Cảm Xúc Kì Lạ

Chương 28




Minh Việt dùng tay dí vào đầu tôi, nghiến răng nghiến lợi nói:

"Sao mày dại thế hả con?? Sao dễ dàng đụng chạm sờ má nó thế? CHẢNH LÊN!!"

Tôi bĩu môi, mắt đảo sang chỗ khác không dám nhìn thẳng nó: "Chảnh không nổi."

"Chán đéo buồn nói." Thằng Việt hừ một tiếng nhẹ, sau đó ngước lên nhìn người con trai đứng phía trước.

Là thằng An, đột nhiên nó lầm lì đi tới bên đây, im lặng không nói gì nhưng mà nhìn mặt nó có vẻ không vui lắm.

Thằng này mặt lúc nào cũng chỉ có một cảm xúc: Đó là thờ ơ. Nhưng bằng một cách thần kì nào đó, tôi vẫn có thể cảm nhận được thái độ của nó đối với Minh Việt luôn khác, kiểu cái gì cũng nhẹ nhàng, ôn nhu hơn.

Nhưng thằng Việt thì ngược lại, nếu đối với người bình thường sự nhẫn nhịn của nó là 30%, thì đối với thằng An chắc chỉ có 5% mà thôi.

Bây giờ cũng thế, thằng Việt nhếch mép, vắt chéo chân khoanh tay ngồi chỗng chệ, hất mặt nhìn thằng An: "Mày làm sao? Muốn đấm nhau à?"

Ấy vậy mà thằng An lại nhìn Minh Việt cười nhẹ, trong ánh mắt tràn ngập sự nuông chiều.

Dm bọn dở.

An đưa cho Việt một tệp hồ sơ gì đó xong không nói gì mà đi về chỗ.

Tụi này có vẻ mờ ám ghê ta, mà đúng là mờ ám thật mà.

Nhiều khi tôi cũng thắc mắc tò mò mối quan hệ giữa Minh Việt và Bảo An lắm, thế nhưng chẳng bao giờ tìm được cơ hội để hỏi, mà có hỏi thì chắc chắn thằng Việt cũng không nói, nó chỉ chê tôi lắm chuyện là giỏi thôi. Rồi tôi cũng đã ngờ ngợ đoán ra được điểm cân cấn trong mối quan hệ của hai chúng nó vào chiều nay lúc đi học về, khi mà thằng Thái cùng thằng An đánh nhau.

Lúc ấy tôi há hốc mồm nhìn hai thằng vật lộn ở khu hành lang, thề bất ngờ vcl luôn đấy.

Tôi biết thằng Thái từ hồi còn học cấp 2, thằng này trừ cái khoản hơi đểu về vấn đề tình cảm yêu đương ra thì những phần còn lại nó sống rất tử tế, đỗi đãi với bạn bè rất tốt. Nói thẳng ra thì thằng này tôi thấy nó hơi thảo mai, nhưng cũng khôn lỏi lắm. Nó biết cái gì nên và không nên làm, kiểu boy phố cổ đánh đổ trái tim em, trải đời lắm.

Vậy nên nó chắc chắn biết rằng nếu mà đánh nhau ở trường thì nó cũng là người chịu thiệt thôi, bởi thằng An là cháu trai đích tôn của hiệu trưởng cơ mà.

Ấy nhưng thằng An cũng chẳng vừa gì, nhìn lực đấm của nó xuống mặt thằng Thái trông mạnh vc ấy. Nhìn thôi đã thấy thốn rồi.

Đám học sinh bao vây xung quanh kín mít hóng trò vui, có mấy thằng con trai cũng chạy vào can ngăn nhưng hai thằng đấy cũng không chịu ngừng lại, mãi cho đến khi bảo vệ cùng giáo viên tới thì tụi nó mới thôi.

Mặt thằng nào thằng nấy sưng tấy cả lên, quần áo xộc xệch, đầu tóc bù xù, khóe môi bị đấm rách đến ứa cả máu.

Rồi cả hai thằng cùng bị lôi lên phòng hội đồng làm việc.

"Hề vãi chưởng." Hoàng choàng vai tôi, buông một câu nhận xét tỉnh bơ.

Tôi quay sang nhìn nó, tò mò hỏi: "Thằng Thái là bạn thân mày mà? Sao nãy không thấy mày vào ngăn."

Hoàng nhếch môi cười giễu cợt: "Nó nói muốn tự giải quyết vấn đề nên tao kệ mẹ nó."

"Mẹ hai thằng điên." Minh Việt bên cạnh cũng bồi thêm một câu, trông mặt nó như là đang: Lo lắng ấy nhỉ?

Rồi nó không nói gì, xách cặp bỏ đi trước.

Ơ không đợi tôi đi cùng à??

Đột nhiên thằng Hoàng vươn tay ra, khẽ chạm vào vành tai tôi, nhẹ nhàng mân mê nơi gò má.

"Aaaa đọu má dê xồm." Tôi giậy mình lùi lại đẩy nó ra.

Hoàng có vẻ không cam chịu lắm, nó bĩu môi: "Mới sờ có chút."

Minh Việt quay đầu lại, mặt nhăn nhó nhìn hai chúng tôi: "Cmn mày có đi học không đây Nhật Hạ?"

"À có, tao về trước nhé." Tôi vẫy tay chào thằng Hoàng, sau đó cùng Minh Việt đi lấy xe.

.

.

.

Tại lớp học thêm, tôi lơ đãng không thể tập trung vào bài giảng, thấp thỏm tò mò nhìn thằng Việt.

Cái tính hóng hớt này đúng là xấu thật, phải cố bỏ nó đi mới được.

Tôi nghĩ rằng lý do thằng An cùng thằng Thái đánh nhau kiểu đếch gì cũng liên quan đến cái thằng đang ngồi cạnh tôi đây. Tôi muốn hỏi Minh Việt, nhưng lại không biết hỏi thế nào, thêm nữa mặt thằng này lúc căng lên nhìn cũng đáng sợ lắm.

"..." Tôi hèn tôi đéo dám hỏi.

"Chuyện hai thằng đấy đánh nhau đếch liên quan tới tao đâu." Minh Việt liếc mắt nhìn tôi.

Tôi hốt hoảng cười trừ: "Ơ tao vừa nói ra thành tiếng à?"

Minh Việt nhướng mày, cong khóe môi lên cười nhìn tôi: "Mày ngu bỏ mẹ, nghĩ cái gì là thể hiện hết trên mặt. Dễ đoán vcl."

Tôi xấu hổ, ho khan một tiếng.

Tôi nhanh trí bới móc thêm chút thông tin: "Thế mày nghĩ xem vì sao tụi nó lại đập nhau."

"Bố đéo biết, học bài đi." Minh Việt không thèm để ý tôi nữa, nó quay lên tập trung nghe giảng.

Tôi ậm ừ, đưa mắt ra nhìn cửa sổ mưa rơi tí tách, không biết tầm này thằng Hoàng đang làm gì nhỉ? Aiss chán quá đi, tôi muốn được về nhà ngủ một giấc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.