không nghĩ ngợi nhiều, cô lấy ly nước thuỷ tinh anh vừa uống sạch, lại đi vào phòng bếp rót thêm cho anh.

Cô mặc quần đùi ngắn, lộ ra cặp đùi trắng nõn lại thẳng tắp.

Thẩm Hoài Dư nhìn bóng dáng cô, yết hầu lăn lăn, cái cảm giác lúc nãy ở bể bơi lại nảy lên.

Dưới mắt cá chân tròn tròn là lòng bàn chân hồng hào, dép lê “xoành xoạch” trên mặt đất như tiếng đếm ngược trong đầu Thẩm Hoài Dư.

Từng chút từng chút, thúc giục lí trí anh tan vỡ.

Thẩm Hoài Dư xoay người, hít sâu vài cái rồi nhắm mắt.

Lúc mở mắt ra, Chu Hựu Chỉ đã về trước mặt anh, đưa cho anh một ly nước.

Thẩm Hoài Dư nhận lấy, uống một hớp to.

Cơm tối đã được Đổng Nhạc Vân chuẩn bị xong, bỏ vào lò vi sóng hâm nóng lại là có thể ăn.

Sau khi Thẩm Hoài Dư và Chu Hựu Chỉ ăn cơm với nhau xong, nhìn qua bầu trời bên ngoài, nếu về trễ thì sẽ không còn xe bus nên anh tạm biệt Chu Hựu Chỉ.

Chu Hựu Chỉ nghĩ hôm nay ở bên nhau cũng đủ lâu rồi nên không giữ anh lại, nói tạm biệt xong để anh đi.

Thời gian trôi qua rất nhanh, chuẩn bị sắp khai giảng.

Thẩm Hoài Dư khai giảng sớm hơn cô vài ngày, hôm nay là buổi học cuối cùng anh dạy.

Chu Hựu Chỉ luyến tiếc nên tiết cuối cùng này cô rất nghiêm túc, nhưng không sao vui được.

Trong lòng Thẩm Hoài Dư cũng buồn rầu.

Sau khi khai giảng thì anh không thể gặp cô mỗi ngày được, bỗng anh thấy sợ sau này, sợ cô không gặp anh trong thời gian dài sẽ dần dần quên anh đi.

Anh không biết cô có cảm giác gì với anh, có lẽ chỉ là ngây thơ hâm mộ, hoặc là ỷ lại.

Chẳng lẽ là hâm mộ sao?

Anh không biết, cũng không có dũng khí hỏi.

Anh lớn hơn cô hai tuổi nên cần phải trưởng thành hơn cô.

Cô sắp phải vào cấp ba nên anh không mở miệng thổ lộ được.

Anh suy nghĩ rất nhiều, cũng có thể chờ đợi.

Nhưng anh rất sợ, sợ những lúc anh không gặp cô, Chu Hựu Chỉ sẽ thích người con trai nào khác.

Chu Hựu Chỉ giờ phút này đang nghĩ đến quan hệ của hai người đã có bước tiến triển. Cô cảm thấy cả hai hứng thú với nhau, cũng cảm giác được giữa hai người luôn có một khoảng thời gian mập mờ.

Nhưng cũng chỉ là mập mờ mà thôi, còn kém xa lắm.

Cái cô muốn chính là được ở bên nhau, nắm tay, hôn môi.

Cô phải tung ra một đòn quyết định.

Chu Hựu Chỉ hỏi Thẩm Hoài Dư biết vẽ tranh phải không.

Thẩm Hoài Dư nhăn mày, không biết cô muốn nói gì nhưng vẫn nhấp môi, gật đầu.

Bút của Chu Hựu Chỉ chấm lên tờ giấy trắng, để lại dấu vết, kéo một nét đen dài.

Thẩm Hoài Dư nhìn mấy điểm đen đó theo bản năng.

Giây tiếp theo, Chu Hựu Chỉ lại hỏi, anh có vẽ người không.

Thẩm Hoài Dư cảm giác Chu Hựu Chỉ đang dẫn đường cho anh.

Anh bị cô nắm đi, nhưng không hề muốn vùng vẫy thoát ra.

“Vẽ.” Anh nói như vậy.

“Anh vẽ em được không?” Chu Hựu Chỉ giương mắt nhìn anh, tròng mắt tròn xoe hàm chứa sự chờ mong.

“Được.” Khoảng cách quá gần, ánh mắt của cô nóng rực làm Thẩm Hoài Dư không tự giác liếm môi.

“Cảm ơn anh ạ.” Chu Hựu Chỉ cười, ngọt ngào nói.

Trái tim của Thẩm Hoài Dư như bị vân vê, không đau nhưng ngứa không chịu được.

“Nhưng mà anh ơi…” Chu Hựu Chỉ nhíu mày phiền não.

“Sao thế?”

“Em không muốn vẽ chân dung.”

“…?”

“Em muốn vẽ toàn thân ấy.”

“Được, anh có thể thử.” Thẩm Hoài Dư đồng ý.

Chỉ là một bức vẽ thôi mà, đương nhiên là anh sẽ đồng ý.

Chu Hựu Chỉ cúi đầu như đang tự hỏi. Thẩm Hoài Dư nhìn cô, giây tiếp theo, bốn mắt nhìn nhau –

Cô cắn môi: “Anh vẽ khoả thân không?”

Chu Hựu Chỉ nhìn anh chăm chú.

Thẩm Hoài Dư như bị lửa đốt, ánh mắt nóng rực.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.