Cạnh Kiếm Chi Phong

Chương 73




<tbody></tbody> Edit: Hân Beta: Hân

Lippmann im lặng, theo hắn hiểu thì Lâm Dật Phi từng có, nhưng bây giờ bởi vì một số lí do nên không có nữa.

“Hiển nhiên năng lực của cậu rất vĩ đại, có thể trở thành một trong những thành viên của đội đấu kiếm thiếu niên. Cuộc tập dượt đấu kiếm thiếu niên là một tháng sau, đó là khoảng thời gian trường trung học của cậu khai giảng. Nhưng một tháng này tôi còn phải huấn luyện cho Lí Đức và một số vận động viên khác, bọn họ phải tham gia cuộc thi đấu vòng tròn tại Italy. Tôi sẽ cố gắng tìm giúp cậu một huấn luyện viên tư nhân giỏi.”

“Anh bận phải không, nửa tháng này tôi có thể ở bên cạnh cậu ấy, trở thành huấn luyện viên của cậu ấy.” Kevin vỗ vai Lâm Dật Phi.

Lời của y khiến Lippmann lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

“Thật sự là Kevin Phil lười biếng đang nói muốn làm huấn luyện viên của người khác sao! Năm trước chỉ mời cậu chỉ đạo huấn luyện đội thiếu niên Mĩ thôi là cậu đã làm ra vẻ như bận rộn đến nỗi không còn chút thời gian dư nào.”

“Lâm là do tôi đề cử, nếu cậu ấy không biểu hiện tốt, chẳng phải tôi sẽ rất mất mặt hay sao?”

Hai ngày sau, Lâm Dật Phi nhận được thư thông báo mình đã được tuyển vào đội đấu kiếm của thiếu niên nước Mĩ. Chuyện này khiến Lâm ba ba và Lâm ma ma hết sức ngạc nhiên, bọn họ biết trình độ đấu kiếm của Lâm Dật Phi không tệ, nhưng chỉ nghĩ là dừng ở sự vui thích thôi, không ngờ con mình lại đại diện cho Mĩ tham gia thi đấu tranh giải thiếu niên thế giới. Nếu thật sự theo con đường vận động viên đấu kiếm, đây có thể xem là một bước ngoặt quan trọng.

Chuyện này khiến Katherine và Ivy ngưỡng mộ không ngớt. Rex cũng đến chúc mừng Lâm Dật Phi.

“Nhóc con cậu giỏi đó.” Rex nhìn phong thư, thật lòng khen ngợi.

“Vì sao anh không đăng kí?” Lâm Dật Phi hỏi, nếu trình độ của mình được chọn, vậy Rex trình độ tương đương mình đương nhiên cũng có thể vào.

“Ngốc, tôi thuộc quốc tịch Pháp.” Rex ngồi bên giường Lâm Dật Phi, “Nếu là đội đấu kiếm thiếu niên Mĩ, không chừng tên đó cũng sẽ tham gia. Dù sao cậu ta cũng là quán quân của giải đấu kiếm trung học.”

“… Ừm.”

Bị Rex nhắc nhở, lòng Lâm Dật Phi ẩn chứa chút mong chờ.

“Khi ấy, e là hai người sẽ cạnh tranh với nhau một cái ghế.” Rex vươn vai, “Thực buồn cười, cái tên đó giống như chỉ mới ngày hôm qua còn keo kiệt không cho tôi nhìn cậu, mà bây giờ tôi thấy dù có chuyện gì xảy ra cậu ta cũng không thể xen vào.”

“Vậy tôi nhất định sẽ thắng.” Lâm Dật Phi mỉm cười.

“Đúng vậy. Nên tôi quyết định, sẽ làm người bồi luyện của cậu.” Rex chống tay xuống nằm lên giường Lâm Dật Phi, “Huấn luyện viên đâu? Đã chọn được ai chưa? Nếu không có điều kiện, hẳn là đội đấu kiếm thiếu niên sẽ tìm một người cho cậu.”

“Không có, nhưng tạm thời có một người bạn chịu làm huấn luyện viên tư nhân của tôi.”

“Một người bạn? Ai?”

“Kevin Phil.” Sau khi Lâm Dật Phi nói ra tên này, bắt đầu chú ý vẻ mặt Rex.

Đầu tiên đối phương tự hỏi hai giây, sau đó nhíu mày, “Người cậu nói không phải là quán quân hai giải thi đấu Olympic gần đây, niềm vinh quang của kiếm đạo Anh quốc ── Kevin Phil?”

“A, là Kevin Phil đó.” Lâm Dật Phi cười khẽ, Rex bỗng đứng dậy xoa đầu Lâm Dật Phi.

“Nhóc con giỏi! Sao cậu có thể quen biết nhân vật lợi hại này! Cũng không giới thiệu cho tôi!”

Hai người nằm trên giường đùa giỡn, Lâm Dật Phi sợ nhột, rất nhanh đã bị Rex đùa giỡn thành hình dạng con tôm.

“Đừng đùa… đừng đùa… tôi đau sốc hông rồi…” Lâm Dật Phi cười ha ha, bỗng nhiên Rex dừng lại.

Lâm Dật Phi mở mắt, thấy Rex đang nhìn mình với ánh mắt thâm sâu.

“Vĩnh viễn đều phải cười, Lâm. Mặc kệ thắng hay thua hoặc người cậu thích rời đi cũng không sao, mặc kệ cậu đứng ở đâu, tôi đều sẽ nhìn cậu, làm bạn của cậu, và trở thành một người bạn tri kỉ của cậu.”

Không biết từ khi nào, Rex đã cởi đi lớp mặt nạ ngả ngớn trước mặt Lâm Dật Phi. Tính cách thật của hắn vốn nghiêm túc và hướng nội, cha mẹ li dị khiến hắn che dấu bản tính thật sự của mình và đeo lên chiếc mặt nạ không để ý đến bất kỳ chuyện gì, nhưng thực ra, hắn rất để ý, quá để ý.

“Tôi sẽ.” Lâm Dật Phi vươn tay ôm hắn, đây là cái ôm của bạn bè.

Lúc này ở New York, Chris đang trong phòng luyện tập đấu kiếm. Người bồi luyện anh là một thành viên trong đội đấu kiếm đại học New York, nhưng Chris vẫn cảm thấy chán nản.

Cửa bị đẩy ta, Elizabeth cầm một phong thư đi vào, “Chris! Chúc mừng anh! Anh đã được đội đấu kiếm thiếu niên Mĩ chọn rồi!”

Chris dừng động tác trên tay, nhìn Elizabeth, lạnh lùng nói: “Nếu tôi nhớ không lầm, thì phong thư đó viết tên của tôi, khi nào thì cô có quyền duyệt những thứ đồ của tôi?”

Elizabeth sững sờ, từ sau khi bọn họ cùng đến New York, thái độ của Chris đối với nàng càng thêm lạnh lùng.

Nàng biết chuyện mình chụp hình hai người họ bằng điện thoại di động rồi đưa cho Deroni không thể qua được Chris, nên nếu anh lạnh lùng với mình Elizabeth cũng không thấy kì lạ. Bây giờ Lâm Dật Phi và Chris tuyệt đối không thể đến với nhau, bọn họ còn nhỏ, Chris có rất nhiều cơ hội quay đầu lại, nên Elizabeth chấp nhận chờ đợi.

Nàng vẫn còn nhớ lời Deroni nói với nàng.

“Nếu cháu muốn trở thành nữ chủ nhân của gia tộc Ozbourn, vậy thì điều đầu tiên cháu cần học đó chính là ‘sự nhẫn nại’.”

Bởi vì nếu lấy ảnh chụp uy hiếp nữa thì đó là một việc làm ngu xuẩn đến cực điểm, vậy sẽ chỉ khiến quan hệ giữa nàng và Chris đi vào ngõ cụt không thể chữa trị. Điều khiến nàng cảm thấy may mắn đó là: mình là thiên kim của gia tộc Taylor, Deroni đã hứa sẽ để nàng trở thành vị hôn thê của Chris.

“Nếu cháu không học được sự nhẫn nại, vậy không ai có thể giúp được cháu.”

Lúc Deroni nói ra những lời này, Elizabeth hiểu đó là một mệnh lệnh, cũng là một điều kiện.

“Xin lỗi, lần sau em sẽ không làm như vậy nữa.” Elizabeth buông phong thư xuống, sau đó đi ra ngoài. Nàng chưa từng nói lời xin lỗi với ai, ngoài Chris.

Đến New York đã hai tháng, từ “xin lỗi” gần như mỗi ngày nàng đều sẽ nói một lần, mà loại ngữ điệu dịu dàng mỗi khi Chris đứng trước Lâm Dật Phi vĩnh viễn chưa từng xuất hiện giữa cuộc đối thoại của nàng và anh.

Cởi mặt nạ xuống, Chris đi qua cầm phong thư.

Một tháng sau sẽ tập huấn ở Washington, anh biết người của Deroni luôn theo dõi mình, nếu mình và Lâm Dật Phi có tiếp xúc gì thì không thể nghi ngờ đã tự tìm một cái cớ cho Deroni.

Anh rất nhớ cậu, mỗi một phút cầm kiếm, mỗi một giây hô hấp đều nhớ đến cậu.

Nếu thứ duy nhất có thể kết nối bọn họ chỉ có thời gian chín phút trên đấu trường, vậy anh sẽ quý trọng từng giây từng phút ấy, xem nó như thứ trân quý của cả đời mình.

Một ngày luyện tập kết thúc, George chậm rãi bưng bữa tối lên bàn ăn. Chỉ có một phần, là của Elizabeth.

“Hôm nay Chris vẫn dùng cơm trong phòng sao?”

“Vâng, Elizabeth tiểu thư.” Câu trả lời của George tựa như máy móc.

Sau đó, George bưng một phần xíu mại và rau xanh lên lầu. Anh mỗi ngày đều ăn thức ăn Trung Quốc, tựa như dù rời khỏi Lâm Dật Phi, nhưng anh vẫn chấp nhất mỗi ngày phải trải qua cuộc sống giống như Lâm Dật Phi.

Elizabeth nhìn miếng thịt bò trước mắt, bỗng như phát điên không ngừng cầm dao cắt xẻ. Nàng có biết bao nhiêu ham muốn có thể cắt đứt cổ họng Lâm Dật Phi, để cậu ta phải cảm nhận sự đau đớn tột cùng. Nhưng lời nói của Deroni không ngừng vang lên bên tai nàng.

“Nếu Chris không vi phạm, vậy nếu Elizabeth cháu vi phạm, là trái với lời hẹn. Ông sẽ không giúp cháu, cũng sẽ không trợ giúp gia tộc Taylor.”

Chris ngồi trước bàn, nắm di động trong tay, những tấm ảnh và dãy số di động của Lâm Dật Phi bên trong đều bị xóa sạch. Nhưng dãy số ấy, cho dù Chris trở thành một ông già đãng trí cũng sẽ không bao giờ quên. Mỗi lần ngón tay ấn đến nút cuối cùng cũng đều cứng lại, anh muốn nghe giọng nói của cậu, muốn đến phát điên.

Đã có những đêm, cậu ấy nằm cách mình không xa. Cậu ấy luôn ngủ rất nhanh, một giây trước còn đang oán giận vì sao lại bắt cậu ấy tắt máy tính sớm như thế, nhưng giây tiếp theo đã phát ra tiếng ngáy khe khẽ. Chris rất yêu âm thanh ấy, nó mềm mại như những ngón tay đang gãi nhẹ, gãi vào khe hở đang không ngừng xói mòn trong tim anh, anh chỉ có thể dùng tai để cảm nhận nó. Đó là âm thanh khi cậu ấy đã ngủ yên, là âm thanh hoàn toàn thuộc về cậu ấy.

Mà hiện giờ, anh mỗi đêm nằm trong phòng, mở to mắt trong bóng đêm, bên cạnh đã không còn âm thanh khiến tim anh lỗi nhịp nữa.

Mỗi buổi sáng chín giờ, Lâm Dật Phi sẽ đến câu lạc bộ đấu kiếm Washington. Kevin đã đăng kí làm hội viên ở đó, cậu có quyền sử dụng phòng đấu kiếm tư nhân mà Kevin thuê.

Rex là người bồi luyện, Kevin đứng bên ngoài phân tích cho cậu những kỹ thuật và chiến thuật.

Kevin khi làm huấn luyện viên và Kevin khi làm bạn bè hoàn toàn không giống nhau chút nào. Gương mặt y trở nên lạnh lùng, giọng nói từ ôn hòa hạ thấp xuống, băng lạnh đến cực điểm.

“Tiết tấu tiết tấu! Lâm! Tiết tấu không phải chỉ có thể lấy từ những bước chân của em khống chế! Cổ tay của em! Lối đánh của em! Những cú chém của em! Đều có thể thay đổi và khống chế tiết tấu!”

“Cú dời lực chú ý rồi đánh trả lúc nãy quá thất bại! Khi chém ra ở góc độ đó em chưa từng nghĩ Rex sẽ có cơ hội đánh trả hay sao? Em phải nhớ kĩ, trước khi trận đấu chấm dứt không có cái gì gọi là ‘kiếm cuối cùng’, mỗi một lần vung kiếm em đều phải chuẩn bị sẵn sàng cho kiếm tiếp theo của mình!”

“Không được để kiếm của đối thủ quấy nhiễu những đường kiếm của em!”

Rex là người bồi luyện cũng cảm thấy rất áp lực.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.