Cái Giá Của Nhận Sai Nữ Chủ

Chương 107




Nếu như không phải là bởi vì kết giới giữa tu tiên giới cùng thần giới lại một lần nữa phát sinh dị thường, Vân Ca cảm thấy cũng sắp quên mất ngốc thiếu muội muội.

Thần Khải thấy Vân Ca phản ứng đầu tiên chính là chuẩn bị chồm tới!

Sau đó hoa lệ bị thần thụ đột nhiên nhảy ra đạp bay….

Vân Ca nở nụ cười, thần thụ đã ngủ đông rồi, kết quả Thần Khải vừa đến, lập tức nhiệt huyết dâng trào.

“…..” Thần Khải bò dậy sau đó vẫn vui vẻ chạy tới.

“Tỷ phu, ta rất nhớ ngươi!” Thần Khải liền chạy đến bên cạnh Vân Ca.

Vân Ca kỳ thực đối với tiếng xưng hô này có loại hài lòng phi thường quỷ dị, cho nên vẫn không bảo ngốc thiếu sửa đổi.

“Sao ngươi lại tới đây? Không phải đã trở về rồi sao?” Vân Ca có chút kỳ quái, lúc trước bởi vì Huyễn Mạt đã bỏ qua việc hạ thủ đối với Thần Khải ngốc muội muội này, không phải đã bảo nàng ấy trở về rồi sao?

“Tỷ phu ngươi sẽ thu lưu ta chứ?” Thần Khải tuy rằng không phải rất thông minh, nhưng cũng biết những lời này nếu như hỏi Huyễn Mạt, thì tám chín phần là Huyễn Mạt sẽ không phản ứng nàng.

“Trước nói rõ ràng, vì sao cần thu lưu?” Vân Ca thở dài, trong lòng nàng đã biết đại khái một ít nội dung.

Chỉ là hiện tại ma tu, có năng lực chống lại thần giới sao?

Trong lòng Vân Ca còn đang suy nghĩ đến câu kia, tin tưởng khoa học.

Hoàn toàn không nghĩ ra được, một tu tiên giới muốn thế nào tin tưởng khoa học?!

“Ta cùng mẫu hậu cãi nhau….” Thần Khải nhíu mày, hình như nghĩ tới chuyện ghê tởm gì đó: “Mẫu hậu muốn ta cùng một thần tử thanh mai trúc mã kết làm đạo lữ…. Nếu như chỉ là như vậy thì thôi đi, mấu chốt là thần kia lớn lên rất xấu, không thể nhẫn nhịn….”

Thực sự là lý do đơn giản trực tiếp…

Vân Ca đối với thế giớ xem mặt nhìn người này thật sự hết chỗ nói rồi, Thần Khải kỳ thực ngươi đã sinh sai chủng tộc đi? Trình độ nhìn mặt này hoàn toàn không thua gì ma tu a! Ma tu trình độ đủ cao, nếu như không phải là bởi vì thần giới yêu giới tu tiên giới trêи cơ bản đều tìm không được người phù hợp với thẩm mỹ của bọn họ, Vân Ca hận không thể đem đám mắt thẩm mỹ của đám ngốc đó trọng tố một lần, bất quá bây giờ Vân Ca vẫn cảm thấy thẩm mỹ quan của bọn họ vẫn còn đáng khen ngợi, dùng để kϊƈɦ thích nhiều người.

“Cho nên chính ngươi liền chạy đến đây?” Vân Ca nhíu mày, sau đó nhìn Thần Khải, tràn đầy ác ý nói tiếp: “Ngươi xác định không phải mẫu hậu ngươi cố ý làm như vậy, là vì muốn tìm được vị trí của tỷ tỷ ngươi?”

Vân Ca không thể không đề phòng một chút, không có biện pháp, bây giờ là liên quan đến nhà nàng.

Thần Khải mở to hai mắt, tựa hồ hoàn toàn không nghĩ tại sao có thể như vậy.

Được, Vân Ca đã rõ ràng, cho dù trở về một lần thì người này cũng không thay đổi.

“Mẫu hậu trong khoảng thời gian này hẳn không có thời gian để ý tới chuyện này.” Thần Khải đột nhiên lại nói: “Thần giới trong khoảng thời gian này truyền ra một lời đồn đãi, thần sáng thế sắp xuất hiện….”

“Thần sáng thế?” Vân Ca sửng sốt một chút, thần sáng thế này chắc là ám chỉ thiên đạo?

“Ân ân ân, mẫu hậu cùng phụ vương vì chuyện này, đã hận không thể nhanh chóng đem ta tống xuất đến củng cố thế lực, tỷ phu, ngươi không thể không quan tâm ta, nếu như ngươi không quan tâm ra, ta sẽ phải làm đạo lữ với tên thần rất xấu rất xấu kia…. Sau đó cơm cũng ăn không vào nữa.” Thần Khải đáng thương nhìn Vân Ca.

“Ngươi không cần ăn cơm.” Vân Ca lặng lẽ bổ một đao, sau đó nói tiếp: “Ngươi tới ngược lại là có thể, vừa lúc, ma tu cùng người tu , yêu tu tiên thí luyện, hiện tại chỉ còn thiếu người của thần giới, ngươi muốn đến không?”

“Được!” Thần Khải đáp ứng rất sảng kɧօáϊ!

Cuối cùng cùng Minh Hiên cùng nhau bị đánh vào mặt…

Trái tim hảo mệt mỏi…. Tỷ phu khi dễ người!

………..

Lúc hai người bên nhau, Vân Ca nhéo mũi Huyễn Mạt: “Ngươi sẽ chú ý sao?”!”

Huyễn Mạt lắc đầu: “Đã sớm không ngại nữa.” Quan trọng nhất là nàng nhìn thấy Vân Ca được gọi là tỷ phu vui vẻ như vậy, nàng cũng sẽ không tính toán nhiều như vậy.

“Đột nhiên phát hiện, ngươi thật sự trưởng thành rất nhiều, giống như ta chỉ vừa chớp mắt, ngươi liền trở nên thành thục.” Vân Ca nhìn Huyễn Mạt đạm nhiên như vậy, cảm thán nói.

“Ta còn nhớ rõ, ngươi đã từng hình dung đối với tình yêu….” Trong mắt Huyễn Mạt chứa đầy yêu thương, tiến đến trước mặt Vân Ca, nhẹ nhàng nói: “Tình yêu mà ngươi muốn, trước kia ta không cho được….”

Khi đó nàng quá mức không có cảm giác an toàn, hận không thể thời thời khắc khắc dính vào trêи người Vân Ca, hận không thể ở trêи người Vân Ca mỗi một chỗ đều dán ký hiệu của mình lên, hận không thể dùng cấm chế đem Vân Ca cùng cả thế giới bên ngoài ngăn cách, khiến thế giới của Vân Ca chỉ còn lại mình nàng.

Tình yêu điên cuồng khiến người khác hít thở không thông như vậy, căn bản không phải Vân Ca mong muốn, sau khi hiểu được điều này, nàng đã bắt đầu thay đổi.

“???!” Vân Ca có chút nghi hoặc, nàng trước đây có khái niệm về tình yêu không?

“Ta có thứ đó sao?” Vân Ca mở miệng hỏi, ánh mắt nhìn chằm chằm Huyễn Mạt.

“Có, sư tôn không thích phiền phức, sư tôn không thích tình cảm quá mức nồng nhiệt, sư tôn không thích….”

Huyễn Mạt còn muốn nói, quả đoán bị miệng Vân Ca ngăn chặn lại, không biết vì sao nàng đột nhiên có loại cảm giác của một lão nhân gia không thể cho người mình yêu một đoạn tình cảm oanh oanh liệt liệt mà hổ thẹn.

Nếu so sánh tuổi tác cùng Huyễn Mạt, ở hiện đại sống hai mươi mấy năm, lại ở đây sống mười máy năm, Vân Ca thật sự xem như đã có một xấy dày tuổi tác, nhưng tâm thái của Vân Ca vẫn như trước thích những thứ xinh đẹp an tĩnh.

Đối với Vân Ca mà nói, vừa rồi Huyễn Mạt nói, một câu cũng không sai.

Cuộc sống của hai người cũng rất giống lão phu thê.

Cùng Lâm Duyên các nàng hoàn toàn khác nhau, Lâm Duyên cùng Băng Lăng hai người thường đánh nhau, một khi đã đánh Lâm Duyên liền bắt đầu rũ bỏ mọi quan hệ, nói hai người chỉ là hảo hữu, náo loạn các loại.

Vân Ca phát hiện nàng cùng Huyễn Mạt, đừng nói đánh nhau, ngay cả cãi nhau cũng không có.

“….” Cuối cùng hai người rất không bình tĩnh mà lăn lên giường, ai cũng không nhắc lại đều tài này.

…… ( tỉnh lược năm nghìn chữ)…….

Không biết vì sao, Vân Ca cuối cùng nằm trêи giường, trong tình trạng kiệt sức mà nhìn người nằm trêи người nàng, trong lòng có chút trướng đau.

“Ta đột nhiên cảm thấy chúng ta cần phải thảo luận một chút, vấn đề thần sáng thế mà thần giới nói.” Giọng nói của Vân Ca còn mang theo dư âm mị ý.

Huyễn Mạt hôn lên má Vân Ca: “Ta đã nghĩ xong rồi.”

“……” Vân Ca vui vẻ: “Khi đó sợ phiền phức nên chỉ hồ đồ mà sống, không thích phiền phức, hiện tại chỉ có mình ngươi là người thân còn sợ gì phiền phức nữa.?”

Huyễn Mạt cười đến đôi mắt cong cong, dường như nghe được lời tâm tình dễ nghe nhất.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.