Cảm Xúc Kì Lạ

Chương 8




Tôi thắc mắc sắp vào lớp rồi tụi nó còn kéo nhau đi đâu. Việt có vẻ hiểu ý tôi, nó lên tiếng: "Hai tụi nó đi hẹn hò rồi."

Vốn biết đấy chỉ là câu nói đùa thôi, nhưng ngẫm lại thì cũng rất có lý. Dù sao hai người họ nhìn cũng rất đẹp đôi, đều là trai tài gái sắc.

Tôi rũ mắt xuống tỏ vẻ không quan tâm, tiếp tục ăn bánh.

Việt đặt đầu tôi lên vai nó, lảm nhảm hát: "Mọi chuyện buồn cũng sẽ qua thôi vì có anh ở đây rồi, tựa vào vai anh đi em sẽ thấy bình yên~"

Tôi cũng phối hợp theo đập tay vào lòng nó nhẹ nhàng tỏ vẻ uất ức. Một màn ân ái này vừa vẹn bị Hoàng đứng ngoài cửa và các bạn học chứng kiến.

Trong đó có con bé Đào Thị Trang- bạn thân Huyền Châm ồ lên một cái thật lớn, miệng cười toe toét:

-Bắt quả tang hai bạn lén chơi bê đê trong trường học nhé!!

Tôi nuốt khan, trái tim đập nhanh như muốn bay ra khỏi lồng ngực, mắt tôi hướng ra ngoài cửa nhìn Hoàng.

Tôi định đẩy thằng Việt ra giải thích, thì Việt giữ chặt vai tôi lại, ôm tôi vào lòng, giọng nói men hơn thường ngày, kéo khóe miệng lên cười đểu một cái nói với Trang:

-Tụi tao chơi bê đê công khai, có gì mà lén lút đâu gái.

Nguyễn Minh Việt 10 điểm lý luận ạ.

Tôi liếc mắt nhìn thái độ của Hoàng, thấy nó hơi nhíu mày nhẹ, nhưng vẻ mặt vẫn bình thản, còn cười cười hùa theo.

Đúng rồi, có gì đâu mà nó phải khó chịu chứ, rốt cuộc là tôi đang trông chờ điều gì.

Cuối cùng cũng vì câu nói đấy của thằng Việt mà hai chúng tôi trở thành otp của lớp.

Ôi mẹ ơi, kính râm cũng không thể che nổi cú sốc này.

«────── « ⋅ʚɞ⋅ » ──────»

《Tiết thể dục》

Xếp hàng theo tổ nên tôi và Hoàng đứng cạnh nhau ở đầu hàng, kế bên là Việt. Thầy Tài dạy thể dục là một người đàn ông trung niên, bụng hơi thừa thịt một chút, thầy thổi còi hiệu lệnh cả lớp tập trung:

-Năm nay theo phân phối chương trình, lớp chúng ta sẽ học bóng chuyền, ừm lớp mình đã bầu lớp phó thể dục chưa?

"Chưa ạ." Cả lớp đồng thanh trả lời.

"Vậy hai bạn nam đầu hàng vào nhà kho mang bóng đến đây cho thầy." Thầy Tài chỉ tay về phía tôi và Hoàng, tôi không muốn chút nào. Tôi là kiểu người đi ba bước đến nhà vệ sinh còn thấy phiền đó...

Đi tới nhà kho, tôi đang loay hoay làm sao để cầm thật nhiều bóng, đỡ phải đi nhiều vòng. Quay sang tính nhờ Hoàng giúp, thấy nó cứ đứng nhìn tôi.

"Mày sao đấy?" Tôi lên tiếng hỏi.

-Mày thích thằng Việt à?

Mày đùa à? Bất ngờ trước câu hỏi của Hoàng, tôi đứng trơ mắt ra nhìn nó.

"Sao cơ? Mày biết thừa là không phải thế còn gì?" Tôi hỏi ngược lại nó.

-Tao không biết.

"Mày không biết, hay cố tình không biết." Tôi hơi khó chịu trước câu trả lời của Hoàng.

-Việt nó là người yêu của thằng Thái bạn mày đấy Hoàng.

-Đấy đâu có nghĩa là tụi mày không hẹn hò được. Nó có thể chia tay thằng Thái và yêu mày mà.

-Ý của mày là gì?

Đừng nói là thằng Hoàng nghĩ tôi sẽ cướp người yêu bạn thân nó, nên bây giờ đang cảnh cáo tôi ư? Tôi không hiểu, tôi muốn giải thích, nhưng chẳng biết phải nói từ đâu, vậy nên tôi ngơ ngác đứng im nhìn nó.

Hoàng phẩy tay: "Thôi, mày cầm hai quả ra trước đi, để đấy tao bê nốt."

Một loại cảm giác oan ức dâng lên trong lòng tôi, sao nhìn mặt nó cứ như đang hờn dỗi, cứ như đang trách móc tôi ấy.

Hay là Hoàng đang ghen nhỉ? Chà, nhân cách thứ hai vả cho tôi một cái thật đâu.

Tỉnh mộng đi Đỗ Nhật Hạ, thằng Hoàng đối với mày không phải cái loại cảm xúc đấy đâu.

Nhưng nếu là như vậy thật, liệu chúng tôi có khả năng không? Tôi không thể ngừng ảo tưởng rằng Hoàng cũng có tình cảm với tôi, tôi ảo tưởng rằng, trong khoảnh khắc ngắn ngủi nào đó cậu ấy cũng đã từng rung động với tôi.

Nhưng kỳ vọng càng tươi đẹp, càng ngọt ngào thì lại càng dễ hụt hẫng, càng đau khổ.

«────── « ⋅ʚɞ⋅ » ──────»

Xếp cặp ném bóng theo bạn cùng bàn, vậy nên tôi với Việt một cặp. Đang tập bóng, phía sau truyền đến một tiếng động rất lớn, nghe như tiếng vật gì đó va chạm mạnh.

Tôi quay lại hóng hớt chút, thì thấy mọi người bao vây xung quanh Huyền Châm đang ngã quỵ xuống đất, còn có thằng Hùng đang bối rối đứng bên cạnh.

Tôi đoán là thằng Hùng chơi bóng không cẩn thận mà dùng lực mạnh quá, ném trúng đầu Châm rồi có phải không.

Châm cũng không phải là ngất hẳn đi, chỉ là con bé đứng không vững nữa thôi, đột nhiên Hoàng bế bổng Châm lên, theo kiểu bế công chúa.

Không phải chứ, này có phải là quá khoa trương rồi không. Bộ mấy người đang quay phim thần tượng à??

Đám con gái trong lớp thấy một loạt cảnh tượng ấy thì lại có thêm dịp bàn tán.

Mà Hoàng có vẻ rất lo lắng cho Châm nhỉ?Nó nhấc bổng cậu ấy lên mà không hề suy nghĩ. Từ bao giờ mà hai người ấy thân nhau như vậy?

Việt vỗ vai, cắt đứt dòng suy nghĩ của tôi, áp sát người thủ thỉ: "Mày mà ngất thì tao cũng sẽ bế mày như cách Hoàng bế Châm."

Tôi thúc nhẹ vào bụng nó, quay sang làm điệu bộ khinh bỉ quen thuộc: "Kinh vãi l**."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.