<tbody></tbody> Edit: Tiểu Hân Beta: Tiểu Hân
Hai người mặc đồng phục thể dục bước vào sân, ở đó đã có rất nhiều học sinh đang luyện tập.
Người trong đội bội kiếm có đội ngũ của mình, ai tới chỉ cần đứng vào vị trí là được.
“Chào! Lâm! Chris! Hai người các cậu cũng đến à!” Ivy nở nụ cười đáng yêu, giấy xin vào đội hôm qua của hắn được chấp nhận khiến hắn cả ngày đều tràn đầy nhiệt tình.
“A, Lâm cậu chắc chắn có ngủ nướng! Chỉ Chris mới có năng lực gọi cậu dậy trước bảy giờ mà thôi!” Katherine vừa chạy vừa nhớ lại khoảng thời gian lúc trước mình và bọn Mark đứng dưới lầu Trần Lâm Kí bắt Lâm Dật Phi thức dậy tập thể dục buổi sáng, “Sau đó có một thời gian các cậu giận nhau, Lâm liền lười trở lại!”
Ivy ngẩng cao đầu tưởng tượng, sau đó rất không nể tình gật mạnh: “Ừm, đúng vậy… Lâm chính là như vậy!”
Lâm Dật Phi vẫn còn chút buồn ngủ, như lạc vào xứ thần tiên mà chạy chậm theo đội ngũ.
“Ha, thật ra không muốn thức dậy thì đừng miễn cưỡng bản thân.” Giọng nói mang chút trêu chọc vang lên.
Lâm Dật Phi mơ màng quay mặt qua, Rex chạy vượt lên cậu, sau đó liếc mắt với một nữ sinh trong đội.
Người kia và nốt ruồi ở khóe mắt anh ta khiến cậu có cảm giác, đó là một hoa hoa công tử…
Quả nhiên, sau đó các nữ sinh trò chuyện ngút trời.
Lâm Dật Phi chạy chạy một lát liền thấy mệt, trực tiếp đứng tại chỗ thở hổn hển, mà Chris chỉ im lặng theo sát bên cạnh cậu, hai người đi chậm vòng quanh sân thể dục.
Không lâu sau, đội bội kiếm đã chạy một vòng đuổi kịp Lâm Dật Phi.
Ben vỗ vai Lâm Dật Phi, cười nói: “Cố lên!”
Mà khi Katherine chạy ngang qua Lâm Dật Phi lập tức làm một động tác “khinh bỉ” với cậu.
“Hừ, Chris, cái cô tên Katherine lúc nãy đang khinh bỉ tớ sao?” Lâm Dật Phi dùng giọng không dám tin hỏi.
Chris không trả lời cậu.
“Cậu ấy là con gái sao? Dám làm ra động tác thô tục như vậy?” Lâm Dật Phi vẫn tự hỏi.
“Thật ra cậu đã nghỉ ngơi đủ rồi, không nên rảnh rỗi như vậy nữa.” Chris không chút nể tình chọc thủng suy nghĩ của Lâm Dật Phi.
“Vì sao buổi sáng phải thức dạy chạy bộ!”
“Vì tốt cho các cơ của thân thể cậu!” Chris kéo tay Lâm Dật Phi, chạy lên trước.
Sau khi trải qua một hồi chạy bộ đau khổ, là chương trình học khiến người ta buồn ngủ, thật vất vả trôi qua một ngày, đấu kiếm xã hoạt động từ bốn giờ rưỡi, liên tục đến sáu giờ. Huấn luyện viên Smith áp dụng thái độ bỏ mặc, hắn để các đội viên tìm đối thủ luyện tập, sau đó ngồi xem. Nếu bị hắn phát hiện kỹ thuật của ai có vấn đề, thì xin lỗi, người kia sẽ bị lôi ra mà đứng một mình, không ngừng lặp lại động tác kỹ thuật kia, cho đến khi Smith tiên sinh cảm thấy người đó không còn sai nữa mới thôi. Đây cũng là nguyên nhân mà hắn nói mình “thần kinh”. Đương nhiên, điều này đến tận bây giờ luôn không nằm trong phạm vi lo lắng của Lâm Dật Phi, bởi vì về mặt kỹ thuật cậu đã không còn khuyết điểm.
Smith là một con người đòi hỏi sự thiết thực, hắn thậm chí không giới thiệu mình trước các xã viên mới, trong mắt hắn, xã viên mới phải đấu với nhau để quen biết nhau.
Lâm Dật Phi vốn muốn đấu với Chris, từ sau khi đến Ghosn họ vẫn chưa từng khoa tay múa chân với nhau qua. Phía sau, Ben đi đến bên cạnh Lâm Dật Phi.
“Này, Lâm, anh xác định em hẳn là muốn luyện tập cùng Chris, nhưng hôm nay có thể luyện tập với anh không?”
“A, tất nhiên là được!” Lâm Dật Phi nghĩ nghĩ liền đồng ý, ngày đó thấy trận đấu giữa Ben và Rex, trình độ của hai người này ngang nhau, có thể đấu với Ben nhất định là một chuyện rất thú vị. Cậu vừa quay đầu, liền thấy Chris cũng đang nghiêng đầu nhìn cậu. Hành vi lúc nãy của mình không khác gì đá Chris ra một bên.
“Kia… tớ có thể chứ…” Lâm Dật Phi dừng một chút, tỉ mỉ quan sát phản ứng của Chris.
“Đi đi.”
Lâm Dật Phi như trút được gánh nặng, mà Ben lại cảm thấy hình thức ở chung của hai người thật thú vị.
“Em và Chris ở cùng phòng cùng lớp lại cùng xã đoàn, cho dù là bạn tốt đi nữa, nhưng cứ ở chung thế này em không cảm thấy mình bị mất đi không gian riêng tư sao?” Ben buồn cười hỏi.
“… Bởi vì em không có lựa chọn nào khác.”
Ký túc xá không phải cậu chọn, lớp không phải cậu phân, mà đấu kiếm xã cậu không thể không đến.
Lúc này, Rex đẩy đẩy vai Chris, dùng giọng điệu chứa phần ngả ngớn nói: “A, Lâm đi cùng người khác rồi. Cậu có cảm giác như mình bị người ta đoạt đi bạn nhảy trong vũ hội không?”
Ngay khi ấy, có hai nữ sinh vây quanh Rex, mời hắn cùng luyện tập.
“Thực xin lỗi, trên đời này chỉ có một Rex, nên tôi chỉ có thể luyện tập với một người, hai người chơi oẳn tù tì đi.”
Lâm Dật Phi đang làm nóng cơ thể nghe thấy lời của Rex thì suýt trẹo lưng.
“Cái người này cũng quá tự kỷ rồi!”
Ben cười khẽ, ngồi xổm bên cạnh Lâm Dật Phi, “Thật ra Rex càng thích con trai hơn.”
“Hả?” Lưng Lâm Dật Phi phát ra một tiếng cách, mất sức rất lớn mới thẳng trở lại được, “Anh nói gì?”
“Ý của anh là không phải không phải cậu ấy không thích nữ sinh, anh chỉ nói cậu ấy càng thích nam sinh hơn. Đừng nhìn cậu ấy như vậy, thật ra cậu ấy cũng rất được hoan nghênh trong đám nam sinh.”
“Ha ha, đừng lo lắng, Rex có tiêu chuẩn của mình. Cậu ấy không phải loại người thấy một nam sinh thì kéo người ta lên giường đâu.” Ben nghĩ nghĩ, rồi nhỏ giọng nói với Lâm Dật Phi, “Nhưng khi trở về em bảo Chris cẩn thận một chút, không thấy Rex luôn tìm cách làm phiền cậu ấy sao?”
“…” Lâm Dật Phi có cảm giác bị lay tỉnh, nhìn nhìn Chris, anh tuyệt đối là một cực phẩm mĩ thiếu niên, khiến nhiều người nảy sinh suy nghĩ kỳ quái…
Bởi vì sân tập có hạn, nên chỉ có thể đấu hai cặp, nên mọi người hoặc là vây xem các cặp đang đấu, hoặc là đứng một bên luyện tập những động tác cơ bản.
Khi Lâm Dật Phi và Ben giao chiến, tất cả các xã viên đang luyện tập đều vây xung quanh.
Triết lý khi đấu kiếm của Ben là “công kích vẫn nhớ phòng thủ”, nếu đổi là người thường sẽ không cản nổi hết các đường kiếm hắn, nhưng Lâm Dật Phi vẫn rất hưởng thụ cảm giác sảng khoái khi chỉ mành treo chuông này.
Chris đã kết luận với phương thức đấu kiếm của Lâm Dật Phi, đó là không được cho cậu cơ hội dù chỉ một phần vạn, cậu sẽ từ một sai sót nho nhỏ của đối thủ mà tạo thành một lực sát thương thật lớn. Trận đấu với Ben đã chứng minh điều đó. Khi mọi người đang giúp Lâm Dật Phi đổ mồ hôi lạnh, thì cậu lại có thể đánh những đường kiếm bất ngờ, ở thời điểm mà người khác không thể tưởng được.
Lúc trận đấu kết thúc, Lâm Dật Phi thắng Ben một điểm, đương nhiên chênh lệch không lớn, Lâm Dật Phi thậm chí chưa đủ mười lăm điểm. Ben cởi mặt nạ xuống, thở ra một hơi, dùng giọng điệu nửa đùa nói: “Lâm, có đối thủ như em, anh sẽ bị bệnh tim!”
Mọi người sửng sốt mấy giây, ha ha cười lớn.
“Không phải chứ, có đối thủ như anh em mới bị bệnh tim!” Lâm Dật Phi vuốt tóc mình cười ngây ngô.
Chris nghiêng đầu, thấy Rex cách đó không xa, hắn vẫn đang mỉm cười, hai bên trái phải là hai người đẹp của đội bội kiếm, Lily và Nova.
Buổi tối trở lại ký túc xá, Lâm Dật Phi hoảng sợ phát hiện có người mở máy tính cậu, xóa hết trò chơi trong máy, mật khẩu và một số trang bị của cậu cũng biến mất.
“Sao có thể như vậy! Sao có thể như vậy!” Lâm Dật Phi rít gào trước máy tính, Chris lại không thèm để ý.
“Không phải chỉ là một trò chơi và một ít trang bị thôi sao?”
“Cậu có biết tình cảm tớ đối với trò chơi này sâu đậm bao nhiêu không! Tớ dùng một năm lên đến cấp bậc kỵ sĩ! Tớ muốn chết! Tớ muốn chết!” Lâm Dật Phi sắp đập đầu mình vào máy.
“Cậu có thời gian lên mạng chơi trò chơi sao không tốn chút thời gian đó vào việc luyện tập, nếu không hôm nay cậu chỉ thắng Ben một điểm, hơn nữa nếu đấu tiếp một trận với anh ta, không chắc cậu sẽ lại thắng.” Chris không chút an ủi Lâm Dật Phi đang tràn đầy mất mát.
Thở dài một hơi, Lâm Dật Phi bỗng cảm thấy cho dù trọng sinh bao nhiêu lần, có phải cách nói chuyện của Chris cũng không bao giờ thay đổi.
“Bây giờ tớ đã không còn tâm tình luyện tập đấu kiếm nữa, tớ chỉ nhớ trang bị của tớ…”
“Có nhớ ID của cậu không?”
“Nhớ.” Lâm Dật Phi đọc ra một chuỗi số, ID của cậu cho dù cậu có hóa thành tro cũng nhớ.
“Nếu tớ tìm về được ID của cậu, cậu có thể chấp nhận ba điều kiện của tớ?” Hai mắt của Chris vẫn tập trung vào quyển sách trên tay.
“Cậu mà tìm về được, đừng nói ba điều kiện, ba trăm điều kiện tớ cũng chấp nhận.” Lâm Dật Phi đọc lời thề.
“Được.” Chris đóng sách lại, đi đến bên cạnh Lâm Dật Phi vỗ vai cậu: “Cậu đi tắm đi, tắm xong sẽ tìm về được ID của cậu.”
“Thật sao?”
“Tớ đã từng nói dối với cậu lần nào chưa?” Chris làm động tác “đi đi”, Lâm Dật Phi hí hửng leo xuống giường, lấy quần áo nhanh chóng vọt vào phòng tắm.
Chris ngồi trước máy tính, ngón tay lướt nhanh trên bàn phím.
Nghe thấy tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại, Chris kéo dài âm điệu: “Nếu không dùng sữa tắm, thì đừng mong lấy về được ID của cậu.”
Lâm Dật Phi nghe thấy, tức giận chà sữa tắm lên khắp người.
Thật vất vả tắm rửa sạch sẽ bước ra, liền thấy Chris đang ung dung ngồi trước máy tính xem ảnh mà Lâm Dật Phi lưu trong máy.
“Này — sao cậu dám xem ảnh của tớ!” Lâm Dật Phi nhào tớ hô lên.
“Cậu thích loại hình như vậy?” Chris nhấp chuột kéo xuống, đều là một số ảnh chụp gợi cảm của các nữ minh tinh Âu Mỹ, “Penelope Cruz, cậu không thấy cô ta rất mập sao, hẳn là lười tập thể thao.”
“Đó gọi là đẫy đà có hiểu không!” Lâm Dật Phi không hài lòng Chris chê bai mắt thẩm mỹ của mình.
“Jessica Biel? Cậu không thấy vai của cô ta như vận động viên bơi lội ư, cậu thích dạng KingKong Barbie?” Chris nghiêng đầu nhìn Lâm Dật Phi đang nửa quỳ nửa ngồi bên cạnh, tức giận nhìn mình.(Cái KingKong Barbie ta không chắc phải tên này không, nhưng ta search trên baidu thì ý chỉ những người có cơ bắp, mà thấy cái tên cũng nói lên tất cả rồi =)), và hình mấy bà đó xin lên search google)
“Cậu có biết thưởng thức hay không, mông của cô ấy hoàn mỹ biết bao!”
“Không hiểu.” Chris đến gần Lâm Dật Phi, môi gần như chạm vào vành tai cậu, “Của cậu mới đẹp, tớ muốn hôn một chút.”